Kính cong… kính cong… kính cong…

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên. Vô Ưu nghe thấy người run lên, bởi vì cô biết là Phương Đông Dạ qua đón cô đi làm. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm nói:

"Mẹ đi làm đây."

Sau đó lập tức chạy ra ngoài. Phương Đông Dạ đang đứng chờ ở cửa, thấy Vô Ưu mở cửa ra, nở một nụ cười thật rạng rỡ với cô.

"Anh đã đến rồi à?"

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ e lệ hỏi. Phương Đông Dạ cười nói:

"Uhm, một đêm thật dài, anh thật sự rất nôn nóng muốn nghe được đáp án của em."

Phương Đông Dạ nói, vẻ mặt hết sức chờ mong, ánh mắt lộ ra sự tự tin. Điều này làm cho Vô Ưu không biết phải mở miệng như thế nào cho phải. Tiểu Hạ không gọi cho cô, cô cũng không liên lạc được với Tiểu Hạ, cô phải trả lời anh như thế nào đây? Vô Ưu nghĩ thế, nhìn Phương Đông Dạ xin lỗi:

"Phương Đông Dạ, tôi… tôi chỉ sợ lại làm cho anh phải thất vọng."

Thất vọng!

Nghe thấy hai chữ trên, nụ cười trên mặt Phương Đông Dạ đột nhiên cứng đờ. Anh nhìn Vô Ưu khó hiểu hỏi:

"Tại sao? Không phải Bé Diễm đã nói, cho dù em có quyết như thế nào thì thằng bé cũng sẽ ủng hộ em sao? Tại sao lại làm cho anh thất vọng? Chẳng lẽ em không muốn ở cùng với anh, không muốn gả cho anh sao?"

Đáp án không ngờ này khiến Phương Đông Dạ rất tức giận cùng bất bình.

"Sao anh lại biết Bé Diễm đã nói câu đó?"

Ánh mắt Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ khó hiểu. Phương Đông Dạ lập tức ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn. Anh vội vàng lấp liếm:

"Trước đây Bé Diễm đã nói với anh như thế!"

Sau đó nhanh chóng chuyển hướng sang chuyện khác:

"Đây không phải là vấn đề chính, mà trọng điểm là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"

Đối mặt với vấn đề Phương Đông Dạ đưa ra, Vô Ưu chỉ nói:

"Ai da, anh đừng hỏi nữa. Tôi sẽ sớm cho anh câu trả lời là được rồi. Đi thôi, đi nhanh nhanh lên, muộn rồi."

Vô Ưu vừa nói, vừa giục Phương Đông Dạ xuống lầu lấy xe…

Suốt đường đi, vẻ mặt Phương Đông Dạ trông rất khó ngửi. Vô Ưu nhìn anh đầy áy náy. Cô chưa có được thông tin của Tiểu Hạ, thì sao cô dám tùy tiện trả lời anh đây.

...

"Vô Ưu!!!"

Buổi sáng, cả hai cứ thế im lặng hồi lâu, cuối cùng Phương Đông Dạ không thể nhịn được nữa đành lên tiếng. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trầm tĩnh của Vô Ưu quay về phía mình, Phương Đông Dạ thở dài nói:

"Vậy, đến khi nào em mới cho anh câu trả lời hả? Cho anh một thời hạn cũng được, dù sao cũng đừng để anh chờ đợi trong vô vọng như thế chứ."

Vô Ưu nhìn bộ dáng thỏa hiệp của Phương Đông Dạ, không nhịn được bật cười. Cô vừa cười vừa nói:

"Được rồi! Trong vòng một tuần, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục được không?"

Một tuần! Bảy ngày!

Phương Đông Dạ nghe thấy thế kêu lên:

"Vô Ưu!!!"

Vô Ưu đành bất đắc dĩ nói:

"Được rồi, được rồi. Năm ngày, năm ngày đi. Trong vòng năm ngày nhất định tôi sẽ cho anh câu trả lời."

Người làm ăn như Phương Đông Dạ, sao có thể để thua lỗ như vậy chứ. Anh vội vàng nói:

"Ba ngày, chậm nhất là ba ngày."

"Được, vậy ba ngày."

Vô Ưu rõ ràng không phải là đối thủ của Phương Đông Dạ. Sau khi Phương Đông Dạ có được câu trả lời đầy thuyết phục của cô, anh nói hưng phấn:

"Đi thôi, sắp hết giờ rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi."

Ăn cơm? Vô Ưu nghe thấy từ này mới phát hiện, thì ra cả một buổi sáng hai người bọn họ chẳng làm được việc gì, mà toàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Hai người sắp xếp lại bàn xong, Vô Ưu hỏi:

"Ăn ở đâu hả? Hôm nay anh muốn ăn gì?"

Phương Đông Dạ do dự một chút, sau đó nói:

"Hôm nay chưa làm được việc gì, cho nên không thể ăn tiệc lớn được." Giọng anh “keo kiệt”.

Vô Ưu nghe cũng cảm thấy có lý, gật đầu nói:

"Vậy chúng ta ăn ở đâu đây? Nếu không để tôi mời anh."

"Anh đang theo đuổi em nha. Sao có thể để em mời được."

Phương Đông Dạ nói thế, xem ra trong lòng anh đã có suy tính của riêng mình rồi. Vô Ưu nói:

"Được, vậy anh thích ăn ở đâu. Tôi nghe theo anh là được chứ gì!"

Vô Ưu ngoài miệng nói nghe có vẻ bị bắt nạt, nhưng từ ánh mắt đang cười híp lại kia cũng có thể nhận ra, cô rất cao hứng đối với câu nói “anh đang theo đuổi em” của Phương Đông Dạ.

Phương Đông Dạ sau khi “suy nghĩ cẩn thận” nói:

"Đến nhà ăn công ty đi. Được miễn phí!"

"Được! Đến nhà ăn công ty vậy, đồ ăn ở đấy cũng ngon."

Vô Ưu gật đầu, không dị nghị chút nào, còn Phương Đông Dạ lại cười lén lút.

...

"Ngồi ở đây đi."

Sau khi đi vào nhà ăn, Phương Đông Dạ đi trước tìm một chỗ ngồi ở chính giữa. Vô Ưu hơi bực mình hỏi:

"Không ngồi trong phòng dành riêng cho anh sao?"

Phương Đông Dạ lắc đầu đáp lại:

"Không! Ngồi ở đây đi. Anh muốn gần gũi với nhân viên hơn."

Phương Đông Dạ nói thế, mặc dù Vô Ưu cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tìm ra được vấn đề ở đâu, cho nên thoải mái nói:

"Được rồi"

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu không dị nghị gì nữa, liền vội vàng lịch sự kéo ghế ra cho cô, sau đó mỉm cười mời cô ngồi. Vô Ưu tự nhiên ngồi vào, không biết được, dáng vẻ “thân mật” này của bọn họ, khiến cho người khác thật dễ suy nghĩ liên miên.

"Em ăn gì?"

Phương Đông Dạ cúi đầu cười, ghé sát vào Vô Ưu hỏi. Nhìn bộ dáng hai người vô cùng thân mật. Vô Ưu không hề biết gì nói:

"Tùy anh. Anh tự chọn là được rồi."

Phương Đông Dạ cười hài lòng:

"Được, vậy anh sẽ chọn món cho em."

Xong lại nói với Vô Ưu:

"Uhm? Sao chỗ này lại bị bẩn vậy? Để anh lau giúp em."

Vô Ưu không biết mình bị lừa, liền giơ mặt lên. Phương Đông Dạ đưa tay ra, dịu dàng chạm vào mặt cô, chỉ một chút thôi đã vô cùng thỏa mãn. Thì ra, chuyện lúc trước Hoắc Lãng đặt tay lên mặt Vô ưu, anh vẫn “nhỏ mọn” nhớ đến tận bây giờ. Hiện tại thì chính mình cũng được sờ như thế rồi, cuối cùng trong lòng anh cũng thấy cân bằng hơn một chút.

Hả!!!

Ôi trời!!!

Nhân viên công ty nhìn thấy cử chỉ thân mật này của bọn họ, bốn phía đều truyền đến những âm thanh kinh ngạc. Vô Ưu lập tức trở thành đề tài nóng hổi nhất của bọn họ, lúc này được đưa ra bàn luận.

"Xem ra sớm thôi cô ấy sẽ trở thành phu nhân của tổng giám đốc."

"Chim sẻ thật sự đã biến thành phượng hoàng rồi!"

"Phiên bản cô bé lọ lem thời hiện đại! Thật làm cho người ta ngưỡng mộ mà!"

. . .

Trong nhất thời, bốn phía đều là những tiếng bàn tán xôn xao.

Vô Ưu mẫn cảm nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía mình, cô vội vàng quay đầu lại nhìn. Nhưng cô nhìn đến người nào, người ấy cũng không hề né tránh cô, mà cười thân mật với cô, thậm chí còn có chút nịnh bợ. Vô Ưu không sợ người khác gây lộn, đối xử không tốt với cô, bởi vì nếu như thế, cô cũng chẳng để cho đối phương được yên. Nhưng bây giờ mọi người lại cười với cô, ngược lại khiến chân tay cô trở nên luống cuống. Mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể cười đáp lại với mọi người.

"Đến rồi, ăn nào!"

Phương Đông Dạ mang đồ ăn ra, đặt lên trước mặt Vô Ưu. Vô Ưu nhìn anh nháy nháy mắt, ngoắc ngoắc tay ý bảo anh lại gần mình. Trước vẻ thần thần bí bí của cô, Phương Đông Dạ vui vẻ áp sát lại, hỏi:

"Sao vậy?"

Vô Ưu hạ thấp giọng nói:

"Sao mọi người cứ nhìn tôi cười vậy?"

Lần này Phương Đông Dạ không nói dối mà trả lời thản nhiên:

"Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta đang yêu nhau, cho nên họ đang nịnh bợ phu nhân tương lai của tổng giám đốc!"

Anh nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Vô Ưu nghe xong, rốt cuộc cũng bừng tỉnh. Cô nhìn Phương Đông Dạ lên án:

"Anh cố ý, cố ý đưa tôi đến đây ăn cơm để cho mọi người thấy, rồi hiểu lầm chúng ta. Anh… anh thật xấu xa."

"Ha ha, anh còn muốn cho mọi người càng hiểu lầm thêm nữa cơ."

Phương Đông Dạ chẳng những không sợ, mà ngược lại còn cười, áp sát Vô Ưu hơn. Vô Ưu không suy nghĩ gì, giơ tay ra “bốp” vào khuôn mặt tuấn tú của anh, sau đó dùng sức đẩy anh ra xa. Cô vừa đẩy, vừa thẹn quá hóa giận nói:

"Cút qua một bên cho tôi!"

Hả!!!

Nhân viên bốn phía nhìn thấy cảnh này, càng giật mình. Toàn bộ đũa trong tay bọn họ đều bị buông xuống, nhìn cái cảnh trăm năm khó thấy này. Lúc tất cả mọi người đều đang dự đoán, Phương Đông Dạ sẽ tức giận, bỏ mặc Vô Ưu rồi rời đi, nhưng Phương Đông Dạ lại nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, nắm chặt đặt lên trước ngực, khoa trương nói:

"Vô Ưu, anh đối với em rất thâm tình, sao em lại có thể đối xử với anh như thế hả?"

"Anh… anh..."

Phương Đông Dạ ra vẻ vô lại như thế này, khiến Vô Ưu nhất thời không biết phản ứng như thế nào mới phải. Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu thật sự đã có chút thẹn quá hóa giận, thì mặt cũng hơi đỏ lên. Anh vội vàng tới gần cô, oan ức nói:

"Vô Ưu em đừng tức giận mà. Anh chỉ muốn để mọi người chia sẻ hạnh phúc với anh thôi. Anh thật sự, thật sự rất hạnh phúc vì em cũng thích anh, cho nên anh muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết chuyện của chúng mình."

Lời thú nhận thâm tình, thật lòng như thế, Vô Ưu còn có thể nói gì được đây?

"Sau này không được như thế nữa, tôi thấy xấu hổ, vả lại tôi vẫn chưa cho anh câu trả lời cuối cùng."

Vô Ưu không đành lòng trách mắng, điều này đã nằm hoàn toàn trong dự liệu của Phương Đông Dạ. Anh cười ngọt ngào giơ tay lên, làm động tác thề nói:

"Anh thề, từ bây giờ nếu chưa có sự đồng ý của em, sẽ không làm những việc mờ ám để cho mọi người hiểu lầm chúng ta nữa, nếu không tất cả những việc anh đang làm đều sẽ không được thuận lợi, làm gì phải bồi thường đó, cổ phiếu hạ giá, công ty phá…"

"Được rồi! Được rồi!"

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ càng nói càng say, liền vội vàng kéo tay anh xuống, nhưng từ “phá sản” cũng kịp phát ra rồi. Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu cầm tay mình, vội vàng dùng tay còn lại nắm lấy tay cô, cảm động dịu dàng nói:

"Vô Ưu, em đối với anh tốt quá."

Trước tấm chân tình của Phương Đông Dạ, Vô Ưu đỏ bừng mặt lên nói:

"Ai da, không có gì."

"Vô Ưu, anh càng ngày càng thích em. Vô Ưu, em nhất định phải cho anh câu trả lời tốt đó, đừng bỏ mặc anh nha."

Phương Đông Dạ vốn cố ý, giọng nói của anh không nhỏ một chút nào, mà được coi là khá lớn, ít nhất những bàn ăn chung quanh đều có thể nghe thấy hết. Nhìn thấy người đàn ông kia đang dốc hết tấm lòng, rất dễ dàng nhận ra, đám phụ nữ ở đây đang thèm muốn chết đi được rồi.

"Nào, em nếm thử món này xem sao?"

"Oh, món trong đĩa của em nhìn không tệ nha, anh muốn thử."

"Đây, em nếm thử cái này đi!"

. . .

Chỉ một bữa ăn thôi, nhưng Phương Đông Dạ đặc biệt bận rộn. Anh nói không ngừng, hơn nữa có vẻ như anh thấy hiệu quả còn chưa đủ, nên phát huy hết khả năng của mình, để mọi người đều có thể nhìn thấy bọn họ ngọt ngào đến cỡ nào. Cứ một lát lại gắp đồ trong đĩa Vô Ưu ăn, rồi một lát lại gắp thức ăn đút cho người kia, thọat nhìn thật đúng là quá ngọt ngào mà, làm cho người khác nhìn thấy đều không muốn ăn nữa.

Muốn làm cho mờ ám! Mới vừa rồi Phương Đông Dạ còn thề, sẽ không làm chuyện mờ ám nữa, nhưng bây giờ rõ ràng đang làm cho tình huống càng mờ ám hơn. Vừa rồi anh cố ý thề, bởi vì tiền bạc đối với anh chẳng là gì cả. Vô Ưu thật đáng thương nha, cứ u mê hồ đồ bị Phương Đông Dạ gắn lên trên người cái mác “phu nhân tổng giám đốc chuẩn” mà vẫn hồn nhiên không biết gì.

...

"Buổi chiều anh có chút việc phải xử lý, anh sẽ cố gắng về sớm để đưa em về nha."

Muốn kéo dài thời gian thì cũng đã đến giờ vào làm rồi, đám nhân viên chỉ lo xem kịch vui mà quên mất việc ăn cơm, nhưng mà cũng không thể không vào làm được. Lúc này Phương Đông Dạ mới chịu nói chuyện “thật sự” với Vô Ưu. Vô Ưu nghe xong nói:

"Oh, công việc là quan trọng. Anh đi xử lý đi, hết giờ tôi sẽ bắt xe bus về là được rồi."

Phương Đông Dạ nói:

"Được, anh sẽ biết phải làm như thế nào."

Mặc dù Phương Đông Dạ không nhấn mạnh chắc chắn sẽ quay về đón cô, nhưng anh nhất định sẽ quay về, bởi vì đối với anh tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng Vô Ưu!

"Anh đi đây."

Vô Ưu tiễn Phương Đông Dạ đi xong, một mình quay về phòng làm việc của tổng giám đốc, nhưng không ngờ trong phòng lại có hai người, hơn nữa cũng không phải là xa lạ với Vô Ưu. Vô Ưu chưa kịp mở miệng, Phương Đông Kỳ đang ngồi trên ghế sa lon đã lên tiếng trước:

"Cô là tiểu thư Nhạc Vô Ưu? Tôi là Phương Đông Kỳ - cha của Phương Đông Dạ. Đây là vợ của tôi - Tô Mỹ Hoa."

Vô Ưu theo lễ phép chào hỏi bọn họ:

"Chào hai vị. Hai vị tới tìm tổng giám đốc sao? Tổng giám đốc vừa ra ngoài rồi, có thể chiều muộn mới quay về. Hai vị có chuyện gì cần nói có thể nhắn lại, tôi sẽ giúp hai vị chuyển lời đến anh ấy. Hoặc là hôm khác hai vị hãy trở lại."

Vô Ưu nói chuyện không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, bởi cô cảm giác được hai người kia rất không thích cô, đặc biệt là người phụ nữ tên Tô Mỹ Hoa. Nhìn ánh mắt liếc xéo của bà ta cũng biết, bà ta chỉ hận không bóp chết được cô thôi.

"Mỹ Hoa!"

Đột nhiên Phương Đông Kỳ nghiêm nghị kêu lên. Vẻ mặt Tô Mỹ Hoa vốn đang nhìn Vô Ưu đầy căm tức, liền vội vàng nén xuống sự tức giận thay vào đó là một nụ cười, nhìn Vô Ưu giả lả nói:

"Ai da, Vô Ưu hả, chuyện hôm qua là cô không đúng. Lần này cô cố ý đến đây để xin lỗi cháu. Qua đây nào, cái này là quà gặp mặt cô tặng cháu, hy vọng cháu có thể nhận."

Tô Mỹ Hoa vừa nói, vừa lấy một cái hộp từ túi xách ra, cười cười đưa tới trước mặt Vô Ưu, mở ra cho cô xem - một chiếc lắc tay nạm ngọc xinh đẹp. Mặc dù nó trông rất chói mắt, cũng rất đẹp, nhưng Vô Ưu lại không thích một chút nào. Bởi vì cô biết “chẳng có gì là cho không”, nhất định sẽ không có chuyện tốt gì, huống hồ sắc mặt bà ta chuyển biến còn nhanh hơn cả lật sách, làm cho cô có cảm giác rất không an toàn.

Vô Ưu đẩy món đồ trang sức Tô Mỹ Hoa đang đưa tới trước mặt mình ra:

"Quên chuyện đó đi. Chuyện đã qua tôi cũng quên rồi, cho nên không cần phải tặng đồ cho tôi."

Cô nói không nhìn sắc mặt Tô Mỹ Hoa đang trầm xuống, lại tiếp tục:

"Hai vị còn có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, tôi phải làm việc rồi!"

Đuổi khách!

Vô Ưu cũng thật là, không để cho người ta chút mặt mũi nào. Vừa nói chuyện được vài câu, chưa để người ta thể hiện hết thiện ý, đã xuống lệnh đuổi khách. Cái này nếu để người khác nhìn thấy, nhất định sẽ nói cô không thể qua khỏi cửa ải con dâu nha. Đúng là không đủ hiếu thuận mà.

"Đừng tưởng để cho chút mặt mũi mà lên mặt!"

Tô Mỹ Hoa xin lỗi Vô Ưu, là điều bà ta không cam tâm tình nguyện. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, bắt buộc phải nhờ Phương Đông Dạ giúp, thì bà ta đã không thèm đến chỗ này, dụ dỗ một con nha đầu thiếu lễ phép như thế. Phương Đông Kỳ cũng thật không ngờ, Vô Ưu chỉ là một người trợ lý nhỏ nhoi, thế nhưng lại dám không để cho ông ta một chút mặt mũi nào. Khuôn mặt uy nghiêm của ông ta trầm xuống, nói:

"Nhạc tiểu thư, đối đãi với bề trên như thế có vẻ như rất không có lễ phép rồi."

Vô Ưu mỉm cười nói:

"Tôi luôn luôn kính trọng người đáng được kính trọng, bất kể người đó là ai."

Lời Vô Ưu vừa nói rất sâu xa, tỏ rõ, người không đáng kính trọng, không cần phải kính trọng.

"Nhạc Vô Ưu, cô có quan hệ gì với Phương Đông Dạ hả?"

Tô Mỹ Hoa nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Vô Ưu, không nhịn được hỏi. Bởi vì trong phòng tổng giám đốc tự nhiên lại lòi ra một vị trí cho một trợ lý nhỏ con ngồi đã là điều rất bất thường rồi, hơn nữa hôm qua thái độ của Phương Đông Dạ bảo vệ cô ta như vậy, khiến bà ta nhận định hai người chắc hẳn có tư tình gì.

Đối với vấn đề Tô Mỹ Hoa đưa ra, Vô Ưu không định nói thật với bọn họ, nhưng cô không chịu được ánh mắt khinh khỉnh đó, nên nói:

"Tôi hả? Dạ đã cầu hôn tôi."

Hai chữ ‘cầu hôn’ vừa được nói ra, không chỉ khiến Tô Mỹ Hoa không dám tin trợn trừng hai mắt, mà ngay cả Phương Đông Kỳ đang ngồi trên ghế sa lon cũng không tin được, suýt nữa đã đứng bật dậy. Chỉ có điều, ông ta đã dựa vào ý chí kiên cường của mình mà nén lại. Nhưng Tô Mỹ Hoa không có được sự bình tĩnh như Phương Đông Kỳ, bà ta nghe Vô Ưu nói xong, không nhịn được tỏ rõ lập trường của mình:

"Cô nói là hai người sẽ kết hôn? Tôi không đồng ý!"

Vô Ưu nhìn Tô Mỹ Hoa cười gian xảo nói:

"Tôi vốn chưa đồng ý với anh ấy, nhưng mà, đột nhiên bây giờ tôi lại cảm thấy, gả cho anh ấy cũng là một chủ ý không tệ nha."

Vô Ưu nói như vậy, rõ ràng bức chết người không cần đền mạng mà! Quả nhiên Tô Mỹ Hoa đã tức giận “vù vù” như Vô Ưu mong muốn.

"Điều kiện gì?"

Lúc Vô Ưu đang im lặng, thưởng thức thú vui bắt nạt được người khác của mình, thì Phương Đông Kỳ sau một hồi trầm mặc cũng lên tiếng. Vô Ưu nghe thấy câu nói mập mờ của ông ta, khó hiểu hỏi lại:

"Điều kiện gì? Điều kiện gì là gì?"

Phương Đông Kỳ nhìn Vô Ưu mồm miệng lanh lợi, lại “giả vờ hồ đồ”, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười châm chọc, giống như Vô Ưu là một người con gái có ý đồ vậy. Vì vậy, ông ta đi thẳng vào vấn đề không chút khách khí:

"Nhà Phương Đông chúng tôi không có khả năng tiếp nhận cô, cho nên, nếu cô thật sự thông minh, thì ra điều kiện đi, chỉ cần không quá đáng tôi sẽ đáp ứng điều kiện của cô."

Dùng tiền xua đuổi người?

Trong TV Vô Ưu đã thấy rất nhiều, vốn tưởng rằng tình huống đó chỉ có trong TV, trong thực tế không thể có người ngu ngốc như thế, không ngờ hôm nay chính cô lại gặp phải. Vô Ưu cười nói:

"Thật thế sao?"

Vẻ mặt cô hứng phấn khác thường, làm cho nụ cười châm chọc trên mặt Tô Mỹ Hoa và Phương Đông Kỳ càng rõ hơn.

"Đương nhiên là thật. Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu?"

Tô Mỹ Hoa nhìn Vô Ưu lộ ra nụ cười hấp dẫn. Sau khi Vô Ưu tự hỏi một hồi, liền giơ một ngón tay lên. Phương Đông Kỳ bình tĩnh hỏi:

"Một ngàn vạn?"

Một ngàn vạn!

Vô Ưu nghe thấy con số này, lắc đầu theo phản xạ có điều kiện. Cô vừa lắc đầu xong liền thấy hối hận. Mặc dù cô chỉ muốn một trăm vạn, nhưng có một ngàn vạn không phải càng tốt hơn sao? Vô Ưu lắc đầu làm cho Phương Đông Kỳ nhíu mày, ông ta lạnh lùng nói:

"Được rồi, vậy một triệu đi."

Ông ta nói xong, không đợi Vô Ưu kịp phản ứng, liền lấy séc ra, “roạt roạt” điền thông tin vào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play