Lúc này, ở đoạn hạ lưu sông bỗng truyền đến tiếng cười đùa phấn khích, thu hút hết ánh nhìn của mọi người. Thừa dịp họ lơ đãng, Tạ Lang liền nắm tay Cơ Tự kéo đi, thoáng chốc bóng hai người đã khuất sau rừng đào.
Nhìn bóng dáng họ càng đi càng xa, mấy tiểu cô nãy giờ vẫn dồn hết chú ý vào Tạ Lang nước mắt ngân ngấn. Cho đến giờ, tuy tỳ nữ bên cạnh Tạ Thập Bát đều thuộc hạng tuyệt sắc nhưng ai ai cũng biết chàng chưa từng gần gũi với nữ nhân nào. Bởi vì điều này nên mặc dù năm ngoái Cơ Tự đã bị chàng bội tình bạc nghĩa, nhưng trong lòng đám khuê nữ hoài xuân kia đều có phần hâm mộ nàng. Còn hiện tại, chứng kiến Tạ Thập Bát đã chia tay rồi nhưng vẫn còn quay lại, chuyện này với tiểu cô có thân phận bình thường thì không sao, nhưng với nhóm tiểu cô thế tộc qua lại thân thiết với Tạ thị thì vô cùng buồn bã.
Tạ Lang dắt tay Cơ Tự đi sâu vào rừng đào, năm nay hoa đào nở sớm, cả khu rừng đều tươi hồng thơm ngát, đẹp không sao tả xiết.
Lúc Tạ Lang vẫn xăm xăm đi về phía trước thì bỗng nhiên Cơ Tự kéo tay chàng lại, nhìn chàng chằm chằm rồi cất giọng lạnh lùng: "Lang quân Tạ gia, người quá đáng rồi đấy!" Nhìn vào ánh mắt kiên định của Tạ Lang, Cơ Tự cười buồn rồi nhẹ nhàng nói tiếp, "Tạ Thập Bát, sau này đừng đối với ta như vậy, bản thân ta đã yếu tim còn nhát gan, thật sự không chịu nổi đâu."
Tạ Lang vẫn nhìn nàng đăm đăm. Chàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt Cơ Tự như vậy, đây cũng là lần đầu tiên chàng phát hiện, biểu cảm buồn thương, không muốn nhớ đến chuyện trước đây trên gương mặt đẹp đẽ này lại khiến người ta sợ hãi đến thế.
Đúng vậy, lần gặp lại nàng trong thân phận Cơ Việt sau khi chia tay, nàng từng biểu đạt nỗi phẫn nộ trước mặt chàng, nhưng đó chỉ là tức giận mà thôi...
Bất chợt sắc mặt Tạ Lang tái nhợt, bàn tay nắm lấy tay Cơ Tự càng siết chặt. Trong cơn gió xuân hây hây, rõ ràng ấm áp thư thái nhưng không khí trầm mặc giữa hai người lại giằng co quyết không nhượng bộ.
Lát sau, Tạ Lang cất lời, giọng nói vẫn dịu dàng như ngày nào nhưng lại hơi khàn khàn, "Nhưng mà A Tự, sự trong sạch của ta đã bị mất trong tay nàng rồi." Giọng chàng xen lẫn chút ấm ức, "... Ta vẫn còn xử nam đấy, đêm đó bị nàng vừa ôm vừa sờ, mấy ngày sau ta mới định hồn lại được ấy." Sau khi thốt lời khiến người ta nghẹn họng trân trối như thế, Tạ Lang còn buồn buồn nhìn Cơ Tự, nghẹn ngào, "Ý của nàng là bây giờ không muốn chịu trách nhiệm đúng không?"
Cơ Tự trợn tròn mắt nhìn chàng, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Chàng còn không biết xấu hổ tự nhận mình là xử nam á? Quả thật thế gian này không ai mặt dày mày dạn hơn Tạ Thập Bát cả.
Ngẩng đầu thấy Tạ Lang vẫn còn uất ức nhìn mình, Cơ Tự hừ khẩy khinh thường, mặt vô cảm: "Người muốn ta chịu trách nhiệm ư? Nếu như ta nhớ không lầm, đêm đó chúng ta không hề xảy ra chuyện gì hết."
Ở thời đại có thể ân ái ngay tại nơi hoang dã vào lễ Thượng Dĩ thế này, dù tiểu cô thế gia đại tộc có hẹn hò với lang quân nào đó, chỉ cần nàng ta không bị người ta bắt gặp tại trận và còn hồng hoàn thì vẫn có thể hùng hổn nói với mọi người mình vẫn còn băng thanh ngọc khiết, chưa từng chung đụng với nam nhân được cơ mà. Nên câu nói ấy của Cơ Tự chẳng có gì sai.
Tạ Lang cười khổ, hụt hẫng lí nhí: "Nhưng đêm đó ta thật sự rất đau khổ... Ta còn chưa hiểu chuyện gì đã bị A Tự cưỡng ép làm thế này, rồi lại ép buộc làm thế kia..."
