Với Hải Ninh, cuộc sống của hắn không đến nỗi tồi tệ nhưng cũng không quá tốt đẹp. Không có nó ở bên cạnh, hắn thấy trống vắng hơn bao giờ hết. Trong suy nghĩ của hắn, con gái là chúa rắc rối, lại thích õng ẹo, tính tình thất thường, phiền phức, khó ưa. Chỉ có hai người duy nhất là ngoại lệ, một người đã bỏ rơi hắn, người còn lại là nó, hắn không thể để mất. Chính nó đã cho hắn biết thế nào là ấm áp, giúp hắn tìm lại được nụ cười thực sự.

Lúc trước, hắn thích trêu nó, đấu khẩu cùng nó, vì nó giận trông rất đáng yêu, hàng mày nhăn lại, hai má đỏ ửng, nói năng đanh đá, hơn nữa lại còn nói vấp. Đến khi người ta thật sự giận rồi thì hắn đã rất lo, sợ nó sẽ không quan tâm mình nữa. Không biết từ bao giờ, hắn đã coi việc có nó ở bên cạnh là một điều hiển nhiên. Nhưng đến cùng, dường như nó vẫn thuộc về một thế giới khác…

Hiện tại, hắn vẫn đang cố gắng học tập và làm tốt công việc của một “kẻ sai vặt chân chính” trong lớp. Đầu năm học, vào ngày đi nhận lớp, hắn ngay lập tức được bầu làm lớp trưởng, bọn con gái đúng là phiền phức mà! Hắn không suy nghĩ nhiều liền từ chối nhưng thầy chủ nhiệm không cho. Lên cấp 3, giáo viên cũng dễ tính hơn nhưng cũng tùy trường hợp nữa. Thầy muốn hắn hòa đồng hơn, tích cực và có trách nhiệm hơn.

Đúng, hắn cũng không thể cứ mãi lạnh lùng, khó gần như thế này được, hắn bắt đầu thay đổi. Hắn thử mở rộng lòng mình, cởi mở hơn với mọi người, những việc này cũng không khó như hắn nghĩ. Thầy cô, bạn bè luôn ở bên động viên giúp hắn sống hòa nhập hơn. Giờ đây hắn đã là một lớp trưởng năng động, một học trò ngoan được các giáo viên đánh giá là “tương lai rộng mở”. Hắn cũng đang có một kế hoạch nho nhỏ.

Lâu rồi họ mới gặp lại nhau. Sau ngày tổng kết năm học, hắn đi Hà Nội thăm bà rồi nghỉ hè ở đó luôn. Đến khi gần đi học lại thì hắn mới về. Nó nhìn hắn, xem ra một thời gian không gặp, “Hải Ninh ca ca” chín hắn hơn trước nhiều rồi. Cậu ta cũng cao hơn rất nhiều, cũng… đẹp trai hơn. Nghĩ đến đây tự nhiên nó thấy hai má mình lại nóng ran. Nó bối rối nhìn hắn, cố gắng nghĩ ra chuyện gì đó để nói:

-Này, lâu nay cậu không có hút thuốc đấy chứ?

-Không, tôi cai rồi. Mà không lẽ cậu đang thèm thuốc?-Hắn cố tỏ ra lo lắng.

-Vớ vẩn, tôi sống rất lành mạnh!

-Học ở đó có vất vả lắm không?

-Có chút thôi. Nhưng tôi lại thích thế! Mà nghe nói cậu học giỏi Toán lắm phải không? Vậy mà lâu nay cứ giấu tài!

-Tài năng là để cống hiến, đâu phải để thể hiện!

-Wow, đây là bạn Hải Ninh mà ngày xưa tôi quen sao?

Nó tinh nghịch trêu hắn, còn hắn lại thở dài vẻ đầy mệt mỏi.

-Tại tôi không muốn có thêm fan hâm mộ, bọn họ thật rắc rối!

-Vậy sao? Nhưng chắc chắn trong số đó không có tôi rồi!

-Đúng, vế 2 không có cậu!

-Là sao?

-Tự hiểu đi!

Nó nghệch mặt ra “ Là sao nhỉ? Mà vừa rồi hắn nói câu gì, sao mình không nhớ ra nhỉ? Dạo này mình học nhiều quá rồi!”

-Này rốt cuộc là sao? Cậu mau nói đi, đừng làm tôi tò mò!

-Cậu thông minh thì tự suy nghĩ đi!

-Tôi không hiểu nên mới hỏi. Mà câu đó cậu dùng nghĩa đen hay nghĩa bóng vậy?

-IQ của cậu là 150 hay 51 vậy?

-Này!!! IQ của tôi mà 51 thì của cậu là 15 đó!

Cách đó không xa, sau một bụi cây, Hương đang bất lực ngồi ôm Mimi. Vừa lắng nghe hai người kia nói chuyện vừa bịt cái miệng nhỏ của Mimi đang kêu gào đòi uống sữa, cô bực mình lẩm bẩm: “Trật tự nào! Hôm sau chị tuyệt đối sẽ không mang em theo đâu! Còn hai người kia nữa, bao lâu rồi không gặp nhau mà đến một cái nắm tay cũng không có là sao chứ? Uổng công mình tạo cơ hội, rốt cuộc họ có biết thế nào là một khắc ngày xuân đáng giá ngàn vàng không hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play