Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy Vô Ưu, cũng muốn chạy trốn đi rồi. Dù sao anh cũng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thật sự không biết phải đối mặt với cô như thế nào, nhưng, Vô Ưu đã nhìn thấy anh.

Xấu hổ quá! Xấu hổ chết đi được!

Phương Đông Dạ theo phản xạ có điều kiện mà muốn bỏ chạy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, mình không thể hoảng loạn, chỉ cần hoảng loạn thì kể như xong rồi. Lúc này anh phải tỉnh táo, phải xem phản ứng của Vô Ưu như thế nào. ‘Quân địch’ bất động, ‘quân ta’ cũng bất động a! Phương Đông Dạ nghĩ vậy, nhìn Vô Ưu mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh cô, nhắm hai mắt lại, hướng mặt ra phía biển, đón gió thổi vào!

Cười sao? Vẻ mặt cũng rất tự nhiên? Vậy rốt cuộc anh ta có biết chuyện gì đã xảy ra không đây hả?

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ trong lòng đầy bất an. Cô ngàn vạn lần chẳng sợ gì, chỉ sợ chính mình vì say rượu mà len lén mò vào phòng người ta thôi. Nếu mà như vậy, thật sự là vô cùng xấu hổ đi.

Chột dạ! Sợ hãi!

Phương Đông Dạ sau khi mở mắt ra, nhìn thấy biểu hiện của Vô Ưu chính là như thế. Trong lòng anh mừng rơn, cho nên nhân lúc ‘quân địch’ chưa có động tĩnh, ‘quân ta’ phải ra quân. Anh lên tiếng nói:

"Em trước đó uống hơi nhiều, thấy thế nào rồi? Giờ đã tốt hơn chút nào chưa?"

Phương Đông Dạ vừa mới nói hết câu, trong lòng Vô Ưu bị dọa đến run bần bật. Cô cười xấu hổ nói:

"Ha ha, tốt hơn nhiều rồi. Anh… anh thì sao? Haha, anh cũng uống nhiều lắm sao?"

Phương Đông Dạ xem xét tình huống lúc này, sau khi tự hỏi một lúc, quyết định sẽ trả lời mập mờ. Như vậy, sau này còn chừa cho mình một con đường sống, dù sao anh cũng đã hứa với cô, sẽ không lừa dối cô nữa. Cho nên, anh cười tà mị nói:

"Uhm, tôi cũng uống rượu."

Sau đó dừng lại một chút, nhìn Vô Ưu cười ‘ngượng ngùng’ nói:

"Vừa mới trải qua một giấc mộng, cho nên, sau đó liền tỉnh dậy."

"Như nào, mộng như thế nào?"

Vô Ưu nhìn Phương Đông Dạ chột dạ hỏi. Phương Đông Dạ ‘thẹn thùng’ đem ‘giấc mộng’ thuật lại, sau đó nhỏ giọng nói:

"Chính là như vậy a. Hơn nữa toàn là do em!"

Phương Đông Dạ nói đến đây, quay đầu sang, ánh mắt nhìn Vô Ưu đầy chỉ trích. Vô Ưu nhìn thấy ánh mắt đó của Phương Đông Dạ, trong lòng càng hoảng hốt, nói lắp bắp:

"Tôi… tôi… tôi sao có thể như thế được?"

Lúc nói chuyện, không biết là do căng thẳng, hay vì thẹn thùng, mà cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Phương Đông Dạ vừa nhìn thấy, lại thấy cổ họng khô khát!

Chứng kiến phản ứng này của Vô Ưu, anh thật sự phát hiện ra chính mình đã lo lắng quá thừa rồi. Cô nàng ngốc nghếch này, thật sự dễ lừa nha! Cho nên, thấy tình hình đã phát triển thành thế này, trong lòng hoàn toàn yên tâm rồi.

Phương Đông Dạ không muốn trêu chọc Vô Ưu nữa, dù sao mục đích của anh là vượt qua cửa ải trót lọt đã là tốt rồi, cho nên, anh nhìn Vô Ưu, cười nói:

"Lúc em uống rượu, còn động tay động chân, khen tôi đẹp trai nữa. Chắc tôi cũng bởi vì điều này, cho nên mới mơ thấy giấc mộng kỳ quái kia!"