Cơ Tự thật không biết nói sao nữa rồi! Nàng không dám tin, cũng không tài nào nói thắng nổi cái tên không biết xấu hổ này. Qua hồi lâu, nàng mới rít qua kẽ răng: "Tạ Thập Bát, chàng đúng là không biết xấu hổ thật đấy!"
Lần này, Cơ Tự vừa dứt lời thì Tạ Lang đã đột ngột vươn hai tay khóa nàng vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt.
Cơ Tự mới định vùng vẫy thì đã nghe giọng chàng khẽ khàng nhưng kiên định vang lên: "A Tự, tha thứ cho ta đi! Sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu."
Vòng tay chàng ấm áp như thế, lời hứa hẹn bên tai nàng cũng chân thành làm sao. Cơ Tự mắt rưng rưng nhìn thẳng phía trước, thầm nhủ trong lòng: Nhưng mà ta không dám tin, cũng không muốn tin chàng nữa rồi...
Còn chưa kịp thốt ra thì phía sau chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân và tiếng cười nói rôm rả của nhóm phụ nhân. Tạ Lang buông Cơ Tự ra, nắm tay nàng đi về phía khác. Mới vừa đi được vài chục bước, đối diện lại có một đám tiểu cô hân hoan đi đến. Cũng đúng thôi, dọc con sông này có rất đông người tụ tập, muốn tìm một nơi yên tĩnh nào có dễ.
Trong lúc Tạ Lang dắt Cơ Tự len lỏi đi qua từng gốc cây đào, trên bãi sông vắng vẻ cách đó không xa, Viên Nhàn vẫn cô đơn ngóng theo bóng chàng. Từ lúc ả thấy Tạ Lang và Cơ Tự tay trong tay đi vào rừng đào, ả cứ đứng mãi như thế hành hạ bản thân. Mãi lâu sau, một tỳ nữ mới đi đến hỏi dò: "Tiểu cô, hay là chúng ta về đi thôi?"
Nàng ta gọi hai ba lần, Viên Nhàn mới từ từ quay đầu lại, hai mắt vô hồn nhìn mấy tỳ nữ nhà mình, lẩm bẩm: "Ta đã mười bảy rồi."
Đám tỳ nữ im thin thít, nước mắt Viên Nhàn cứ thế tuôn trào, nức nở khóc: "Nhiều năm qua, ta chỉ nghĩ mình có thể thích chàng đã mãn nguyện lắm rồi, chưa hề trông chờ có thể gả cho chàng. Nếu chàng vẫn cứ ở vậy không cưới ai cả thì cũng thôi, nhưng giờ chàng quay đi quay lại vẫn lựa chọn Cơ thị nữ thì ta không cách nào chấp nhận được. Tạ lang của ta tấm lòng rộng mở, cao xa như vầng trăng sáng. Cơ thị nữ kia làm sao có thể xứng để chàng chịu hồi đầu chứ?"
Bấy giờ, trong thâm tâm Viên Nhàn vô cùng sợ hãi, ả xuất thân từ đại sĩ tộc, ngay từ thuở bé đã hiểu quá rõ đám con cháu đại sĩ tộc thế nào. Người như Tạ Lang được ưu ái vô vàn, thứ có trong tay nhiều không sao kể xiết, từng được đi chiêm nghiệm biết bao phong cảnh, muốn chiếm được tình cảm của chàng không hề dễ dàng. Dù cho được chàng yêu thích, nhưng muốn chàng chống đối lại mẫu thân, chống lại toàn thể gia tộc chỉ vì người mình thích là chuyện không thể nào. Bởi chàng quá lý trí, cũng rất xem nhẹ chuyện tư tình nhi nữ.
Thế nên hồi năm ngoái, chuyện Tạ Lang quyết tuyệt cắt đứt quan hệ với Cơ Tự, rồi còn bẩm báo với gia tộc rồi dứt khoát rời khỏi Kiến Khang đều nằm trong dự liệu của ả. Điều duy nhất ả không ngờ tới chính là, người lý trí rõ ràng như Tạ Thập Bát thế mà đã chia tay rồi vẫn quyến luyến quay trở lại.
Dù sao Viên Nhàn cũng là Viên Nhàn, sau khi đứng bên bờ sông ba canh giờ, tất cả bi thương, căm hận, đố kỵ và không dám tin đều dần lắng xuống. Lúc ngồi lên xe lừa về phủ, trong đầu ả bỗng nảy sinh một chủ ý ác độc. Sau khi suy tính kỹ lưỡng không bỏ sót dù chỉ một chi tiết, ả dần dần nở nụ cười.
Xuống xe lừa, Viên Nhàn thản nhiên đi vào sân, vừa băng qua vườn hoa bên viện phía Đông đã trông thấy vài quý phụ đang ngồi chơi ở đó, bao gồm cả mẫu thân của ả nữa.
Một tỳ nữ vội vàng đi về phía ả, thi lễ rồi cung kính thưa: "Tiểu cô đã về rồi. Thập phu nhân mời Đổng Thánh Thủ vừa hoàn thành chuyến vân du đến phủ ta, phu nhân bảo nếu tiểu cô trở lại thì hãy đến cho Đổng Thánh Thủ xem mạch, kê vài thang thuốc bổ ạ."
Viên Nhàn cũng hiểu rõ chuyện này nghĩa là gì. Năm nay ả đã mười bảy tuổi, chuyện hôn nhân nhất định phải giải quyết nhanh chóng. Gia tộc mời Đổng Thánh Thủ đến là muốn mượn lời y nói cho tất cả phu nhân dòng dõi môn phiệt biết, Viên Nhàn có sức khỏe rất tốt, vô cùng thuận lợi về đường con cái, là một ứng cử viên sáng giá để chọn lựa làm dâu con. Bất cứ nữ nhi thế tộc nào cũng phải trải qua chuyện này, Viên Nhàn không chần chừ, nhẹ nhàng đoan trang đi sang.
Quả nhiên chúng phu nhân đã sớm đợi ả, nhìn thấy Viên Nhàn, họ cười trêu ghẹo vài câu rồi bảo ả ngồi xuống, lau sạch tay đưa cho Đổng Thánh Thủ xem mạch.
Trong lúc chờ đợi, mấy vị phu nhân thế tộc không ngớt khen ngợi Viên Nhàn dù bề ngoài không xuất sắc nhưng tướng mạo đoan trang, đáy thắt lưng ong, rõ ràng là số vượng phu ích tử, mẫu thân ả ở bên cạnh chỉ nhã nhặn tiếp lời cười thỏa mãn, còn Viên Nhàn e thẹn cúi đầu. Thế nhưng khi thấy Đổng Thánh Thủ đã bắt mạch xong vẫn trầm mặc hồi lâu, mẫu thân Viên Nhàn không khỏi lo lắng hỏi: "Đổng đại phu, mạch của nữ nhi ta thế nào?"
Đổng Thánh Thủ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không được tốt lắm. Viên Nhàn và mẫu thân ả bắt đầu thấp thỏm bất an, mấy phu nhân cũng cảm nhận được không ổn, lập tức im bặt.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, y đứng dậy nói với mẫu thân Viên Nhàn: "Mạch tượng của lệnh ái xích mạch phù nhưng vô lực, ấn nhẹ hơi cứng, bên trái cao hơn... Lệnh ái tâm can vượng hỏa, tử cung hàn lại ứ máu, sau này phải chú ý điều dưỡng thân thể, e là đường con cái sẽ rất bất lợi."
Y vừa nói xong tất cả phu nhân ở đây đều quay lại nhìn Viên Nhàn: Thật không ngờ, vốn tưởng rằng một tiểu cô hiền thục, trầm tính lại tâm can hỏa vượng, tâm tính nóng nảy... Rõ ràng là một người lòng dạ hẹp hòi. Song, nếu chỉ có vậy cũng thôi, quan trọng nhất là Đổng Thánh Thủ lại bảo Viên tiểu cô "rất bất lợi về đường con cái" kia.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Lúc đám phu nhân lần lượt cáo từ với mẫu thân Viên Nhàn, từ từ rời khỏi vườn hoa thì từ xa truyền đến tiếng thét hoảng sợ như muốn xé toạc bầu trời, một tỳ nữ vừa khóc vừa chạy đến, la hét như điên loạn: "Phu nhân, phu nhân, không xong rồi, tiểu lang, tiểu lang vừa ngã xuống ao sen bên Tây viện hu hu..."
Mẫu thân ả nghe thế liền lảo đảo dẫn theo mấy hạ nhân chạy đến viện phía Tây, những vị phu nhân còn lại nhìn nhau giây lát cũng đuổi theo sau. Vừa đến cổng viện thì đã nghe thấy tiếng khóc tan nát tim gan truyền ra. Một vị phu nhân Lang Gia Vương thị khựng bước lại, kéo gã hạ nhân đang vội vàng chạy ra hỏi han: "Tiểu lang của các ngươi có sao không?" Nghe thấy Viên thị khóc thê lương như thế, chắc hẳn con trai mụ không ổn rồi.
Gã người hầu cung kính bẩm báo: "Tiểu lang không nguy hại đến tính mạng, nhưng lúc cứu lên phát hiện hạ thân tiểu lang bị dị vật đâm vào, hiện tại chỉ còn cầu mong vào Đổng Thánh Thủ có thể chữa trị thôi..."
Một cậu bé mười tuổi lại bị di vật đâm bị thương hạ thân ư? Nghe tiếng khóc của Viên thị đoán chừng con trai thị bị thương nặng đây. Chúng phu nhân trân trối nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy phòng này của Trần Quần Viên thị hình như phong thủy không tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT