Tể tướng Murphy và một đám đại thần, đứng trước vương cung, nghênh đón chủ nhân vương cung trở về. Hắc Viêm không thích nghi thức nghênh đón quá mức long trọng, nhưng trình tự nghênh tiếp quốc vương trở về, vẫn phải làm cho có.
Murphy tuy không cùng Hắc Viêm đến hành tỉnh tây bắc, nhưng không có nghĩa là ông không biết chút gì về hành động của quốc vương bệ hạ ở ngoài.
Hành động công đánh Grilan trước kia, tất cả bình thường, nhưng khi công đánh Grilan, quốc vương bệ hạ không những không tiêu diệt quân tạp nham Grilan nhanh chóng như bẻ cành khô, ngược lại còn nắm tay giảng hòa với đối phương, vào ở trong nhà người ta? Còn đuổi quan viên hành tỉnh tây bắc tới mời hắn trở về?!
Murphy nhận được tin tức này, gần như không dám tin vào mắt mình. Tay cầm văn kiện cũng run rẩy.
Nếu không phải công vụ liên lụy và sợ hãi quyền uy của quốc vương, tể tướng Murphy khẳng định sẽ đích thân chạy tới Grilan, xách cổ áo Tống Mặc cos màn vua gào thét: “Nói, tiểu tử ngươi đã sử dụng yêu thuật gì mê hoặc quốc vương?!”
Trước khi Murphy xém chút thật sự ném bỏ công vụ, chạy tới Grilan, quốc vương bệ hạ phái người đưa khế ước đã ký với Tống Mặc về, phần khế ước này, lập tức khiến lửa giận của tể tướng đại nhân tan biến hơn nửa.
Đường, rượu nho.
“Đây tuyệt đối là việc làm kiếm tiền gấp bội.”
Bàn tính trong lòng tể tướng vang lạch cạch, ông và Tống Mặc nghĩ được cùng một thứ, trừ chia phần lợi nhuận làm ăn, còn có thuế thương nghiệp của Obi.
Trong thư Hắc Viêm không dặn dò Murphy phải giữ bí mật chuyện này, tể tướng đại nhân sau khi suy nghĩ cân nhắc, vẫn quyết định tạm thời che giấu chuyện này. Quan tài chính cũng là kẻ thấy tiền sáng mắt, nếu để hắn biết mối giao dịch của quốc vương bệ hạ và Grilan, chỉ sợ sẽ lập tức nâng thuế đường rượu trong biên cảnh Obi, trong thời gian ngắn có thể khiến quốc khố nhanh chóng đầy ứ, nhưng lại không có lợi về lâu về dài.
Lãnh chủ Grilan là người gian xảo, Murphy không cho rằng y không suy nghĩ tới điểm này. Tóm lại, vẫn phải đợi quốc vương bệ hạ về tới vương thành mới tính.
Nhưng một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua… chủ giáo Quang Minh giáo hội nôn nóng tìm về nước linh hồn gần như mỗi ngày đều chạy tới gặp Murphy nói chuyện, quốc vương bệ hạ bị tể tướng và chủ giáo mong nhớ, vẫn không có tin tức trở về nào.
Chủ giáo đại nhân nôn nóng vạn phần, phạm vi địa trung hải trên đỉnh đầu càng lúc càng lớn, tể tướng Murphy nhìn mà cũng thấy đau lòng giùm lão.
May mắn là, không lâu trước, cuối cùng đã xảy ra một chuyện, khiến tể tướng đại nhân và chủ giáo đại nhân như được thấy ánh sáng.
Một nam nhân tự xưng là em họ của quốc vương Sabisand, tập kết một vài quý tộc Sabisand của phe cứng đầu, dấy lên một trận phản loạn ở biên cảnh đông nam của Sabisand trước kia.
Sau khi phản loạn bắt đầu, nguyên tể tướng Sabisand, thần tử Modi III tin tưởng nhất, Ruijimer, thề thốt rằng vương tộc Sabisand sớm đã đoạn tuyệt. Em họ của quốc vương đó chắc chắn là kẻ mạo danh.
Kẻ mạo danh sao?
