Đồng ý rồi!

Mắt Vô Ưu sáng lên. Không ngờ mình đã tốn bao nhiêu công, suy nghĩ nát óc chưa biết làm thế nào, giờ lại tự đến, chẳng mất chút thời gian nào. Chỉ nói như thế đã mượn được tiền. Vô Ưu cầm điện thoại, vô cùng mừng rỡ, khí phách nói:

"Đừng nói là hai điều kiện. Mười điều kiện, hay một trăm điều kiện, tôi cũng đáp ứng!"

Vô Ưu sảng khoái đáp ứng, ngược lại làm cho Nhạc Khải có chút bất ngờ.

Anh còn chưa nói ra điều kiện. Cô đã liền đáp ứng luôn? Chẳng lẽ cô không sợ anh đưa ra yêu cầu quá đáng sao? Nhạc Khải nghe giọng nói vui vẻ của Vô Ưu, thật không biết nói là cô ngây thơ, hay ngốc nghếch nữa. Mà Vô Ưu còn lại là hỏi tiếp:

"Phó tổng giám đốc Nhạc, điều kiện là gì? Anh nói đi."

"Gọi tên của tôi."

Nhạc Khải không hề nghĩ ngợi, nói ra yêu cầu thứ nhất. Phó tổng giám đốc Nhạc, cô gọi như thế chẳng tự nhiên tí nào, anh nghe còn cảm cảm thấy khó chịu đây. Vô Ưu có chút phản ứng không kịp hỏi:

"Cái gì hả?"

"Yêu cầu thứ nhất của tôi là, sau này gọi tên của tôi."

Nhạc Khải giải thích rất rõ ràng cho cô. Vô Ưu còn lại không dám tin nói:

"Chỉ có như vậy? Đơn giản như vậy thôi?"

Trong giọng nói Vô Ưu có sự mừng rỡ, không dám tin. Nhạc Khải cười nói:

"Đúng vậy. Chỉ đơn giản như vậy thôi, gọi tên của tôi, chứng tỏ chúng ta là bạn bè rồi. Bạn bè trong lúc khó khăn hẳn là phải giúp đỡ lẫn nhau đi."

Câu nói của Nhạc Khải, so với suy nghĩ “bạn bè phải tương trợ lẫn nhau” của Vô Ưu, thật đúng là “không hẹn mà nên”.

Vô Ưu sảng khoái mà nói:

"Được! Vậy tôi sẽ gọi anh là Nhạc Khải."

"Khải! Bạn bè của tôi hay gọi tôi là Khải!"

Nhạc Khải đính chính. Mà Vô Ưu quá vui mừng, cũng không để ý nói:

"Được! Gọi Khải thì Khải đi. Vậy, điều kiện thứ hai là gì?"

Một điều kiện đã xong, làm tinh thần Vô Ưu càng hăng hái hơn. Hoàn thành hai điều kiện, là cô thể báo tin tức tốt này cho Tiểu Hạ rồi.

Nhạc Khải sau một hồi do dự, nói:

"Tôi bây giờ vẫn chưa nghĩ ra."

"Hả? Vậy làm sao bây giờ? Anh không thể cố gắng nghĩ ra được sao?"

Vô Ưu không nhịn được có chút thất vọng. Phải biết rằng các cô cũng không còn nhiều ngày nữa. Giọng nói thất vọng của Vô Ưu, Nhạc Khải nghe thấy rất rõ, nên không nhịn được hỏi:

"Sao vậy? Em cần gấp sao?"

Vô Ưu cũng không khách khí, nói thẳng:

"Đúng vậy, rất gấp. Hơn nữa là vô cùng gấp, vô cùng gấp luôn."

Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên!

Đối với Nhạc Khải, một ngàn vạn chẳng là gì, cho nên anh sảng khoái nói:

"Thế này đi, em cần tiền cứ lấy dùng trước. Còn về điều kiện thứ hai. Sau này tôi nghĩ ra, sẽ nói. Được không?"

"Được. Dĩ nhiên là được."

Đề nghị của Nhạc Khải rất hợp ý Vô Ưu, cô sao có thể nói không được đây.

"Vậy tối nay tám giờ, gặp mặt tại khách sạn Quốc tế Lệ Tinh đối diện công ty em đi. Tôi sẽ đưa chi phiếu cho em."

Nhạc Khải địa vừa dứt lời, Vô Ưu đã vội vàng nói:

"Được! Một lời đã định. Tôi mời khách, không được đổi ý a. Cứ vậy đi, không gặp không về."

Sau khi nói xong, tốc độ khá nhanh, lập tức cúp điện thoại. Cứ như sợ Nhạc Khải sẽ đổi ý vậy. Nhạc Khải nhìn điện thoại đã ngắt, lộ ra nụ cười thú vị.

Người phụ nữ thú vị! Đã rất lâu rồi, anh chưa gặp được người phụ nữ thú vị như vậy.

...

Buổi chiều vừa tan làm, Vô Ưu liền vội vàng chạy đến phòng nhân sự tìm Tiểu Hạ. Nhưng, không ngờ lại nghe thấy, hôm nay bọn cho vay nặng lãi lạiđến côn g ty làm loạn. Mặc dù chỉ là kinh động không có gì nguy hiểm, cũng không có đả thương Tiểu Hạ, nhưng cũng bởi vì chuyện này, Tiểu Hạ bị công ty sa thải.

Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là bắt xe tới nhà Tiểu Hạ. Cửa sau khi mở ra, chính là vẻ mặt đầy tuyệt vọng của cả nhà.

"Tiểu Hạ, cô làm sao vậy? Không có chuyện gì đấy chứ?"

Vô Ưu nhìn thấy rõ ràng Tiểu Hạ đã bị đả kích rất lớn. Vô Ưu hỏi, nhưng Tiểu Hạ chẳng nói gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía cha mẹ Tiểu Hạ hỏi:

"Bác trai, bác gái, có phải lại vừa xảy ra chuyện gì rồi không?"

Cha Tiểu Hạ vẻ mặt mệt mỏi, lắc đầu. Mẹ Tiểu Hạ không nhịn được hổ thẹn khóc rống lên:

"Đều tại ta, đều tại ta. Nếu như không phải do ta, nó cũng không bị làm hại đến thất nghiệp. Đều là do ta không tốt, đều tại ta!"

Mẹ Tiểu Hạ giọng đứt quãng thuật lại mọi chuyện cho Vô Ưu nghe. Thì ra là hôm nay, bọn cho vay nặng lãi không chỉ đến công ty Tiểu Hạ làm loạn, mà còn đến cả công ty cha Tiểu Hạ. Cho nên, cả hai người bọn họ đều bị sa thải luôn.

"Bác gái, bác đừng khóc nữa. Cháu đã mượn được một ngàn vạn rồi."

Vô Ưu vừa thốt lên xong, cả nhà Tiểu Hạ, mắt đều sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm luôn. Tiền mượn được rồi, nhưng giờ bọn họ không có công việc, thì dựa vào cái gì để trả nợ lại đây? Vô Ưu đối với bọn họ tốt như vậy, nếu như đến lúc đó bọn họ không trả được, chẳng phải là hại cô sao? Nghĩ vậy, cha Tiểu Hạ nói với Vô Ưu:

"Vô Ưu à, bác biết cháu là một đứa bé tốt. Nhưng, chuyện này, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp là được rồi."

"Bác trai, sao bác lại nói như thế. Cháu và Tiểu Hạ là bạn tốt, chị em tốt của nhau. Bác không nên xem cháu như người ngoài."

Vô Ưu nhìn cha Tiểu Hạ chân thành nói. Cô biết ông là một người cha tốt, rất rất tốt. So với cha của cô, tốt gấp một ngàn, một vạn lần. Cho nên, cô thật sự rất quý ông, rất kính nể ông.

Sự chân thành của Vô Ưu, làm cho cha mẹ Tiểu Hạ rất cảm động. Nhưng bọn họ thật sự không muốn hại cô. Tiểu Hạ đương nhiên hiểu ý của cha, cho nên nhìn Vô Ưu nói:

"Vô Ưu, tấm lòng của cô, tôi sẽ nhớ suốt đời. Nhưng, tôi thật không thể nhận sự giúp đỡ của cô được. Chúng ta giờ đều không có công việc, cho dù có mượn được tiền rồi, trong thời gian ngắn cũng không trả lại được. Chúng ta không muốn đến lúc đó lại làm khó cô!"

Đúng vậy, Vô Ưu chỉ nghĩ đến vay tiền, nhưng lại không nghĩ đến vấn đề này. Nhưng mà, Nhạc Khải hẳn là có rất nhiều tiền đi? Trả muộn một chút, hẳn là không sao?

Sau một lúc suy tư, Vô Ưu chần chờ nói:

"Hắn có rất nhiều tiền, chậm một chút cũng không sao đâu. Còn về phần công việc, chờ Phương Đông Dạ trở về, nói cho anh ta biết, tất cả đều là bạn bè, anh ta sẽ nể tình bạn bè mà để cho mọi người quay về làm việc."

"Thật thế không?"

Mặt cha mẹ Tiểu Hạ tràn đầy mong chờ nhìn Tiểu Hạ. Tiểu Hạ còn lại gật đầu, cười khổ một tiếng nói:

"Nếu Vô Ưu và tổng giám đốc nói như vậy, quay lại làm việc hẳn là không thành vấn đề."

Phương Đông Dạ - người đàn ông đầu tiên, cũng là người duy nhất làm cho cô động tâm. Mặc dù vẫn không muốn thừa nhận, vẫn không phục, cũng vẫn ôm mong đợi. Nhưng, sự tình cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, Vô Ưu thuần khiết như vậy, chân thành như vậy, Phương Đông Dạ sẽ không tầm thường như vậy. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Cái gì là của mình sẽ mãi là của mình, cái gì không phải của mình có cưỡng cũng không được.

Nếu đã định trước Phương Đông Dạ không thuộc về cô, cô không thể làm gì khác hơn là đem phần tình cảm này chôn sâu dưới đáy lòng. Mặc dù không cam lòng, nhưng sau khi trải qua một loạt chuyện như vậy, cô cũng hiểu được đâu mới là sự thật.

"Oa, sắp 8h rồi, bọn tôi hẹn 8h gặp nhau. Tiểu Hạ, chúng ta mau đi, đi lấy chi phiếu."

Vô Ưu sau khi nói xong, vội vàng kéo Tiểu Hạ ra khỏi cửa. Sau đó bắt xe đi về phía khách sạn Quốc tế Lệ Tinh. Lúc tới nơi, đã là 8h15 rồi.

...

Vô Ưu và Tiểu Hạ đi vào khách sạn. Tiểu Hạ sau khi nhìn quét một vòng, liền nhìn thấy Nhạc Khải ngồi cạnh cửa sổ, đang nhìn đồng hồ, cho nên nhìn Vô Ưu hỏi:

"Vô Ưu, người nói cho cô mượn tiền là Nhạc Khải sao?"

Vô Ưu liền vội vàng gật đầu. Hơn nữa còn an ủi nói:

"Cô không cần lo lắng, Khải đồng ý với tôi rồi, sẽ không đổi ý đâu."

Khải?

Tiểu Hạ có chút kinh ngạc với cách gọi thân mật của Vô Ưu dành cho Nhạc Khải. Chỉ là, cô cũng không hỏi nhiều nữa, cô không muốn hỏi tới chuyện riêng của Vô Ưu. Hơn nữa, cô bây giờ cũng không còn ghen tỵ, hay là có tâm trạng nói đến chuyện tình cảm nam nữ nữa. Cô chỉ muốn nhanh qua được cửa ải này, sau đó cố gắng làm việc kiếm tiền để trả nợ. Trải qua những ngày bận rộn, sống lại những ngày yên ả.

"Chúng ta qua đó đi."

Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải đã phát hiện ra bọn họ, hơn nữa đang nhìn các cô cươi, nên nhắc nhở Vô Ưu bên cạnh. Mà Vô Ưu vừa ngẩng đầu, cũng thấy được Nhạc Khải đang nhìn cô cười. Trong mắt Nhạc Khải đang cười, nhưng lại giống như đang nói: vay tiền người ta, lại còn đến muộn!

"Đợi chút!"

Vô Ưu không hề nghĩ ngợi, vội vàng xoay người, sau đó đưa lưng về phía Nhạc Khải, tháo đồng hồ xuống, rất bận rộn. Tiểu Hạ tò mò quay đầu lại, sau khi biết Vô Ưu đang làm gì, há to miệng kinh ngạc. Không biết là nên khóc hay nên cười. Mà Vô Ưu sau khi bận rộn xong, liền đeo đồng hồ lại vào tay, sau đó ngẩng đầu cười tự tin nói với Tiểu Hạ:

"Đi thôi!"

Tiểu Hạ đi bên cạnh Vô Ưu, trong lòng đối với cái người vừa đáng yêu, vừa mơ hồ, có đôi khi ngốc ngốc, nhưng lại có lúc có chút ít thông minh này, càng ngày càng thích Vô Ưu đáng yêu này rồi. Trong lòng cũng cảm thấy rất may mắn, vì mình đã chưa thực sự làm ra chuyện gì làm tổn thương đến cô.

"Oa, Khải. Sao sớm như vậy anh đã tới rồi hả?"

Vô Ưu vừa ngồi xuống, liền khoa trương mà hô lên. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt khoa trương của Vô Ưu, cười hỏi:

"Hiện tại rất sớm sao?"

Vô Ưu liền vội vàng giơ tay đang đeo đồng hồ sang cho Nhạc Khải xem, nói:

"Anh xem, bây giờ mới 7h30 a."

7h30? Chính xác là 8h30 đi!

Nhạc Khải nghĩ vậy, liếc liếc nhìn cái đồng hồ phim hoạt hình của cô, nhưng lại không ngờ, trên đó thật sự chỉ đúng 7h30.

Chẳng lẽ đồng hồ của anh bị hư?

Cái ý nghĩ duy trì trong đầu Nhạc Khải không tới ba giây. Cũng biết tuyệt đối không thể có chuyện như vậy. Bởi vì nụ cười của Vô Ưu, quá mức rực rỡ rồi. Vẻ mặt rõ ràng đang nói, tôi đang nói dối đó, anh bị lừa rồi.

Vô Ưu rõ ràng là đang lừa gạt người, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác chán ghét. Ngược lại làm cho người ta cảm giác được cô rất đáng yêu. Có lẽ là nét mặt của cô không hiểu được che giấu, cho nên ngược lại có vẻ rất ngây thơ, rất đáng yêu đi.

Nhạc khải cố nén cười, nói:

"Oa, thì ra đồng hồ của em bị hỏng hả? Tôi còn đang tưởng em nói vay tiền chỉ là đùa thôi."

Vô Ưu vội vàng lấy lòng nói:

“Sao có thể như thế được? Tôi đúng là vay tiền mà. Nói thật, tôi định đến đây sớm hơn một chút để chờ anh cơ, nhưng lại không ngờ đồng hồ bị hỏng. Làm anh phải chờ lâu như vậy. Anh ngàn lần không được tức giận a. Tôi nói là thật, thật sự là thật đó."

Vô Ưu mặc dù ngoài miệng nói rất trôi chảy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thấp thỏm, không yên. Nhớ lại hôm qua trên TV có cảnh diễn viên nam đến hẹn muộn, cũng là dùng phương pháp này để vượt qua cửa ải. Mình dùng chắc cũng được đi?

“ ‘Nói thật đó’, ‘thật sự’, ‘thật sự là thật’.”

Vô Ưu lại lần nữa cường điệu việc mình không nói dối, ngược lại càng khiến người ta hoài nghi. Nhưng, Nhạc Khải cũng không có hứng thú truy cứu đến cùng loại việc nhỏ như thế này. Đối với anh mà nói, có thể nhìn thấy được mặt đáng yêu như thế này của Vô Ưu, chờ lâu như thế cũng là vô cùng đáng giá đi.

"Đây này, thứ em muốn đó."

Nhạc Khải không dây dưa nhiều về việc Vô Ưu đến trễ nữa, mà rất phong độ trực tiếp đưa chi phiếu đến trước mặt Vô Ưu. Anh cũng không quên, cô nói cần rất gấp. Cho nên, trước hết cứ đưa tiền cho cô đã.

Vô Ưu sau khi cầm tiền, cười với anh thật tươi, sau đó nói:

"Cám ơn, cám ơn."

Sau khi cảm tạ xong, đem chi phiếu đưa cho Tiểu Hạ:

"Đây này, cô phải cảm ơn người ta a."

Lời nhắc nhở của Vô Ưu hơi dư thừa. Đạo lý này Tiểu Hạ đương nhiên hiểu rõ. Cô nhìn Nhạc Khải, thật lòng nói:

"Phó tổng giám đốc Nhạc, cám ơn anh. Nhất định tôi sẽ trả lại cho anh. Nhưng, có thể là hơi lâu một chút."

Vô Ưu vay tiền là vì cô ta?

Nhạc Khải vì điều này mà cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì, anh còn nhớ rõ lúc ở buổi tiệc, ánh mắt Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, rõ ràng là chán ghét.

Nếu biết trước là vay tiền cho người phụ nữ này, anh mới không thèm cho mượn đây. Nhưng, sự tình đã đến nước này, mượn cũng cho mượn rồi, đổi ý thì có vẻ mình hơi hẹp hòi. Anh cũng không muốn chỉ vì một ngàn vạn, mà để lại trong lòng Vô Ưu ấn tượng “hẹp hòi”.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Nhạc Khải cười nói với Tiểu Hạ:

"Không sao đâu, cứ từ từ trả, không phải vội!"

Nụ cười đối phó, cười nhưng mắt không cười. Người mẫn cảm, thông minh như Tiểu Hạ, sao mà không nhìn ra vẻ không tình nguyện của Nhạc Khải chứ. Cô không nhịn được cười khổ. Vốn tưởng rằng mình có đủ năng lực hấp dẫn được tất cả đàn ông, nhưng mà, gặp phải hoàn cảnh khó khăn bây giờ mới biết, mình mới ngây thơ đến cỡ nào, buồn cười đến cỡ nào.

Tiểu Hạ lấy cây bút trong túi xách ra, sau đó trước cái nhìn tò mò của Vô Ưu và Nhạc Khải, thong dong viết. Sau khi viết xong, đưa giấy bút cho Vô Ưu. Vô Ưu không hiểu gì nhận lấy, khi đọc được nội dung trên đó, nói:

"Mọi người đều là bạn bè, đâu cần phải làm như vậy."

Thì ra Tiểu Hạ viết giấy vay nợ, hơn nữa còn làm rất chuyên nghiệp.

Bạn bè!

Tiểu Hạ nghe thấy từ này, trong lòng cười thê lương. Cô đến bây giờ mới phát hiện, trừ Vô Ưu ra, cô không có một người bạn nào cả. Mà Nhạc Khải, lúc đầu chính hắn muốn mời cô nhảy. Cô vốn tưởng rằng, hắn có thiện cảm với mình. Nhưng, bây giờ ánh mắt giao nhau, cô mới phát hiện ra, trong mắt hắn, căn bản không có cô. Nếu như thật sự có gì đó, thì bên ngoài sẽ không thể biểu như lúc này được.

"Vô Ưu, ký vào đi. Như vậy tôi sẽ thoải mái hơn."

Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu, ánh mắt không biết từ lúc nào đã trở lên trầm tĩnh, trong trẻo đến lạnh lùng. Giống như có thể nhìn thấu sự đời, có phần lạnh nhạt đến thoát tục.

Vô Ưu biết trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, đã có rất nhiều chuyện xảy ra với Tiểu Hạ, nhưng lại không ngờ, cô bị tác động lớn đến như vậy. Vô Ưu không phải là một người rất thông minh, nhưng người càng đơn thuần, cảm giác sẽ càng nhạy bén. Cô cảm giác được, Tiểu Hạ muốn cô ký tên mình vào đó, là để chứng minh cô sẽ không dối lừa, vì vậy, Vô Ưu liền ký tên vào.

Lúc tờ giấy vay nợ được chuyển qua cho Nhạc Khải. Nhạc Khải không nhịn được, liếc mắt nhìn Tiểu Hạ một cái.

Giả bộ sao?

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh. Bởi vì trong khoảng thời gian có một ngày, một người không thể có khả năng thay đổi nhiều đến thế. Một người phụ nữ đã ngấm ngầm mưu hại bạn mình, có điểm hèn hạ như vậy, có thay đổi thế nào, cũng không thể thay đổi giống như một người hoàn toàn khác được. Trừ phi, bản tính của cô ta không phải như thế.

"Phó tổng giám đốc Nhạc. Tôi còn có chút việc, Vô Ưu làm phiền anh đưa về nhé."

Tiểu Hạ không muốn để Vô Ưu lại một mình như thế. Nhưng, sự việc đến nước này, thực sự đã làm cho trái tim vốn kiêu hãnh của cô bị tổn thương. Cô muốn tìm một chỗ để chữa thương. Cô không muốn làm cho Vô Ưu lo lắng vì cô.

“Tiểu Hạ?"

Giọng nói của Vô Ưu tràn đầy sự quan tâm. Tiểu Hạ nhìn cô cười trấn an, sau đó gật đầu với Nhạc Khải, rồi xoay người rời đi. . .

"Anh không muốn cho Tiểu Hạ vay tiền có đúng không?"

Tiểu Hạ vừa mới rời đi, Vô Ưu đã liền quay sang gây khó dễ với Nhạc Khải. Nhạc Khải rất kinh ngạc với sự mẫn cảm của Vô Ưu, anh vội vàng cười nói:

"Sao có thể như thế được. Tôi chỉ là không ngờ, em lại có thể vì vay tiền cho người khác, mà không chút do dự đáp ứng luôn hai điều kiện của tôi thôi."

Mặc dù lời nói của Nhạc Khải không phải hoàn toàn đều là sự thật, nhưng cũng không hẳn là nói xạo. Bởi vì, đối với việc này, anh thật sự thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng, Vô Ưu rõ ràng không đồng tình với câu nói của anh, lý giải:

"Tiểu Hạ không phải là người khác. Cô ấy là bạn tốt của tôi. Bạn rất tốt, rất tốt. Anh có biết vì sao chúng tôi biết nhau không? Ngày đó tôi đi phỏng vấn. . ."

Nhạc Khải nghe Vô Ưu kể lại, cũng mơ hồ hiểu chút về Tiểu Hạ, nhưng, điều anh có thể làm được, cũng chỉ là không hối hận vì đã cho Tiểu Hạ vay tiền, chứ không thể thích được. Bởi vì, tính cách của Tiểu Hạ thay đổi thất thường, không ổn định, dễ kích động. Với tính cách này của cô, nếu không bị tổn thương, thì cũng sẽ làm thương tổn người khác. Quan trọng hơn là, ở cùng một chỗ với người như thế sẽ rất mệt, chính cô rất khó tìm thấy niềm vui, nên người ở cùng với cô, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi cô.

Nhạc Khải đối với Tiểu Hạ không có hứng thú. Nhưng, đối với Vô Ưu thì khác hẳn. Anh cảm thấy có hứng thú vô cùng, vô cùng luôn.

Vô Ưu đơn thuần, ai cũng nhìn ra được. Cô không phải rất đẹp, cũng không phải rất mê người, nhưng khi cô khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội, nhìn cô giống như hồ ly tinh lạc vào cõi trần vậy. Lúc này, trên người cô là bộ đồ công sở, nhìn lại giống như một cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Không biết, khi cô mặc đồ bình thường, thoải mái, thì sẽ mang đến cho anh cảm giác khác lạ gì nữa đây?

Trong lòng Nhạc Khải rất hiếu kỳ, thấy mong chờ chộn rộn, cho nên, thuận theo cảm giác trong lòng, nhìn Vô Ưu nói ra yêu cầu:

"Ngày kia là ngày nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi được không?"

"Đây là điều kiện thứ hai của anh sao?"

Trực giác Vô Ưu cho là như vậy. Bởi, cô đơn thuần như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới, Nhạc Khải sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng với mình. Nếu như là cô, cô cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng với người khác. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt của Vô Ưu, trong lòng run lên, không hiểu sao trên thế giới này còn có người đơn thuần đến như thế. Chẳng lẽ, cô không biết, lòng người rất hiểm ác hay sao?

"Đúng vậy. Đây là điều kiện thứ hai của tôi."

Nhạc Khải rất chờ mong được tiến vào thế giới đơn thuần của Vô Ưu, cho nên thuận theo ý nghĩ đơn thuần của cô.

"Được. Tôi đồng ý."

Vô Ưu sau khi nói xong, lại lộ ra nụ cười ngây thơ. Nhạc Khải nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng như tìm lại được cảm giác đơn thuần đã mất từ lâu. Thì ra đây chính là lý do mà mọi người thích Vô Ưu. Cô khiến người khác buông lơi phòng bị, gỡ bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, để trở về con người thật của chính mình.

...

Tiểu Hạ sau khi rời khỏi khách sạn, nụ cười lạnh nhạt trên mặt lập tức biến mất, nước mắt cũng chảy ra rồi. Mặc dù từ nhỏ cô không có mẹ làm bạn, cũng không có sự yêu thương của mẹ, nhưng, cô còn có người cha tốt nhất trên đời, nên cũng chưa từng chịu qua chút ủy khuất nào. Vậy mà, hôm nay, cô thế nhưng vì vay tiền mà trở lên khúm núm như thế.

Nếu là trước kia, cô sẽ không giả bộ như không thấy, sự không cam tâm tình nguyện của Nhạc Khải, khi cho cô mượn tiền. Cô sẽ kiêu hãnh mà đứng dậy, xoay người rời đi. Nhưng, bây giờ cô không thể. Cha đã vì cô nỗ lực rất nhiều. Cô không thể vì sự kiêu hãnh của chính mình, mà bức cả nhà đến đường cùng. Nắm chặt tờ chi phiếu trong tay, trong lòng Tiểu Hạ không nhịn được nghĩ tới hai chữ: báo ứng.

Cô ngồi ven đường, không nghĩ gì, nhìn dòng xe qua lại, cảm thụ phần nào cuộc sống vội vã kia.

Cách chỗ cô không xa, trong chiếc xe hơi màu đen, Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạ đang ngồi ven đường lộ ra nụ cười thú vị, ánh mắt mang theo vẻ bỡn cợt. Hắn mang vẻ mặt tà khí nhìn người đàn ông nhã nhặn, đeo kính bên cạnh, cười tà mị, nói:

"Trò chơi mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Biểu hiện của cô, thật sự làm cho người ta thất vọng rồi."

Nói là như vậy, nhưng vẻ mặt hắn lại rõ ràng không phải như thế.

"Thiên Kình, đừng đùa nữa. Cần gì hành hạ người khác như vậy, cũng là hành hạ chính mình đó."

"Hải!"

Những lời trên vừa nói ra khỏi miệng người đàn ông đeo kính nhã nhặn, Thạch Thiên Kình đã giận tái mặt, phát ra lời cảnh cáo. Mà người đàn ông nhã nhặn kia, cũng chính là bạn, kiêm trợ lý của hắn – Thác Thương Hải, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt nhìn Thạch Thiên Kình lộ ra vẻ đau xót. Thạch Thiên Kình thấy ánh mắt thương hại của hắn nhìn mình, giống như nhìn con mèo hoang lạc đường, thì vô cùng phẫn nộ.

Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói:

"Hành động nhanh lên. Tôi không chờ được nữa đâu!"

Nói xong cúp luôn điện thoại, lệnh cho tài xế đánh xe rời đi. Quay về trụ sở chính của Thạch Môn.

Thạch Môn là một tổ chức hắc bang lớn nhất Đài Loan. Hầu như mọi người đều biết, hắn là thiếu gia của tập đoàn “Thạch Thị” – Thạch Thiên Kình. Nhưng, lại có rất ít người biết được, nguồn tài chính của Thạch Môn, kinh tế trụ cột, không phải là tập đoàn “Thạch Thị”, mà là tập đoàn “Thương Hải” do hắn phụ trách gánh vác.

Một tổ chức hắc bang muốn tồn tại, nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ của rất nhiều lực lượng. Cờ bạc và thuốc phiện chính là cách kiếm tiền dễ nhất. Nếu như không liên quan đến thuốc phiện, nhất định không thể nào thiếu cờ bạc. Bởi không có nền tảng đó, thì cũng không thể có chỗ đứng trong giới hắc đạo.

Thạch Thiên Kình chọn cờ bạc, bỏ qua thuốc phiện, không phải bởi vì vấn đề đạo đức hay lương tri gì đó, bởi nói thẳng ra, nếu có lương tri thì cũng không chọn con đường hắc đạo rồi. Đã đi vào hắc đạo, hắn cũng chẳng cần phải khoác thêm cho mình cái vỏ bọc đạo đức – không có ý nghĩa đó làm gì. Tại sao hắn chọn cờ bạc mà không phải là thuốc phiện? Ha ha, lý do rất đơn giản, người buôn bán thuốc phiện sẽ bị xử tử, còn người chơi cờ bạc bị xử tử? Chẳng ai thấy bao giờ.

Thạch Thiên Kình sau khi tới trụ sở chính của Thạch Môn ở một vùng ngoại ô, liền đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, ấn luôn tầng 30. Tầng 30 vốn là phòng làm việc của “môn chủ”. Hắn muốn ở đó chờ, chờ Tiểu Hạ tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, hắn rất có lòng tin, khẳng định trong vòng 3 ngày, Tiểu Hạ sẽ đến. . .

...

Loảng xoảng làm! Ầm ầm!

"Cầu xin các người đừng đập phá nữa. Chúng tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho các người. Cầu xin các người cho chúng tôi thêm hai ngày nữa. Cầu xin các người."

Tiểu Hạ vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, tiếng rơi loảng xoảng từ bên trong truyền ra, cùng với tiếng cầu xin khẩn thiết của mẹ. Xảy ra chuyện rồi! Không kịp nghĩ ngợi, lập tức phi vào nhà. Quả nhiên chứng kiến một mớ ngổn ngang, mẹ cô quỳ thụp trên sàn nhà, còn cha cô vẻ mặt chán chường, đang ngồi trên ghế salon, không nói một câu gì.

"Rốt cuộc các anh muốn thế nào? Không phải nói cho thời hạn một tuần sao? Tại sao không tuân thủ những điều đã nói? Đầu tiên là đến công ty gây náo loạn, giờ lại tới đây quấy rối. Rốt cuộc các anh muốn thế nào hả? Mục đích của các anh chính là ép chết cả nhà tôi sao?"

Tiểu Hạ tức giận nhìn bốn người đàn ông to con, lực lưỡng trước mặt, không hề sợ hãi điên cuồng gào lên.

Bốn người đàn ông nhìn dáng vẻ hung hãn của Tiểu Hạ có chút kinh ngạc, nhưng, cũng không hề hấn gì. Trong số đó, có một người đàn ông ra dáng lịch sự, nho nhã bước từng bước về phía cô, sau dịu giọng nói:

"Em gái, kinh tế bây giờ đang khủng hoảng. Các ngành nghề làm ăn, buôn bán đều sa sút, chúng ta cũng không ngoại lệ. Tài chính bây giờ đang dần mất tính thanh khoản, hy vọng em có thể hiểu."

Nói cái quỷ quái đó làm gì!

Tiểu Hạ cắn răng, cố đè nén dục vọng muốn đánh người. Từ trong túi xách, lấy ra tờ chi phiếu một ngàn vạn, ném thẳng vào khuôn mặt đang nở nụ cười giả dối của người đàn ông nhã nhặn kia, lạnh lùng nói:

"Một ngàn vạn trả lại cho các người. Cút! Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!"

Nói xong, cũng không thèm nhìn mẹ đang quỳ trên mặt đất lấy một cái, mà đi tới ngồi xuống cạnh cha, hy vọng sự săn sóc của mình, có thể làm cho cha cảm nhận được một chút hy vọng, một chút ấm áp.

"Ha ha, sảng khoái. Nếu như khách hàng nào cũng được như vậy, thì công việc của chúng ta sẽ thuận lợi rồi."

Người đàn ông nói xong, trên mặt mang theo nụ cười, nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất lên. Sau đó nói với Tiểu Hạ:

"Nếu tiền đã thu được rồi, hôm nay tới đây thôi. Chúng ta có thể xong việc rồi. Các ngươi nghỉ ngơi đi."

Nói xong, lại nói với ba người kia:

"Chúng ta đi."

Hôm nay tới đây thôi?!

Tiểu Hạ cảm thấy có gì đó không đúng. Mà mẹ cô đang quỳ trên mặt đất cũng vội vàng la to:

"Giấy vay nợ của tôi đâu?"

Từ câu nói đầu tiên này, cũng có thể thấy được, bà rất quen thuộc với quy trình vay nợ này. Nhưng, câu trả lời của người kia, lại không thể ngờ vực, đã cho họ một đòn chí mạng:

"Giấy vay nợ? Tiền ngươi còn chưa có trả, sao có thể đưa giấy vay nợ cho ngươi?"

"Ngươi rõ ràng vừa nhận một ngàn vạn."

Tiểu Hạ lạnh lùng nói. Cô thật sự không thể tin được, những người này lại có thể hèn hạ đến mức độ này. Rõ ràng là đã nhận tiền, nhưng lại có thể nói dối trắng trợn như thế. Mà cái người đàn ông tướng mạo “lịch sự” kia, lại bừng tỉnh nói:

"Em gái đừng nóng vội. Em là nói một ngàn vạn này hả? Tôi đã nhận."

Nói xong, còn mèo khen mèo dài đuôi:

"Em yên tâm, chúng ta hành nghề này coi trọng chữ tín. Sẽ không làm chuyện gì trái với nguyên tắc đâu."

Nghe hắn nói xong, Tiểu Hạ mặc dù cảm thấy chán ghét, nhưng cũng thở phào ra nhẹ nhõm. Cô đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, chìa tay ra, kiên định nói:

"Giấy vay nợ!"

Người đàn ông nhìn bàn tay nhỏ bé, trắng nõn nà của Tiểu Hạ đưa về phía mình, vội vàng đưa bàn tay của mình ra định đụng vào, Tiểu Hạ liền vội vàng thu hồi tay lại:

"Ngươi!"

Mặt bởi vì tức giận đỏ bừng lên. Tên đại ca kia lại giống như an ủi:

"Giấy vay nợ đương nhiên không thể đưa cho em rồi. Bởi vì đây mới chỉ là tiền lãi suất. Đây là quy định, em không biết, hỏi mẹ em đi, bà ta biết đó!"

Nghe thấy những lời này, Tiểu Hạ liền khựng cả người. Lãi suất? Cô quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn người mẹ đang quỳ trên sàn nhà. Ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn tận trong xương tủy của Tiểu Hạ, làm mẹ cô bị đả kích bội phần. Bà vội vàng quỳ bò đến dưới chân người đại ca dẫn đầu, sau đó lôi kéo chân hắn cầu xin.

"Đại ca, ta cầu xin ngươi. Cầu xin ngươi bỏ qua cho ta lần này, cầu xin người, cầu xin người đó..."

Bà biết, bà mượn một ngàn vạn, nhưng cũng đã túc tắc trả được một ít rồi. Bây giờ trả cho bọn hắn một ngàn vạn, theo như quy tắc, cũng có thể lấy lại được giấy vay nợ. Nhưng, cũng hiểu rõ, toàn bộ lãi suất bao nhiêu, đều chỉ là một câu nói của bọn họ, vì vậy, đi theo bọn họ cầu xin. Lúc này, giảng giải đạo lý không bằng cầu xin. Bà vừa cầu xin, vừa liều mạng dập đầu.

Tên đại ca nhìn bộ dáng mẹ Tiểu Hạ như vậy, mặt lộ vẻ thản nhiên cười nói:

"Đừng như vậy, mọi người đều là người lịch sự cả."

Dáng vẻ thong dong đó, khiến Tiểu Hạ vô cùng phẫn nộ, hận không thể cắn cho hắn một cái. Nhưng, chịu đựng, cô chỉ có thể chịu đựng.

"Đứng lên đi, bà nghe tôi từ từ nói với bà."

Tên đại ca sau khi nói xong, thấy mẹ Tiểu Hạ vẫn bất động, nhìn đàn em phía sau bất mãn nói:

"Còn đứng đó làm gì? Không mau đỡ khách dậy. Thái độ làm việc như thế này, sau này làm sao có được khách quen đây?"

Nghe hắn nói xong, hai người phía sau liền đi lên, thô lỗ kéo mẹ Tiểu Hạ dậy, sau đó ném phịch bà lên ghế sa lon.

"Thật là, đã nói bao nhiêu lần rồi. Các ngươi phải lịch sự, phải lịch sự. Sao lại thô lỗ như thế hả!"

Bọn họ kẻ hát người múa, ngược lại càng có vẻ bức người. Nhìn nụ cười bỉ ổi của gã đại ca, bọn cô thà rằng thấy hung thần đến đòi nợ còn dễ chịu hơn.

Tên đại ca đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ Tiểu Hạ, sau đó “dịu dàng” cầm lấy bàn tay run rẩy của bà ta, ‘an ủi’:

"Chị gái, chị là khách hàng của bọn ta, cũng là khách hàng uy tín. Cho nên, lần này ta mới tự mình đến tận nhà phục vụ. Có thể làm cho Anh Huy ta tự mình tới nhà phục vụ, cũng không có nhiều người a. Về phần một ngàn vạn lãi suất kia, đúng là có hơi nhiều một chút, nhưng, đích thân anh Huy ta tới tận nhà phục vụ, đương nhiên phải cao hơn các anh em khác rồi, chị nói xem có đúng hay không hả?"

Anh Huy!

Người đàn ông nhã nhặn —— chuẩn giờ!

Quản lý bộ phận dịch vụ của ‘Thạch Môn’!

Nghe đến cái tên này, tay mẹ Tiểu Hạ đang nằm trong bàn tay ‘dịu dàng’ của hắn, liền run rẩy kịch liệt. Người tự xưng là Anh Huy, rất “thiện chí” thương lượng:

"Chị gái, nếu không thì thế này đi. Sau khi trả hết nợ lần này, tôi sẽ thăng cấp cho chị thành khách hàng VIP."

Khách hàng VIP?

Tiểu Hạ nhìn người đàn ông quái gở này, trực giác cho biết hắn là một nhân vật rất phiền toái. Tên Anh Huy còn lại giống như một nhân viên chuyên nghiệp, nhiệt tình ‘chào hàng’:

"Khách hàng VIP là những người đã vay trên 100 triệu mới được vào. Nhưng, tôi có thể phá lệ cho bà, sau khi bà trở thành khách hàng VIP rồi, sẽ có rất nhiều điều tốt. Ví dụ như, khi đến đòi nợ, sẽ không dùng sơn nước làm cho các nơi loang lổ, rất khó rửa sạch, mà sẽ dùng cái này."

Tên anh Huy vừa nói, vừa mở ‘túi công văn’ lấy ra một tập tài liệu, sau đó mở ra, lấy tờ giấy được gấp bên trong, đưa cho mẹ Tiểu Hạ.

Tiểu Hạ liền đoạt lấy, mở ra xem. Tờ giấy được mở ra, bên trong là những dòng chữ màu đỏ, đủ các loại từ ngữ uy hiếp. Tiểu Hạ nắm chặt tờ giấy trong tay, tức giận đến run bần bật.

Tên anh Huy vẫn không để ý đến sự tức giận của Tiểu Hạ, lại tiếp tục “chào hàng”:

"Bà nghĩ xem, dùng cách này, không chỉ có bảo vệ môi trường, mà về phương diện làm sạch cũng rất dễ dàng, còn nữa..."

"Đủ rồi!"

Tiểu Hạ không thể nhịn được, hét to một tiếng. Người đàn ông này thật kinh khủng. Nghe hắn nói chuyện, có một loại áp lực tưởng như có thể đem người đang sống hù cho chết được. Cái danh hiệu “người lịch sự” này của hắn, đúng ra phải đổi thành “khẩu phật tâm xà” mới đúng.

"Em gái, em có ý kiến hay đề xuất gì sao? Rất hoan nghênh em góp ý. Ta đại diện cho “bộ phận dịch vụ” chân thành lắng nghe.

Tên Anh Huy tươi cười nói. Tiểu Hạ lạnh lùng hỏi:

"Nói đi, rốt cuộc muốn bao nhiêu nữa?"

Anh Huy nghe xong, khuôn mặt nho nhã, lịch sự thoáng qua một nụ cười thu hoạch:

"Trong vòng 3 ngày, giao đủ năm nghìn vạn, gốc và lãi toàn bộ xóa hết."

"Ngươi!"

Tiểu Hạ không dám tin nhìn hắn, mà hắn còn lại vội vàng cười nói:

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ta không có “công phu sư tử ngoạm” a. Bởi vì mẹ em trước kia cũng mượn qua tiền của “Hổ Môn”, nhưng lại bỏ chạy, bây giờ bên “Hổ Môn” cũng đem nhiệm vụ này giao cho “Thạch Môn” chúng ta. Cho nên, dĩ nhiên phải nhiều như thế rồi."

Hổ Môn? Thạch Môn?

Những cái tên khó hiểu này, Tiểu Hạ chẳng biết gì cả. Nhưng lại nghe rõ ràng, người đàn bà này có món nợ với bọn họ. Mẹ Tiểu Hạ nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của con, vội vàng quỳ gối trước mặt Anh Huy nói:

"Đó là việc xảy ra rất lâu rồi, huống hồ tôi chỉ mượn có năm mươi vạn mà thôi."

Anh Huy gật đầu nói:

"Đúng vậy, bà cũng biết đó là việc rất lâu rồi. Nhưng lãi suất cao cũng không phải phạm tội, quá thời gian cũng không sao cả. Vay nặng lãi thời gian càng lâu, lãi suất càng cao. Cho nên..."

"Cút!"

Tiểu Hạ lại một lần nữa rống lên. Nghe người đàn ông này nói thêm câu nữa, bọn họ sẽ nổi điên mất. Mà tên Anh Huy cũng không tức giận, cười nói:

"Được. Đây là danh thiếp của ta. Có việc cần cố vấn, hoặc không trả được tiền, cần giúp đỡ, đều có thể liên lạc với ta. Quấy rầy rồi, hẹn gặp lại."

Tiểu Hạ nhìn tờ danh thiếp trên bàn, muốn cầm lên xé rách cho rồi. Nhưng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

‘Có việc cần cố vấn, hoặc là không trả được tiền, cần giúp đỡ, đều có thể liên lạc với ta.’

Bởi vì câu nói này, Tiểu Hạ đè xuống xúc động muốn xé nát tờ danh thiếp ra. Không trả được tiền có thể nhờ giúp đỡ được sao? Vừa nghĩ đến đây, liền lộ ra nụ cười châm chọc. Mình thật sự là điên rồi, sao có thể tin được lời nói của loại người như thế chứ!

Ba ngày, năm nghìn vạn!

Tiểu Hạ bây giờ khóc cũng không được, cô chỉ muốn cười. Nếu không qua được ải này, như vậy, nhân tiện tận dụng thời gian còn lại này, hiếu thuận với ba vậy.

Sáng sớm, Tiểu Hạ thức dậy làm bữa sáng cho cha mẹ. Cô biết, tâm nguyện lớn nhất của cha là cô có thể tha thứ cho mẹ. Mặc dù, có chết cô cũng không làm được, nhưng, nếu như cuộc sống thật sự chỉ còn có ba ngày, cô bằng lòng để mình chịu uất ứ, chỉ cần cha có thể vui vẻ.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Hạ rửa sạch sẽ lớp sơn trên tường đi, sau đó dọn dẹp lại nhà cửa. Dọn dẹp sạch sẽ xong, ngồi trên ghế sa lon xem TV cùng cha mẹ. Giữa trưa lại đi nấu cơm, ăn xong, ngủ trưa hai tiếng, sau đó đi giặt quần áo. Giặt xong, lại đi chợ mua đồ ăn, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, mời Vô Ưu đến ăn.

...

"Ha ha, Tiểu Hạ, cô không có chuyện gì chứ?"

Buổi tối Vô Ưu đến nhà Tiểu Hạ, nhìn nhà cửa sạch sẽ, rực rở hẳn lên, người cũng nhẹ nhõm hẳn. Tiểu Hạ còn lại cười nói:

"Đúng vậy, không có chuyện gì nữa. Tất cả đều đã qua, cho nên, tôi mới mời cô đến, để cám ơn cô."

Tiểu Hạ vừa nói, vừa thân mật cầm tay Vô Ưu.

Vô Ưu nhìn dáng vẻ khách sáo của Tiểu Hạ, ngượng ngùng cười nói:

"Hắc hắc. Bạn bè mà, cần gì phải so đo như vậy."

Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói xong, cũng lập tức cười nói:

"Đúng vậy, cô là bạn tốt nhất của tôi. Tôi không cần phải khách sáo với cô. Đến đây, tôi kính cô một ly. Tất cả sự biết ơn, áy náy của tôi đối với cô, đều ở trong ly rượu này. Uống hết ly rượu rượu này, mọi chuyện đều là quá khứ."

"Không cần phải nói phức tạp như vậy, tôi thấy loạn hết lên rồi. Vì “tình bạn” của chúng ta, cụng ly nào."

Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ trong lòng có rất nhiều cảm xúc, liền dùng hai chữ “tình bạn” để nói thay tất cả. Tiểu Hạ còn lại cũng cười hưởng ứng nói:

"Đúng vậy, vì tình bạn cụng ly!"

Sau khi nói xong uống một hơi cạn sạch.

"Cha mẹ, con cũng kính các người một ly, mọi người sau này phải sống tốt. Phải sống thật tốt."

Tiểu Hạ nói xong, lại uống một hơi cạn sạch. Sau đó, thấy ánh mắt lo lắng của Vô Ưu, cười giải thích:

"Tôi vui mừng quá, có chút kích động rồi."

Lúc này Vô Ưu mới yên tâm, thành thật nói:

"Kích động cũng không được như vậy nha, hại tôi cảm thấy lo lắng."

Tiểu Hạ đối với sự mẫn cảm của Vô Ưu, cảm thấy khó tin. Nhưng lại vội vàng cười khỏa lấp:

"Không có chuyện gì rồi. Vui quá bị mất kiểm soát thôi. Haha. Uống nào, hôm nay không say không về!"

"Không say không về!"

...

Ngày này, hai người đều uống hơi nhiều. Nhất là Tiểu Hạ, say đến bất tỉnh nhân sự!

"Đáng chết thật, đầu sắp nổ tung rồi, khát nước quá!"

Hai giờ đêm, Vô Ưu khó chịu tỉnh dậy. Sau đó bò người ra khỏi phòng, đi tìm nước uống.

"Ô ô, đều là tôi không tốt. Tôi lo lắng cho Tiểu Hạ quá. Con bé nói, không cần chúng ta bận tâm, nhưng năm nghìn vạn, nó chỉ là một đứa bé, phải làm sao bây giờ hả? Trong vòng 3 ngày, nó đi chỗ nào tìm được năm nghìn vạn chứ? ..."

Nghe thấy có giọng nói, đầu Vô Ưu có chút không phản ứng kịp. Sao lại có người đến nhà mình khóc vậy? Vô Ưu phải nghĩ một lúc mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Cũng hiểu rõ, đây là nhà Tiểu Hạ, không phải là nhà mình. Nhưng, năm nghìn vạn là chuyện gì nhi? Không phải đã trả hết nợ rồi sao? Sao lại lòi ra một cái năm nghìn vạn nữa? Sao không nghe thấy Tiểu Hạ nói gì?

Vô Ưu mang theo nghi vấn, dùng tay đẩy nhẹ cửa phòng cha mẹ Tiểu Hạ ra.

"Hả! Vô Ưu, sao cháu lại tỉnh dậy?"

Vô Ưu đột nhiên xông vào làm cha mẹ Tiểu Hạ hết hồn. Mà Vô Ưu còn lại nói:

"Cháu khát nước, cho nên dậy tìm nước uống."

Mẹ Tiểu hạ vội vàng đứng lên nói:

"Bác đi cùng cháu."

Lúc đi tới cửa, Vô Ưu liền giữ bà ta lại, ánh mắt lóe sáng nhìn bà hỏi:

"Hai người nói gì cháu nghe thấy hết rồi. Năm nghìn vạn là chuyện gì vậy?"

Mẹ Tiểu Hạ nhìn về phía chồng cầu cứu. Cha Tiểu Hạ cười nhạt, chân tình nói:

"Vô Ưu à, cháu là một đứa bé tốt. Bác không phải muốn giấu diếm cháu, nhưng, Tiểu Hạ không muốn để cháu lại phải lo lắng. Chuyện này, cháu không cần phải lo lắng đâu. Cháu yên tâm, bác là người chủ gia đình, sẽ không để cho bọn họ phải chịu khổ."

Cha Tiểu Hạ nói chuyện, ánh mắt hiện lên tia kiên định, như là đã quyết tâm phải làm thế nào rồi vậy.

"Vô Ưu, chuyện này, nguyên nhân từ bác mà ra. Bác sẽ xử lý tốt chuyện này. Cháu không cần phải bận tâm."

Vẻ mặt mẹ Tiểu Hạ cũng dứt khoát. Vô Ưu nhìn bọn họ, biết bọn họ thật lòng không muốn mang thêm phiền toái đến cho mình, nên vừa cười vừa nói:

"Vâng. Cháu yên tâm rồi. Cháu tin hai bác sẽ xử lý tốt."

Sau khi nói xong, giống như tò mò hỏi thăm:

"Không phải là rõ ràng đã trả tiền rồi sao? Sao lại lòi ra năm nghìn vạn nữa, còn có, trong vòng 3 ngày phải trả là sao ạ?"

Vô Ưu nói rõ ràng là muốn dò xét thật giả, chỉ cần hơi để ý một chút cũng có thể nhìn ra ý định của Vô Ưu rồi. Nhưng, cha mẹ Tiểu Hạ đều đang rối mù, cũng không để ý được nhiều đến như vậy. Hơn nữa, trong mắt bọn họ, Vô Ưu chỉ là một đứa bé đơn thuần, không có tâm tư, cho nên, liền đem chuyện hôm nay nói hết cho cô nghe.

"Oh, cháu đi uống miếng nước rồi đi ngủ đây. Bác trai, bác gái ngủ ngon."

Vô Ưu sau khi chào xong, nước cũng không uống liền trở về phòng. Thì ra cô vừa mới ngủ chung với Tiểu Hạ, thế mà một chút cảm giác cô cũng không có. Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ ngủ không ngon giấc, hơn nữa, trong mộng còn rơi lệ. Lòng cô đau vô cùng, thầm hạ quyết tâm, nhất định trong vòng 3 ngày, sẽ vay được 5 ngàn vạn, giúp Tiểu Hạ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play