Hắn đã trốn ra tận biển rồi chắc mấy tên bạn xấu xa kia sẽ buông tha cho hắn đi? Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạ mặc chiếc áo ba lỗ màu cam, quần short ngắn nằm dài trên ghế hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào người, trên mặt hắn tản ra nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.

"Anh sao vậy?"

Tiểu Hạ cảm giác được ánh mắt nóng rực của Thạch Thiên Kình, quay đầu lại nhìn hắn hỏi. Cô không hiểu tại sao hắn lại cười kỳ quái như vậy, hay nói đúng hơn là thời gian gần đây hắn rất kỳ lạ. Chưa nói đến việc hắn đã đưa cô đi rong ruổi khắp nơi trên thế giới, bây giờ vừa mới về nước, không hiểu tại sao lại đưa cô ra biển. Cô cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa!

"Muốn bôi kem chống nắng không? Bị cháy nắng đó."

Thạch Thiên Kình vừa nói vừa đi về phía Tiểu Hạ, đến tận khi hắn đứng trước mặt Tiểu Hạ rồi, Tiểu Hạ mới mở to hai mắt nhìn hắn hỏi:

"Anh muốn làm gì?"

Thạch Thiên Kình trả lời bằng cách đưa tay về phía cô. Tiểu Hạ đưa tay ra đặt lên bàn tay hắn, sau đó mượn lực của hắn đứng dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thình thịch… Thình thịch…

Thình thịch… Thình thịch…

Đó nó nhịp đập của trái tim khi bốn mắt nhìn nhau. d-đ♦l♦q-đ Tiểu Hạ nhìn thấy rõ ràng từng góc cạnh của khuôn mặt đối diện, tràn đầy khí phách, trong lòng cô chua xót một hồi. Yêu người đàn ông như thế là may mắn hay bất hạnh đây?

Không được yêu tôi, nếu không tôi sẽ cho cô chọn một cách khác để trả nợ đó!

Người tình! Là một người tình của hắn. Sau khi phát hiện ra tình cảm của mình, cô đã không muốn dùng thân phận này để ở cùng với hắn nữa. Nhưng hắn lại càng không thể chịu được khi để người đàn ông khác tiếp xúc thân thể với cô, cho nên cô chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, âm thầm giữ kín cảm xúc riêng của mình mà thôi. Mặc dù mỗi khi nhìn thấy đám mỹ nhân lượn lờ quanh hắn, lòng cô đau đớn như kim đâm.

"Tiểu Hạ. . . ."

Nhìn ánh mắt Tiểu Hạ tản ra sự đau khổ, chua xót tột cùng, lòng Thạch Thiên Kình đau nhói. Ngay cả giọng nói của hắn cũng nồng đậm đau đớn. Khóe miệng Tiểu Hạ khẽ động, lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô nói:

"Sao vậy? Muốn hôn tôi ở đây sao?"

Không phải!

Thạch Thiên Kình biết bản thân mình đã mang đến cho Tiểu Hạ rất nhiều những hồi ức xấu. Lúc bắt đầu bọn họ rất không tốt. Nhưng chuyện cho tới lúc này thì tình thế đã thay đổi. Hắn muốn cho cô biết hắn muốn ở cùng với cô là vì hắn yêu cô chứ không phải vì cô là nhân tình của hắn.

Vẻ mặt của hắn như thế này là thế nào? Tại sao nhìn vẻ mặt hắn lại phức tạp như vậy? Không phải là trong lòng hắn đang muốn đó chứ? Mình biết rõ hắn không thể động tình với mình, sao hà tất phải làm như vậy? Tiểu Hạ nghĩ thế, kiễng chân lên, ôm chặt cổ Thạch Thiên Kình, dùng sức kéo người hắn thấp xuống, sau khi lộ ra nụ cười mê hoặc ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Một nụ hôn triền miên, đầy tâm ý. Tiểu Hạ dồn hết tâm tư của mình vào để hôn. Nụ hôn đang ngọt ngào đến phút cuối Thạch Thiên Kình lại nếm được vị đắng chát – là lệ của Tiểu Hạ rơi xuống. . . .

"Gả cho anh được không?"

Giọt lệ của Tiểu Hạ đã phá hủy hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của Thạch Thiên Kình. Hắn ôm chặt cô vào ngực, ở bên tai cô nói ra lời đã muốn nói từ lâu.

Tiểu Hạ cười thảm thương nói:

"Đừng đem chuyện này ra đùa, chẳng buồn cười chút nào."

Cô vừa nói vừa đẩy hắn ra. Thạch Thiên Kình không những không buông cô, mà càng dùng sức ôm cô chặt hơn, nói:

"Anh không nói đùa. Gả cho anh đi! Được không?"

Được!

Tiểu Hạ muốn nói lời này biết bao, nhưng trái tim bị dối lừa, vết thương đã thành chồng chất, làm sao cô có thể dám tin, lần này hạnh phúc thật sự đến với mình, mà không phải là sự hành hạ mới của hắn chứ?

"Thiên Kình, nếu anh vì phát hiện ra tôi không thể kìm hãm được tình cảm của mình đối với anh, nên mượn cách này để dò xét tôi thì không cần đâu. Tôi thừa nhận tôi đã không chống lại được ánh mắt thay đổi của anh. Anh đã bước vào trái tim của tôi."

Nghe được câu thú nhận của Tiểu Hạ, trái tim Thạch Thiên Kình đập rộn lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ, được một người phụ nữ thổ lộ lại có thể khiến cho hắn vui sướng đến thế. Hắn hận không thể ngay lập tức ôm chặt Tiểu Hạ vào lòng, ra sức hỏi cô, trút hết tất cả nỗi lòng của mình!

Thạch Thiên Kình đang vui sướng, nhưng câu nói kế tiếp của cô đã khiến hắn trở nên bất an. . . .

Trong mắt Tiểu Hạ đầy nỗi lòng sâu kín, nhưng giọng nói lại dứt khoát:

"Nhưng mà, xin anh hãy tin tôi. Tình cảm của tôi đối với anh, tôi sẽ kiềm chế, sẽ cố gắng kìm hãm nó tận sâu xuống đáy lòng, cũng cố để rũ bỏ nó ra khỏi tim. Vì vậy, tôi hy vọng anh sẽ để tôi được tiếp tục ở bên anh. Hiện tại tôi không thể ở bên cạnh người đàn ông khác, ít nhất là trong lúc này."

Vừa phát hiện ra tình cảm của mình đối với hắn, sao cô có thể để hắn ném mình vào lòng người đàn ông khác đây? Cô làm không được, thật sự làm không được.

"Em nói gì? Tại sao lại muốn rũ bỏ anh ra khỏi trái tim em? Yêu anh là điều khiến em khó tiếp nhận đến thế sao?"

Thạch Thiên Kình nghe thấy Tiểu Hạ nói sẽ rũ bỏ hết tình cảm của mình đối với hắn ra khỏi trái tim thì nổi giận đùng đùng. Tiểu Hạ thấy hắn tự nhiên nổi giận, có chút khó hiểu nói:

"Không phải anh từng nói, nếu như tôi nảy sinh tình cảm đối với anh, thì anh sẽ cho tôi chọn lựa một cách khác để trả nợ sao?"

Chết tiệt!

Sao cô vẫn còn nhớ rõ điều này!

Thạch Thiên Kình ôm chặt Tiểu Hạ, ngang ngược, bất chấp đạo lý nói:

"Anh không nhớ là anh đã nói những lời vô liêm sỉ này, vì vậy, tất cả đều không được tính, sau này em cũng không được nhắc lại nữa. Bây giờ anh dùng thân phận của một người đàn ông cầu hôn một người con gái mình thích, em có chấp nhận anh không? Có muốn ở cùng một chỗ với anh không?"

Hả!

Tiểu Hạ nhìn bộ dáng xấu xa của Thạch Thiên Kình, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào. Chỉ có điều, trong lòng cô lại không khỏi vui mừng. Cô nhìn Thạch Thiên Kình cười nhe răng. Nụ cười rạng rỡ đã nói thay cho cả vạn điều. Thạch Thiên Kình nhìn nụ cười sáng chói của cô, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rực rỡ chưa bao giờ thấy.

Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ ôm chặt nhau, vẻ hạnh phúc toát ra từ trên mặt bọn họ sáng rực không hề thua kém ánh sáng chói lòa của mặt trời đang chiếu rọi xuống biển. Ôm nhau một hồi, Thạch Thiên Kình lấy chiếc nhẫn kim cương đã được chuẩn bị từ lâu trong túi áo ra.....