Bất luận hắn là thật hay giả, vận mệnh cuối cùng vẫn như nhau. Nhưng, có hắn rồi, lại có thể ‘thỉnh’ quốc vương bệ hạ từ Grilan về vương đô.
Quốc vương một quốc gia, không nên ở bên ngoài quá lâu, đặc biệt là khi trong nước phát sinh phản loạn. Tể tướng Murphy chỉ thiếu nước cười to ba tiếng: Phản loạn tốt phản loạn tốt, phản loạn đi ha ha! Cho dù Hắc Viêm có tùy tính, cũng không thể nào bỏ mặc chuyện này không lo, tiếp tục ở lại Grilan.
Quả nhiên, Hắc Viêm sau khi nhận được tin tức, lập tức khởi hành về vương đô.
Lúc mặt trời lặn, đội ngũ của quốc vương đã vào vương thành.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Murphy và các đại thần đặt một tay trước ngực, cong lưng thật sâu, dùng tư thế tôn kính nhất chào đón quốc vương của họ.
“Tể tướng, ta về rồi.”
“Hoan nghênh ngài trở về, bệ hạ!”
Hắc Viêm cưỡi trên lưng Osafei, nhìn các thần dân của mình từ trên cao. Ánh chiều tà nhuộm đỏ áo trùm đen, quốc vương tuấn mỹ tóc đen, cứ như thần linh quang lâm thiên hạ. Hắn là vương của Obi, kẻ thống trị Obi, cuối cùng cũng có một ngày, hắn sẽ dẫm cả đại lục Quang Minh này dưới chân!
Chủ giáo Quang Minh giáo hội đứng không xa, siết chặt khuyên treo hình tròn trước ngực, lão có thể cảm nhận được, khi quốc vương tới gần, khuyên treo bắt đầu ẩn ẩn phát nhiệt.
“Nước linh hồn!”
Chủ giáo cúi đầu nhìn khuyên treo, khuyên treo hình tròn có khảm bảo thạch màu lam ở giữa, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, bảo thạch rỗng bên trong, trong đó có một giọt dịch thể màu lam chậm rãi chảy xuôi, giống y như đút nước linh hồn trong bình thủy tinh.
Hắc Viêm thấy chủ giáo giáo hội, cũng thấy thần sắc kích động của lão, kéo dây cương, nhướng mày, thời gian dài trôi qua rồi, ông già khiến người chán ghét này chắc đã gom đủ tiền rồi đi?
Khi Hắc Viêm dự định đòi kim tệ với chủ giáo đại nhân, Tống Mặc đang bận rộn vụ xuân trong lãnh địa.
Y dẫn người bê hạt giống bắp, mạch, khoai tây trong kho ra, lau mồ hôi đầy đầu, lãnh chủ đại nhân sạch sẽ mười phần.
Mỗi hộ lãnh dân Grilan đều có một thửa ruộng riêng của mình, cho dù mỗi năm sản lượng lương thực ít tới đáng thương, cũng không ai nỡ bỏ hoang thửa ruộng đó. Hiện tại thì khác rồi. Tống Mặc tính tập trung tất cả lãnh dân lại lao động, hình thành kiểu kinh tế đại nông trường. Như thế, hiệu quả sản xuất sẽ nâng cao, các lãnh dân có thể có nhiều lương thực hơn năm trước nhiều. Đặc biệt là những nhà không đủ sức lao động, có thể thông qua phương thức này, ăn ‘chung nồi cơm’.
Đương nhiên, Tống Mặc cũng từng suy nghĩ xem có xảy ra tình trạng chỉ ăn không làm không, nhưng nhớ tới tranh luận của các lãnh dân về ngày nghỉ trước đó, Tống đại lãnh chủ cảm thấy, mình thuần túy là lo hão.
Huống hồ, Tống Mặc đã quy định trước, làm nhiều được nhiều, làm ít được ít, không làm không được, tin rằng mọi người đều sẽ không vi phạm. Trong lòng các lãnh dân, lãnh chủ như y, vẫn rất có quyền uy.
Một điểm quan trọng hơn nữa là, sự hung tàn của khoai tây là điều mọi người đều biết, không có hộ gia đình nào dám một mình trồng loại cây hung tàn này. Bình thường còn được, nhưng khi thu hoạch, khẳng định sẽ bị đập vài cái, bị thương không sao, nhưng nếu trực tiếp về chầu ông vải, thì thật quá oan mạng.