Trong lòng Vô Ưu vốn đang đầy thấp thỏm, ngay tức khắc liền buông lỏng xuống, sau đó trên mặt xuất hiện một mạt cười, cười đến là vui vẻ, giống như rất may vì Phương Đông Dạ không nhớ gì vậy. Phương Đông Dạ nhìn thấy Vô Ưu như thế này, trong lòng tràn đầy thương tiếc. Một người đơn thuần như thế, anh nhất định phải thật quý trọng, phải nhanh nhanh cưới cô về, nếu không nói không chừng, đến khi cô thật sự bị người ta bắt cóc, bán đi, lại cũng không nhận biết được đi.

"Này, em cười cái gì hả?"

Phương Đông Dạ nhìn thấy nụ cười càng ngày càng sáng lạn trên khuôn mặt Vô Ưu, không nhịn được tò mò, lay lay người cô hỏi, nghi ngờ không biết cô có phải bị ngờ nghệch hay không nữa. Vô Ưu nghe thấy Phương Đông Dạ hỏi, vội vàng hoàn hồn lại nói:

"Không, không có gì a. Tôi nói là, tôi mệt. Đúng vậy, tôi mệt, tôi vào ngủ đây. Chúc ngủ ngon."

Vô Ưu nói xong, xoay người chạy mất. Mới vừa bước được một bước, liền thấy chân mềm nhũn ra, suýt nữa đã ngã nhào xuống đất, cũng may Phương Đông Dạ đã kịp thời ôm lấy cô, sau đó, nhìn cô đang nằm gọn trong ngực mình nói:

"Đi từ từ thôi."

Giọng nói cực kỳ tự nhiên. Vô Ưu phát hiện ra mình đang nằm gọn trong lòng Phương Đông Dạ, mặt như bị lửa thiêu.

Chưa từng tiếp xúc thì sẽ không nhận ra sự ám muội vô cùng này, nhưng, đã tiếp xúc qua rồi, nên Vô Ưu liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Không chỉ thấy trên mặt nong nóng, mà ngay cả trống ngực cũng đập thình thịch. Thật ra, không chỉ có Vô Ưu mới có cảm giác này, mà ngay cả Phương Đông Dạ cũng cảm thấy có chút ngộp thở rồi. Những cơn gió biển lạnh như băng thổi vào, cũng không thể thổi cho trái tim đang khô nóng của anh thanh tỉnh lại.

"Vô Ưu!"

Phương Đông Dạ trầm thấp lên tiếng, mà Vô Ưu e thẹn càng cúi thấp đầu hơn. Phương Đông Dạ cố lấy tất cả dũng khí, ôm chặt cô vào lòng, sau đó ở bên tai cô, lại một lần nữa thì thầm gọi tên:

"Vô Ưu."

Tiếng nói trầm thấp, mang đầy hơi thở của dục vọng, còn có cả sự mập mờ.

Vô Ưu có cảm giác chính mình sắp cháy rồi, nghe Phương Đông Dạ gọi của cô tên, mỗi một lần gọi, là một lần cô có thấy cả người run lên. Đột nhiên, Phương Đông Dạ cúi đầu, dùng miệng cọ cọ lên đỉnh đầu cô. Trống ngực Vô Ưu đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn. Cô sợ Phương Đông Dạ có thể sẽ nghe thấy, không chịu được nữa, liền ngẩng đầu lên.

Viên ngọc trai đen hấp dẫn, lúc này từ trong mắt Phương Đông Dạ tỏa sáng, phát ra tia sáng mê hoặc. Vô Ưu nhìn xuyên thấu qua viên ngọc trai đen chói lóa kia, nhìn thấy khuôn mặt động tình của mình.

"Vô Ưu!"

Phương Đông Dạ thì thầm gọi, từ từ cúi đầu xuống. Vô Ưu giống như bị thôi miên, từ từ nhắm mắt lại. Vì vậy, rốt cuộc, bọn họ đã có nụ hôn đầu tiên! Lần đầu tiên trong trạng thái tỉnh táo, hôn bằng trái tim mình. Trong tiềm thức của Vô Ưu, đây được coi như là nụ hôn đầu tiên. Đã là mẹ của một tên nhóc rồi, cũng đã lên giường cùng đàn ông hai lần rồi, nhưng đến bây giờ, vừa mới đây thôi, cô mới biết được cảm giác của nụ hôn. Thật đúng là ly kỳ.

"Ưm!"

Lúc Vô Ưu nhìn thấy hai tròng mắt đen láy của Phương Đông Dạ, giống như bị ma ám, không biết chính mình đang làm gì nữa, cứ để mặc cho anh tùy ý mút, tùy ý hôn. Vô Ưu động tình, làm cho Phương Đông Dạ không thể khống chế được. Mặc dù anh biết mình nên dừng lại, không thể dọa cho cô sợ, nhưng cánh cửa dục vọng đã mở ra rồi, sao có thể nói đóng là có thể đóng, dừng là có thể dừng lại được đây.

Vô Ưu thở hổn ha hổn hển, để mặc Phương Đông Dạ bắt đầu giao động trên người mình. Cô đã bị dục vọng làm cho lu mờ hoàn toàn rồi...

...

Nhạc Diễm ngủ liền một mạch đến nửa đêm, đột nhiên Vô Ưu tự nhiên xông vào làm cậu bé tỉnh giấc, nhưng cậu cũng chẳng buồn mở mắt ra. Bởi vì lúc cậu bé bị đánh thức đột ngột, thật sự cũng chưa ngủ đủ giấc nha. Cho nên, lúc Vô Ưu len lén nhìn cậu, cậu cũng lười mở mắt.

Sao mẹ lại tới phòng mình chứ? Chẳng lẽ mẹ muốn ngủ cùng mình sao? Vậy sao mãi muộn thế này mẹ mới tới. Hay là, nửa đêm mẹ gặp phải ác mộng, nên mới tới? Không đúng, chắc chắn không phải là gặp ác mộng rồi, bởi nếu như vậy, nhất định mẹ đã đánh thức mình dậy, chứ không lén la lén lút sợ mình thức giấc như thế.

Có cái gì đó không đúng rồi!!

Nhạc Diễm sau khi nghe thấy Vô Ưu nhè nhẹ đi vào phòng tắm, liền cảm thấy có cái gì đó vô cùng bất thường. Cho nên, liền vội vàng mở mắt ra, cảnh giác, nghe thấy tiếng nước chảy, bắt đầu thu thập chứng cứ, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một đống quần áo đặt ở dưới đất bên cạnh mép giường, rõ ràng đây không giống như quần áo để mặc bây giờ!

Chẳng lẽ???

Nhạc Diễm nghĩ đến đây, liền bắt đầu nghiên cứu đống quần áo dưới đất, rốt cục cậu bé cũng phát hiện ra điều bất thường. Một chiếc quần lót! Một chiếc quần lót của đàn ông! Nhạc Diễm nhìn thấy thứ này, trên mặt xuất hiện nụ cười vô cùng xấu xa. Từng chút, từng chút dần hé mở, có chút quá rõ rồi.

Cậu bé hận không thể lập tức chạy tới tìm Phương Đông Dạ, để tìm hiểu rõ nội tình, nhưng lại sợ sẽ làm hỏng mất chuyện đành thôi. Cậu nhìn cánh cửa phòng tắm, trong lòng vô cùng đắc ý. Xem ra, cha cậu đã cố gắng lâu như vậy, rốt cục cũng có thể tu thành chính quả rồi!

Nhạc Diễm nghe thấy tiếng nước ngừng chảy, liền vội vàng nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ. Cậu thấy mẹ bò lên gường, sau đó lăn qua lăn lại, lật tới lật lui, có vẻ rất trăn trở. Làm sao vậy? Chẳng lẽ chuyện không giống mình đã nghĩ sao? Đúng vậy, nếu như hai người thật sự ‘trong hoạn nạn thấy chân tình’, ngọt ngọt ngào ngào, thì mẹ sao có thể nửa đêm lén chạy đến đây chứ? Hơn nữa, trong lòng giống như đang mang đầy tâm sự nặng nề.

Xong rồi! Sẽ không phải là cha thừa lúc mẹ uống rượu, rồi ‘mạnh mẽ’ đem mẹ… rồi đi? Nhạc Diễm nghĩ như vậy, là do vừa rồi lúc Vô Ưu đi ra, liền ngửi thấy có mùi rượu trên người cô.