"Khoan đã."

Thạch Thiên Kình đang định đeo nhẫn cho cô, đột nhiên Tiểu Hạ nắm chặt tay lại. Hắn lo lắng nhìn cô hỏi:

"Sao vậy?"

Tiểu Hạ do dự một lúc mới hỏi:

"Tại sao anh lại muốn em làm người tình của anh?"

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Thế giới rộng lớn, mỹ nhân vô số, hắn là một người đàn ông không hề tầm thường, có người phụ nữ nào hắn chưa gặp qua chứ. Vậy tại sao, hết lần này đến lần khác, hắn đều muốn chọn cô?

Hận!

Dĩ nhiên Thạch Thiên Kình không dám trả lời thành thật như thế. Bởi vì rất có thể trong cơn tức giận Tiểu Hạ sẽ từ chối lời cầu hôn của hắn. Cũng chẳng cần phải nói rõ ngọn ngành làm gì, Thạch Thiên Kình trả lời:

"Bởi vì vừa nhìn thấy em anh đã yêu, nhưng lại xấu hổ không biết biểu đạt như thế nào!"

Một câu nói thôi, câu chuyện đã trở thành đẹp và đầy lãng mạn. Trên mặt Tiểu Hạ lại hiện lên nụ cười sáng chói. Cô vốn tưởng rằng, hắn sắp đặt cô làm nhân tình của hắn, hơn nữa còn không ngừng hành hạ cô là vì hắn chán ghét cô. Thì ra, tất cả đều là vì hắn không biết cách yêu, không biết phải điểu đạt như thế nào! Tiểu Hạ nghĩ vậy, nhìn Thạch Thiên Kình đầy thâm tình, một lần nữa lại chìa ngón tay ra….

……………..

"Trời ạ, không phải anh nói khoảng bốn tiếng sao? Bây giờ cũng được bốn tiếng rồi, sao vẫn chưa nhìn thấy thuyền của bọn họ hả?"

Từ lúc Vô Ưu biết được, tên biến thái Thạch Thiên Kình bởi vì thấy Tiểu Hạ không vừa mắt, liền tìm đủ mọi thủ đoạn để cô phải làm nhân tình của hắn, thì Vô Ưu không có phút nào ngồi yên. Cô đi tới đi lui, đã vòng qua vòng lại cả trăm lượt rồi.

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu, có thể hình dung cô như đã trông mòn cả mắt rồi, thì mỉm cười cầm lấy chiếc ống nhòm soi về phía trước. Vừa nhìn vào anh đã thấy được mục tiêu. Trên mặt anh lộ ra nụ cười tự tin. Anh đi đến phía sau Vô Ưu, giang hai cánh tay ra, vui vẻ ôm cô vào lòng để cô dựa sát vào người mình.

"Không được làm loạn, em…."

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ ôm cô mờ ám như vậy, tâm trạng không được tốt đẩy anh ra. Mặc dù cô thích cảm giác được sát vào anh, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện của Tiểu Hạ cô cũng chẳng còn tâm trí. Phương Đông Dạ quơ quơ chiếc ống nhòm ra trước mặt cô.

Vô Ưu đang nói lập tức im bặt, sau đó vui vẻ cầm lấy chiếc ống nhòm, soi về hướng Phương Đông Dạ chỉ. Không nhìn thấy còn đỡ, nhìn thấy rồi cô càng điên tiết. Cô thấy tên lưu manh Thạch Thiên Kình kia lại rõ ràng đang ôm Tiểu Hạ. Vô Ưu không suy nghĩ gì, lập tức dùng sức đẩy Phương Đông Dạ ra, sau đó quát:

"Nhanh! Cho thuyền chạy nhanh lên. Cái tên đểu cáng kia muốn bắt nạt Tiểu Hạ. Em sẽ làm thịt hắn!....."

Sao lại tức giận như vậy? Không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

"Đưa ống nhòm cho anh……… "

Phương Đông Dạ cảm thấy có chuyện muốn nhìn xem, nhưng Vô Ưu cũng không để cho anh có cơ hội đó. Thấy anh vẫn chưa đi, cô lập tức thúc giục:

"Đi nhanh lên, nếu không Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì, cả đời này em cũng không gả cho anh đâu!"

Đời này không gả cho anh!

Đây cũng không phải nói đùa đi. Lần này Phương Đông Dạ không chần chờ chút nào nói:

"Anh đi giục ngay đây."

Phương Đông Dạ nói xong, bước nhanh đến buồng lái, sau khi đi được vài bước còn không quên quay đầu lại dặn dò:

"Một mình em cẩn thận đó." Trước khi đi còn dặn dò giống như dặn trẻ con vậy, cứ như là anh đi một lúc, Vô Ưu có thể sẽ bị rơi xuống biển không bằng.

"Anh nhanh lên đi!"

Vô Ưu cũng không nhìn thấy rõ Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ rốt cuộc đang làm gì, nhưng bây giờ cô thật sự hận không thể bay qua đó ngay lập tức.

Thuyền được tăng tốc, trong khi thuyền của bên Tiểu Hạ vẫn đứng yên, nên không tới 5 phút sau, Vô Ưu đã có thể nhìn thấy rõ Tiểu Hạ đang ngồi trên thuyền mà không cần phải nhìn qua ống nhòm. Không được một lúc thuyền đã đến gần.

Có vấn đề!

Phương Đông Dạ đã trở lại bên cạnh Vô Ưu được một lúc rồi. Từ vị trí của bọn họ nhìn sang, có thể thấy rõ ràng Tiểu Hạ. Mặc dù anh không nhìn thấy rõ nét mặt của Tiểu Hạ, nhưng anh lại thấy được ánh sáng chói lóa của kim cương khi gặp ánh mặt trời chiếu vào.

"Vô Ưu, bọn họ. . . ."

Phương Đông Dạ vốn định nói, “Vô Ưu, có thể bọn họ đang làm chuyện rất quan trọng.” Nhưng câu nói còn chưa ra hết miệng, đã nghe thấy Vô Ưu nhảy cẫng lên hô:

"Tiểu Hạ, tôi đến đây. Tiểu Hạ, tôi đến đây. Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, bên này nè, Tiểu Hạ. . ."

Phương Đông Dạ muốn ngăn cản Vô Ưu lại, nhưng anh có thể ngăn cản được người giống như Vô Ưu sao? Kết quả đã có thể nhìn ra. Vì vậy, anh cứ trơ mắt đứng nhìn việc Tiểu Hạ cắt ngang cuộc cầu hôn của người kia.

. . . .

"Ư? Vô Ưu! Giọng của Vô Ưu!"

Tiểu Hạ nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, hưng phấn vội quay đầu lại tìm người. Vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Vô Ưu đang đứng trên boong tàu, nhảy nhót vẫy vẫy cô. Tiểu Hạ nhìn thấy Vô Ưu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó vui mừng vẫy vẫy tay lại với Vô Ưu, hưng phấn hô lên:

"Vô Ưu, Vô Ưu. . . ."

Thạch Thiên Kình chứng kiến Tiểu Hạ nhìn thấy Vô Ưu, lại có thể ngay cả nhẫn của mình cũng không đeo, ngay tức khắc hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cũng may là Tiểu Hạ vừa rồi đã thổ lộ tấm lòng của mình đối với hắn, nếu không hắn đã khẳng định là sự hưng phấn của Tiểu Hạ bắt nguồn từ Phương Đông Dạ rồi. . .

"Tiểu Hạ, cô không sao chứ?"

Vô Ưu và Phương Đông Dạ vừa mới lên trên thuyền của Thạch Thiên Kình, không nói gì liền vọt đến trước mặt Tiểu Hạ, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, giống như nghi ngờ cô sẽ bị thương ở đâu đó vậy. Tiểu Hạ thấy Vô Ưu như thế, không nhịn được hỏi:

"Sao vậy? Không phải là nằm mơ tôi bị thương, cho nên liền chạy tới xem tôi đó chứ?"

Tiểu Hạ nói chuyện giọng rất nhẹ nhàng, mặc dù hàm ý là đang trêu chọc Vô Ưu, nhưng lại không giấu được sự vui mừng khi thấy Vô Ưu. Nhất là trong lúc cô hạnh phúc như thế này, cô thật sự muốn chia sẻ niềm hạnh phúc với người bạn tốt nhất của mình.

Vô Ưu nhìn thấy vẻ mặt ung dung của Tiểu Hạ, cũng không thoải mái hơn chút nào. Cô kéo mạnh Tiểu Hạ, nhìn Thạch Thiên Kình đầy phòng bị nói:

"Thạch Thiên Kình, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mơ tưởng sẽ bắt nạt được Tiểu Hạ nữa."

Cô nói đến đây, lấy chiếc hộp đựng một triệu từ trong tay Phương Đông Dạ ném đến trước mặt Thạch Thiên Kình:

"Đây là một triệu. Chắc là đã trả đủ nợ cho anh rồi chứ."

Nói xong nhìn Tiểu Hạ:

"Đi, chúng ta đi, đừng ở cùng một chỗ với tên vô lại này nữa!"

"Vô Ưu!"

Tiểu Hạ không hiểu tại sao Vô Ưu lại đột nhiên tức giận như thế. Thạch Thiên Kình nhìn về phía Phương Đông Dạ, hy vọng có thể tìm ra điều gì đó. Phương Đông Dạ lắc đầu bất lực, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Chết tiệt!

Thạch Thiên Kình thấy Vô Ưu không dưng nhảy ra làm kì đà cản mũi, thật muốn quăng cô xuống biển, nhưng lại chỉ có thể cố gắng đè nén sự khó chịu vào trong lòng. Hắn biết Vô Ưu là bạt tốt nhất của Tiểu Hạ, nếu như hắn đắc tội với cô, chắc chắn cuộc sống sau này của hắn cũng chẳng có tốt đẹp gì. Cho nên, chỉ có thể giận quá hóa cười nói:

"Vô Ưu, có phải cô đã hiểu lầm gì rồi không? Tôi không có bắt nạt Tiểu Hạ nha. Không tin cô hỏi Tiểu Hạ đi."

Tiểu Hạ thấy Thạch Thiên Kình vì mình mà đối với Vô Ưu bằng vẻ mặt ôn hòa như vậy, thì không nhịn được nhìn hắn cười cảm kích, sau đó vội vàng nói:

"Đúng vậy, Vô Ưu, có phải cô đã nghe người ta nói gì rồi không? Anh ấy không bắt nạt tôi, đối với tôi rất tốt, thật đó!"

"Ai da, cô bị hắn. . . ."

"Ha ha, anh nghĩ chắc là hiểu lầm rồi."

Phương Đông Dạ thấy bộ dáng bọn họ đầy ngọt ngào, cũng không muốn làm người xấu phá vỡ mối lương duyên của đôi uyên ương, cho nên vội vàng kéo Vô Ưu lại, ngăn chặn câu cô định nói.

Vô Ưu nhìn chằm chằm Phương Đông Dạ trách cứ:

"Anh định làm gì? Tại sao không để em nói hết câu?"

Đối với cô nàng Vô Ưu lại bốc lên ngốc nghếch, không hiểu biết gì, Phương Đông Dạ vô cùng bất đắc dĩ. Anh không biết làm gì khác hơn đành bồng cô lên, đi thẳng vào trong khoang thuyền. Anh vừa đi, vừa nhìn Thạch Thiên Kình và Tiểu Hạ, ngượng ngùng nói:

"Hai người tiếp tục đi, chúng tôi nói chuyện một chút."

"Này, Phương Đông Dạ, anh làm gì vậy? Bây giờ anh lại muốn bênh vực cái tên rùa rụt cổ kia có đúng không?"

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ vì ngăn cản việc mình nói chuyện mà mạnh mẽ ôm cô đi, thì vô cùng tức giận, cho nên cô đã nói chuyện rất khó nghe, nhưng vẫn không quên dặn dò Tiểu Hạ:

"Tiểu Hạ, cô cách xa tên rùa rụt cổ kia ra một chút."

Cũng nhớ rõ việc uy hiếp Thạch Thiên Kình:

"Thạch Thiên Kình, nếu như anh dám làm Tiểu Hạ bị thương, tôi nhất định sẽ không bỏ qua anh."

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu bị cưỡng ép đi rồi vẫn còn nói không ngừng, không nhịn được đau đầu. Anh nghĩ bây giờ Thạch Thiên Kình chắc còn đau đầu hơn anh nhiều đi. Chỉ có điều, hiện tại anh cũng chẳng có thời gian để quan tâm tới tâm trạng của Thạch Thiên Kình nữa, bởi vì anh rất hiểu, lần này anh cưỡng ép mang Vô Ưu đi, anh cũng sẽ phải nhận hậu quả tương ứng, cho nên lúc này anh cũng chỉ có thể tự cầu nguyện cho mình mà thôi.

. . . .

"Tiểu Hạ."

Thấy vị khách không mời mà đến Vô Ưu rốt cuộc cũng bị đưa vào khoang thuyền, Thạch Thiên Kình vội vàng đưa chiếc nhẫn trong tay ra, định làm theo lời Phương Đông Dạ nói, “tiếp tục câu chuyện”. Nhưng rõ ràng Tiểu Hạ lại không nghĩ như thế.

Tiểu Hạ nhìn cái hộp trên đất, ngồi xổm xuống mở hộp ra. Một hộp đầy tiền mới tinh được xếp ngay ngắn bên trong. Một triệu? Đây thật sự là một triệu, rất nhiều nha! Vẻ mặt Tiểu Hạ trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, tại sao Vô Ưu lại mang theo nhiều tiền đến như vậy? Khí thế lại hùng hổ như thế?

"Tiểu Hạ!"

Thạch Thiên Kình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Hạ, trong lòng có dự cảm xấu. Tiểu Hạ ngẩng đầu hỏi:

"Vô Ưu nói thế là có ý gì?"

Đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Tiểu Hạ, Thạch Thiên Kình hốt hoảng, lắc đầu nói:

"Anh thật sự không biết."

"Được, vậy bây giờ chúng ta đi hỏi rõ ràng."

Tiểu Hạ rất hiểu Vô Ưu, biết cô không thể có ý xấu, cho nên hôm hay cô mang tiền đến “cứu” cô, nhất định phải có nguyên nhân. Trước sự không tin tưởng của Tiểu Hạ, sắc mặt Thạch Thiên Kình trông rất khó coi. Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cắn răng nói:

"Ý của em là, em thà tin tưởng cô Vô Ưu ngu ngốc kia, cũng không thèm tin anh, đúng không?"

"Vô Ưu không ngốc, anh không được nói bạn em như thế."

Thạch Thiên Kình khiếm nhã khiến ánh mắt Tiểu Hạ sắc nhọn. Thạch Thiên Kình gật đầu, nói:

"Được, anh ở đây chờ em, em đi hỏi rõ đi. Nếu như em biết mình sai, muốn xin lỗi anh, anh sẽ xem xét xem có nên tha thứ cho em không."

Đối với lời bộc trực thành khẩn của Thạch Thiên Kình, ngay lập tức Tiểu Hạ càng thêm phòng bị. Trong lòng cô rất không đành, nhưng lại nghĩ rằng trong tình cảm không thể để có chút vướng mắc nào, nên nói:

"Nếu như chúng ta muốn ở cùng nhau mãi mãi, thì em không muốn có chút hoài nghi gì với anh, bởi vì em không muốn tình yêu của anh có một chút tạp chất nào!"

Tiểu Hạ nói xong, thâm tình nhìn Thạch Thiên Kình. Thạch Thiên Kình thấy không thể phản bác được lời Tiểu Hạ nói, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào khoang thuyền……….

Aiz, quên đi. Ai bảo hắn yêu cô rồi chứ? Ai bảo người hắn yêu lại có một cô bạn ngốc nghếch như thế đây? Hắn có thể làm được gì bây giờ? Chỉ có thể chấp nhận thôi. Huống hồ, biết rõ hết cũng tốt, hắn cũng không muốn Tiểu Hạ suốt ngày nghi nghi ngờ ngờ.

Thạch Thiên Kình bất đắc dĩ nghĩ, sau đó nắm chiếc nhẫn nằm xuống ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, lẳng lặng đợi Tiểu Hạ sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện sẽ trở lại tìm hắn. Điều hắn muốn thật sự cũng không phải là lời xin lỗi của cô, mà hắn muốn tự mình đeo nhẫn cho cô, mãi mãi không bao giờ gỡ ra. Nhưng thời gian cứ từ từ trôi qua, mà Tiểu Hạ vẫn không thấy trở lại, trong lòng hắn dần dần xuất hiện một dự cảm xấu………..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play