Mạch thì không có nỗi lo này, nhưng sản lượng quá thấp, căn bản ăn không đủ no.
Còn bắp thì… nhìn khoai tây lãnh chủ trồng ra, các lãnh dân đối với lời Tống Mặc nói, bắp có lẽ là cây trồng ôn hòa, đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào.
Tóm lại, trải qua sự thảo luận của toàn thể lãnh dân, mọi người nhất trí đồng ý cách thức lao động tập trung, cùng thu hoạch Tống Mặc đưa ra.
“Người nhiều sức lực lớn!” Tống Mặc siết nắm tay, “Khi thu hoạch, không cần lo lắng, chúng ta có Airth!”
Nói xong, liền bắt lấy cánh tay của kỵ sĩ vàng Airth, giơ lên cao, “Kỵ sĩ đại nhân sẽ ngăn cản toàn bộ tấn công hung bạo cho chúng ta, chúng ta hoan hô cho kỵ sĩ đại nhân đi!”
Tất cả lãnh dân đều giơ cao hai tay: “Kỵ sĩ đại nhân, ngài thật sự là người tốt!”
Airth cứng đờ tại chỗ, không còn gì để nói.
Đây chính là định nghĩa của Grilan về người tốt? Sao hắn lại cảm thấy, không có gì khác với đồ ngu vậy.
Thế là, vụ thu hoạch của Grilan sau đó, luôn có thể thấy cảnh một kỵ sĩ chính nghĩa toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng, tay cầm trường kiếm, đứng bên ruộng nghiêm trận chờ đợi. Trong từng tiếng kêu vang “kỵ sĩ đại nhân”, mồ hôi như mưa, sức mạnh bùng phát không thể so bì, trong tiếng thét cao, liên tục đánh bay thực vật hung tàn, tận chức trách bảo vệ nhân dân lao động cần mẫn…
Kế hoạch đã thông qua, chỉ còn vấn đề nhân thủ.
Địa tinh và chu nho vẫn bận chuyện trùng kiến lãnh địa, đối với lý tưởng hùng vĩ dự định xây dựng một tòa cung điện Versailles phiên bản dị thế của họ, Tống Mặc đã vô lực ngăn cản. Y chỉ có thể mỗi ngày không tiếc mệt nhọc lải nhải bên tai lão John: “Tiền phải tiết kiệm chút, nhà lãnh chủ không có lương thực thừa! Nếu xài quá chúng ta đều phải uống gió tây bắc thôi đó!”
Lỗ tai lão John đã sắp bị những lời của Tống Mặc bện thành kén, dưới tình thế này, chỉ có thể đáp ứng Tống Mặc, công trình trùng kiến, tuyệt đối không thể vượt quá dự toán.
Tống Mặc thỏa mãn rồi.
Lão John nhìn bóng lưng Tống Mặc cao hứng bước thấp bước cao, lắc đầu, trong nụ cười mang theo bất đắc dĩ, nhiều hơn là sự nuông chiều của một trưởng bối đối với con cháu.
Bạn đang
“Quản gia đại nhân?”
“Không có gì, tiếp tục làm đi.”
Địa tinh và chu nho không thể giúp đỡ canh tác, nhưng lại được phân một phần trong số lương thực, Tống Mặc vốn dự định khoảng này sẽ lấy từ trong phần của y ra, nhưng các lãnh dân không đồng ý.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài không thể làm thế.”
Lão White tóc trắng già nua đi tới trước Tống Mặc, nghiêm túc nói: “Mọi người đều sinh sống tại Grilan, bọn họ giúp chúng ta xây nhà, chúng ta vốn nên cho họ ăn cơm, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Tống Mặc gãi đầu, “Cái này không phải vì…”
“Bất luận vì cái gì, ngài đều không thể làm thế.”
“Hiện tại không phải giống như hồi trước không có cơm ăn, lãnh chủ đại nhân không thể tiếp tục như thế.”
“Đúng! Lãnh chủ đại nhân, cái này nên là mọi người cùng bỏ ra, không thể luôn để ngài chịu thiệt.”