Ngay lúc Nhạc Diễm đang lăn tăn có nên giả bộ tỉnh dậy, để dò hỏi một chút tình hình từ mẹ hay không, thì Vô Ưu đã ngồi dậy, sau đó lặng lẽ xuống giường, đi ra ngoài. Xong rồi! Sẽ không phải là mẹ đang nghĩ quẩn chứ! Cậu bé vừa nghĩ đến điểm này, thấy mẹ đóng cửa, liền vội vàng bật dậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, len lén đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Vô Ưu đang đứng hóng gió, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu định rời đi, nhưng lại thấy không yên tâm cho lắm, nên núp ở một bên. Chờ một lát sau, thấy Vô Ưu vẫn không động tĩnh gì, mới chuẩn bị trở về phòng. Bởi vì cậu mặc hơi ít, thật sự rất lạnh a!

Cộp! cộp! cộp! cộp!

Tiếng bước chân!

Nhạc Diễm quay lại nhìn - là cha! Cậu bé nhìn về phía mặt biển đang thổi gió, quyết định dứt khoát ở lại ngoài trời, tận hưởng cảnh biển về đêm. Cậu chạy đến núp dưới một chiếc ghế tắm nắng, tránh để không bị phát hiện.

Cậu không ngờ là việc mình ra đây, lại có thể chứng kiến thấy một vở kịch hay. Đặc biệt là lúc Phương Đông Dạ nói chuyện với mẹ, hai mắt hướng về phía ‘kẻ đứng xem’ là cậu, nhưng lại không hề nhìn ra. Xem ra lần này cậu lại bắt được một nhược điểm nữa của cha rồi. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ mới được, để xem lần này phải dùng cái gì để trao đổi.

Nhạc Diễm vốn định lén lút rời đi, nhưng lại sợ kinh động đến hai người. Mà nếu không đi, thì có vẻ như không được hay cho lắm. Hai người diễn càng lúc càng mờ ám. Nhìn tình hình này, có vẻ như không những không muốn dừng lại, mà còn có xu hướng phát triển xa vượt bậc nữa đi.

Không phù hợp với trẻ con!

Hình ảnh như thế, thật đúng là có chút không phù hợp với trẻ con rồi. Lúc Nhạc Diễm nhìn thấy bàn tay gian trá của Phương Đông Dạ sờ xoạng loạn lên, cậu không nhịn được, phát ra tiếng cười ‘ực ực ực’ như con chuột nhỏ. Đến lúc phải rời đi thôi. Không đi cũng không được nha. Nếu như để cha phát hiện ra cậu, nhất định sẽ lột da cậu mất. Cậu nhóc nghĩ tới đây, lo cho sự an nguy tới tính mạng của mình, bắt đầu lặng lẽ bò ra, về phía phòng mình. Thật vất vả mới bò vào đến phòng khách mà không bị phát hiện, trong lòng cậu bé không nhịn được, nhủ thầm may mắn.

Cậu đứng dậy, quay đầu lại nhìn trộm hai người kia đang ôm hôn nhau mãnh liệt, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, rồi quay đầu, đang định trở về phòng, thì vô tình nhìn thấy có vật gì đó trên bàn trà. Là viên ngọc bích rất quen thuộc, cậu vừa mới được nhìn qua – viên ngọc bích hoàn mỹ.

Sao nó lại ở đây vậy?

Nhạc Diễm tò mò đi tới, sau đó cầm viên ngọc lên nghiên cứu. Lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy viên ngọc này đã rất thích rồi. Giống như nó có một loại ma lực, hấp dẫn cậu bé vô cùng, khiến cậu bé không thể rời mắt. Nhạc Diễm đang lưu luyến vuốt ve viên ngọc, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của mẹ.

Cậu nhóc sau khi nghe thấy âm thanh đó, khuôn mặt đỏ lên, thầm nghĩ, sao lúc này còn chưa đi hả? Còn ở đây làm gì chứ. Nghĩ vậy, liền cầm viên ngọc, muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, nhưng mà thật đáng chết, cậu vừa cất bước đã đạp trúng vào chai rượu.

"Ah!"

Choang!!!

Cả người Nhạc Diễm ngã nhào xuống mặt đất. Chẳng cần nghĩ nhiều cậu cũng biết mình đã xong đời rồi. Sau khi nghe thấy tiếng la sợ hãi của mẹ, cậu lại càng chắc chắn hơn. Cho nên, không nói thêm nhiều, quyết định nhắm mắt lại giả vờ hôn mê! Hy vọng có thể dùng khổ nhục kế, để vượt qua cửa ải này. Nếu không, cha biết bị cậu rình mò, không làm thịt cậu, thì chắc chắn cũng sẽ đưa cậu đến nhà trẻ, nhốt cậu chung với đám tiểu quỷ thò lò mũi xanh kia.

...

Hai người đang ôm hôn mãnh liệt, khí thế hừng hực, chuẩn bị diễn đến cảnh cấm trẻ em, thì đột nhiên truyền đến tiếng đổ vỡ, kéo theo đó là tiếng thét chói tai.

Nhạc Diễm!!!!

Bé Diễm!!!

Vô Ưu và Phương Đông Dạ bừng tỉnh, cùng vội vàng chạy vào trong phòng. Lúc Vô Ưu nhìn thấy Nhạc Diễm đang nằm bất động trên đất, sợ hãi kêu lên:

"Bé Diễm, con làm sao vậy? Bé Diễm."

Vừa hô, vừa lao tới.

Giờ này rồi sao thằng bé còn ở đây?

Phương Đông Dạ mang theo nghi vấn trong đầu, cũng vội bước tới.

Vô Ưu sau khi đi qua, sợ đến nỗi không biết phải làm gì bây giờ. Phương Đông Dạ đưa tay ôm cậu bé từ dưới đất đặt nằm nằm lên ghế salon. Anh quan sát cậu bé từ trên xuống dưới, sau khi xác định cậu bé không hề hấn gì, mời quay sang nhìn Vô Ưu đang khóc dặn dò:

"Thằng bé không có chuyện gì cả, nhưng mặt hơi lạnh, chắc là rất lạnh. Em đi lấy cho thẳng bé cái chăn mang lại đây."

Phương Đông Dạ dặn dò xong, Vô Ưu đi vào trong lấy chăn rồi, trong lòng Nhạc Diễm không nhịn được rên thầm một tiếng, xong đời rồi! Xem ra cậu đã bị lộ rồi, nếu không cha đã không nghĩ cách để mẹ rời đi như thế.

"Đừng giả bộ nữa, nếu không lát nữa, ta sẽ dùng nước lạnh để làm con tỉnh lại đó!"

Quả nhiên, Vô Ưu vừa mới đi được một lúc, Phương Đông Dạ đã ngả bài. Nhạc Diễm ăn mặc phong phanh, lại phải hứng gió biển đến nửa ngày, như thế cũng đã đủ đáng thương rồi, lại còn dọa sẽ dội nước lạnh vào cậu nữa! Có chết cậu cũng không muốn a. Cho nên, vội vàng mở mắt, nở một nụ cười vô cùng đáng yêu nhìn cha Phương Đông Dạ. Cậu vừa cười, vừa tỏ vẻ đáng thương nói:

"Ai da, cha, vừa rồi con ngã suýt chết nha. Đau quá à! Không biết người nào lại nhẫn tâm để chai rượu lung tung như thế chứ."

Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng tinh ranh của Nhạc Diễm, cũng không để cho cậu có chút mặt mũi nào, hỏi thẳng vào trọng điểm:

"Con không ngủ, ra đây làm gì hả?"

Toi rồi sao? Cục tức lớn như vậy, sẽ không phải là muốn gây sự với cậu đó chứ?

Trong lòng Nhạc Diễm cảm thấy thật xui xẻo, cậu bé vừa cầu mong mẹ nhanh nhanh ra cứu mình, vừa trả lời ứng phó:

"Con khát, cho nên ra uống nước."

Cậu bé chỉ định nói ứng phó cho qua, để kéo dài thêm một chút thời gian, lại không ngờ cha cậu không cho cậu cơ hội đó, cười lạnh nói:

"Xem ra cũng không phải là một loại khát bình thường a! Khát đến nỗi bò ra ngoài, chứ không đi!"

Nhạc Diễm nghe thấy Phương Đông Dạ nói thế, theo tầm mắt của cha, nhìn xuống phía quần mình...

Ôi chúa ơi!

Trên quần đều là đất, cậu bé đã không phát hiện ra nha.

Sự tình đã đến nước này, Nhạc Diễm biết nói dối cũng không được nữa rồi, cho nên nịnh nọt nói:

"Ha ha, cha, cha thật thông minh nha. Điều này cũng phát hiện ra. Quá tài a! Vậy, làm sao cha biết là con không hôn mê chứ? Con đã có chỗ nào sơ hở sao?"

Trước sự nịnh bợ của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ có cảm giác rất buồn cười, nói:

"Thứ con cầm trong tay chính là viên ngọc bích hoàn mỹ đi? Người hôn mê, có nắm đồ vật chặt đến như vậy không?"

Phương Đông Dạ vừa nói hết câu, Nhạc Diễm liền phát hiện ra, mình đã phạm sai lầm cơ bản đến như thế nào, cho nên, lại cười một trận khúc khích. Đột nhiên có cảm giác, cha bây giờ khác xa hoàn toàn so với cha trước đây. Trước đây, không phải đều là cậu dắt mũi sao, sao bây giờ lại có cảm giác, cậu như là một món ăn vậy hả?

"Con là con ta! Còn dám nhìn lén, cẩn thận ta..."

Phương Đông Dạ nheo mắt, cười xấu xa nhìn Nhạc Diễm nói. Nhạc Diễm liếc liếc mắt, nhìn thấy Vô Ưu đang ôm chăn chạy tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, hô to:

"Mẹ."

Sau đó nhìn Phương Đông Dạ lộ ra nụ cười gian xảo. Ý như đang nói: Cha có cách tóm được con, vậy có giỏi tóm lấy mẹ đi.

Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của Nhạc Diễm, cũng cười tươi, chạy nhanh tới, đem chăn đắp lên người cậu bé, sau đó lo lắng hỏi:

"Bé Diễm, con bị sao vậy hả? Sao đột nhiên lại bị ngã vậy?"

Nhạc Diễm cười nói:

"Con khát nên đi uống nước, không ngờ giẫm phải cái chai trên đất, không biết ai đã để ở đây, suýt nữa con đã bị gãy cổ rồi!"

Trên chiếc du thuyền, có thể để đồ ở đây, cũng chỉ có thể là ba người bọn họ. Cậu bé dĩ nhiên là biết chuyện đó, nhưng cố tình nói như thế để tranh thủ sự đồng tình đó. Mà sự thật cũng đúng là như thế nha. Vô Ưu nghe Nhạc Diễm nói thế, áy náy nói:

"Cục cưng, mẹ xin lỗi. Đều là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ không để đồ lung tung nữa."

Giải thích đại khái. Lời giải thích lại không giống như mong đợi của đối tượng. Rõ ràng không phải như thế đi.

Đối với câu nói của Nhạc Diễm, Phương Đông Dạ tỏ vẻ khinh thường, bởi vì cậu bé lộ ra trăm ngàn sơ hở. Vô Ưu thì tin tưởng tuyệt đối. Phương Đông Dạ nhìn thấy bộ dạng áy náy của Vô Ưu, lừ mắt nhìn Nhạc Diễm, trong ánh mắt hiện rõ sự cảnh cáo, giống như đang nói: con cho cha là ai hả. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ đắc ý cười nhe răng.

Sau khi cười xong, ra vẻ khó hiểu nhìn Vô Ưu hỏi:

"Mẹ, lúc nãy hình như con thấy mẹ và chú Phương Đông đang ở bên ngoài. Hai người đang làm gì ở đó vậy?"

"Hả?"

Vô Ưu nghe hỏi như thế, khựng một cái liền đỏ mặt. Vẻ mặt ửng hồng, mất tự nhiên, liếc nhìn Phương Đông Dạ không biết trả lời như thế nào. Phương Đông Dạ mỉm cười, như không có chuyện gì, vô cùng tự nhiên nói:

"Trao đổi, mở rộng!"

Nói xong nhìn Nhạc Diễm cười nói:

"Như thế nào hả? Con thấy hứng thú sao? Nếu thấy hứng thú, ta có thể liên lạc với nhà trẻ giúp…"

Nhạc Diễm vốn định xem vẻ lúng túng của Phương Đông Dạ, không ngờ lại bị cha đánh bại. Kẻ thức thời là anh hùng, cho nên cậu nhóc cười nói:

"Ha ha, không cần đâu. Không cần đâu."

Đảo mắt nhìn mẹ:

"Mẹ, con buồn ngủ a! Mẹ ôm con vào ngủ đi."

"Được."

Vô Ưu không nói thêm lời nào, liền ôm cậu bé đi vào trong phòng. Nhạc Diễm gục đâu trên vai mẹ, nhìn Phương Đông Dạ cười xấu xa, giống như đang nói: hì hì, đắc tội với con, thì cũng đừng mong được ở cùng một chỗ với mẹ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play