Tống Mặc muốn nói, y thật sự không chịu thiệt, dù sao địa tinh và chu nho hiện tại đang xây là xây nhà cho y. Nhưng các lãnh dân lại không để ý tới y, bất kể Tống Mặc nói gì, họ đều kiên trì quan điểm của mình.
“Được rồi.” Tống Mặc không biết làm sao, chỉ có thể nói: “Thế này, ta ra một nửa, mọi người ra nửa còn lại, thế nào?”
“Nhưng…”
“Không có nhưng!” Tống Mặc nghiến răng, “Ta là lãnh chủ, phải nghe ta!”
“Cường quyền! Độc tài!”
“Ông cường quyền vậy đó, độc tài vậy đó, còn định biến thành một ngọn núi đè lên đầu các ngươi, các ngươi cắn ta đi!”
Tống Mặc hất đầu, ngửa cổ, bày bộ dáng ông là sơn đại vương, cuối cùng cũng dẹp yên chuyện này. Đợi các lãnh dân cuối cùng không lên tiếng nữa, mới âm thầm lau mồ hôi lạnh, mọe, làm lãnh chủ tư bản, cũng không dễ dàng gì!
Vấn đề cơ bản đã giải quyết, Tống Mặc bắt đầu tổ chức các lãnh dân khai khẩn đất đai. Trước kia Hắc Viêm và Rhys cấu nhau, Tống Mặc trực tiếp nã pháo, khiến lãnh địa bị hủy ngổn ngang, hố đạn đầy đất. Tình trạng khiến Tống Mặc đau đầu trước kia, hiện tại lại tiện cho lãnh dân.
Tầng đất cứng ngắt đã bị lật tung, chỉ cần dọn dẹp đá vụn trên đất, san phẳng lại, thì có thể gieo trồng.
Mọi huấn luyện quân sự đều bị tạm dừng, các nam nhân Grilan đều tham gia vào trong sự nghiệp trồng ruộng vĩ đại, ngay cả đám người Touro và Harold cũng không ngoại lệ.
Muốn ăm cơm không? Muốn ăn, thì phải làm việc!
Dùng võ lực bảo vệ Grilan? Không cần, không thấy hàng mía mọc bên tường đá và dây nho leo đầy tường à? Chúng càng hữu dụng hơn!
Các hán tử bắt đầu cuộc sống mặt hướng đất lưng hướng trời. Các nữ nhân làm cơm đưa tới bên ruộng, lão nhân và hài tử không thể xuống ruộng làm việc cũng cố gắng làm những thứ nằm trong sức mình.
Mười mấy ngày sau, trừ mạch có kỳ sinh trưởng ‘chậm’, khoai tây và bắp, đều có thu hoạch. Khi thu hoạch khoai tây, vẫn phải dao rìu gậy gộc cùng lên. Lúc này Airth phát huy tác dụng cực lớn, số người bị thương giảm mạnh.
Còn về bắp… được rồi, trải qua chiến đấu tàn khốc với khoai tây, tất cả mọi người đối diện với hàng bắp chỉnh tề trong ruộng, đều rớt đầy mồ hôi.
Touro bị chọn làm đại biểu giơ khiêng lên cẩn thận lại gần, khi cách chừng năm mét, thân bắp nhẹ đung đưa, Touro bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cách hai mét, thân bắp đung đưa càng dữ, Touro tuôn mồ hôi như mưa, cách một mét, thân bắp đột nhiên quất mạnh, trái bắp trên thân bắn ra như đạn pháo cối, mấy chiếc lá bao quanh trái bắp mở ra, râu bắp như từng cây kim, hạt bắp màu vàng như vô số hạt thép, tạch tạch bắn thẳng vào mặt…
Sau khi vòng tấn công kết thúc, nhìn lại Touro nằm dưới dất, một gương mặt ăn cướp hung hãn, đã bị tàn phá tới mức còn muốn giống bề mặt trăng hơn cả bề mặt trăng, đỉnh đầu còn xưng một cục to, tất cả mọi người vây xem đều hít ngược một hơi!
Tống Mặc đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, cái này nào phải súng liên thanh? Là bão lê hoa châm cộng bom bi bản nâng cấp thì có!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT