Người lùn Rode và Galland nhận được thư của Tống Mặc xong, lập tức bỏ lại tất cả mọi chuyện trong tay vội chạy tới Grilan.

Cửa tiệm hợp tác với Tống Mặc mở ra, khiến cho hai người lùn kiếm lợi đầy chậu đầy bồn, bất luận trong quốc gia nhân loại hay trong tộc người lùn, địa vị đều được tăng cao. Ngay cả trưởng lão trong tộc nhìn thấy bọn họ cũng đều khách khí không ít.

Nhưng, tiềm kiếm nhiều, buôn bán quá tốt, thì không thể nào ngăn cản người khác làm theo.

Liên tục có một vài cửa hàng tương tự mở ra kinh doanh, người đầu tư cửa tiệm bỏ sức lớn, thậm chí tiêu nhiều tiền để đào đi vài nhân viên trong tiệm của hai người lùn, mô phỏng phương thức kinh doanh của người lùn, nhưng họa hổ họa bì nan họa cốt, nhân viên bị đào đi cũng chỉ là dạng nửa vời, chung quy không thể chân chính đối kháng với cửa tiệm của người lùn.

Một vài người lập tức rút lui bỏ cuộc, một vài người khác thì cắn răng kiên trì. Tuy không kiếm được nhiều như tiệm của người lùn, nhưng cũng dần lấy lại được tiền vốn. Chẳng qua, nhân viên đào được từ trong tiệm người lùn, hiện tại đều đã hối hận không thôi, lúc đó bị kim tệ sáng lóa mê mù mắt, cho rằng dựa vào công phu mèo ba chân mình học được, có thể đại triển quyền cước, nhưng không ngờ lại rơi vào bước đường hiện tại. Ông chủ cũ đối với bọn họ hận nghiến răng nghiến lợi, ông chủ mới cũng cảm thấy tốn kim tệ trên người họ toàn phí công, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.

Rõ ràng nhất, so với tiền công lúc trước được nhận trong tiệm người lùn, hiện tại còn không kiếm được tới một phần ba. Không phải không có người muốn mặt dày trở về, nhưng đã không thể nữa.

Người lùn tính cách như lửa, thống hận nhất kẻ phản bội. Rode và Galland đã buông lời, không chỉ không tiếp nhận những nhân viên đó trở về, ngay cả thân thích của họ, cũng không còn được thuê.

Như thế, nhân viên bỏ đi lúc trước lại phải chịu đựng lửa giận của thân thích, một khi nghĩ tới quyết định như bị quỷ ám của mình hồi trước, liền hận không thể ình hai bạt tai.

Trong tiệm do địa tinh và chu nho kinh doanh, thì không phát sinh tình huống này. Không phải không có ai tới đào tường, cũng không phải không cho ra giá lớn, nhưng trong tiệm không có bất cứ ai động tâm.

Đùa à, mạng của bọn họ hiện tại đều là của lãnh chủ đại nhân, chỉ một chút kim tệ như thế đã có thể đả động sao?

Dám xúi giục bọn họ phản bội lãnh chủ đại nhân, quả thật là thập ác không từ!

Địa tinh và chu nho ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng âm thầm cho người theo đuôi đám đào tường đó, sau khi xác định bọn họ do ai sai khiến, lập tức báo cho Tống Mặc.

“Không sao, không cần để ý.”

So với sự tức giận của Rode và Galland, Tống Mặc ngược lại cảm thấy không tất yếu phải kinh ngạc. Đào tường, nhảy máng, không phải là chuyện hiếm lạ gì. Chỉ là thương nghiệp của Quang Minh đại lục còn chưa phát đạt, mới khiến Rode và Galland đột ngột gặp phải chuyện này liền không thể tiếp nhận. Có lẽ trong đó cũng có nguyên nhân do tính cách của người lùn, chẳng qua, những nhân viên bị đào đi từ trong tiệm của họ, quả thật là làm không mấy phúc hậu. Bọn họ tương đương với mang theo cơ mật thương nghiệp nương nhờ đối thủ cạnh tranh của ông chủ trước, dù ở tại thiên triều, hành động này cũng rất khó được tha thứ.

“May là lúc trước đã ký hiệp nghị với bọn họ.” Tống Mặc đặt báo cáo của địa tinh sang một bên, xoa cằm: “May là đã để lại đường lui.”

Sớm đã liệu được tình huống này, Tống Mặc không chen tay vào trong tiệm do hai người lùn kinh doanh, mà phân tiệm do địa tinh và chu nho kinh doanh khỏi việc làm ăn của người lùn, như thế, cho dù nhân viên của họ có thể học được một vài thứ, cũng sẽ không tạo nên tổn thất quá lớn nào. Chẳng qua, trải qua lần ‘nhảy máng’ này, tin rằng người ở lại, sẽ càng đáng để tin tưởng. So sánh cuộc sống của người đã đi và của mình hiện tại, không ai sẽ dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt đả động nữa, trừ khi đầu óc bị lừa đá.

Tống Mặc cũng an ủi Rode và Galland như thế, dù sao hai người lùn bị những người đã bỏ đi chọc tức không nhẹ.

“Chuyện này cũng giúp chúng ta nhìn rõ được ai có thể tin tưởng, không phải sao?” Tống Mặc ý bảo thị nữ rót trà cho hai người lùn, “Cho nên, hai vị, không cần quá tức giận.”

Hai người lùn gãi râu đầy mặt, cũng cảm thấy lời Tống Mặc có lý, những kẻ ý chí không kiên định đã đi rồi, người ở lại, đều là người trung thành. Đối với việc làm ăn của họ, ngược lại có lợi vô hại.

“Quả thật là vậy.”

Trên gương mặt cứng ngắt của Rode lộ ra nụ cười, bưng ly trà lên uống cạn, lập tức bị bỏng liên tục thè lưỡi, Tống Mặc và Galland đều cười.

“Chuyện này tạm thời gác sang một bên.” Tống Mặc đích thân cầm bình trà lên, rót cho Rode ly nữa, đẩy điểm tâm tới trước mắt hắn, “Kế hoạch thành thương nghiệp ngầm, các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Thiên tài làm ăn!”

Người lên tiếng là Galland, hắn và Rode cảm thấy kinh ngạc vì suy nghĩ này của Tống Mặc, sau khi kinh ngạc, chính là chấn động, bọn họ gần như có thể suy đoán được, một khi thành phố thương nghiệp ngầm này được xây dựng, mình là kẻ bỏ vốn đầu tư, sẽ kiếm được bao nhiêu!

“Nói thế, các ngươi đều cảm thấy chủ ý này không tồi?”

“Đương nhiên!” Rode lớn tiếng nói: “Ta và Galland vừa nhận được thư của ngươi liền tới đây, chính là muốn bàn với ngươi chuyện này.”

“Ừ.” Tống Mặc không kỳ quái vì phản ứng của hai người lùn, chỉ là y còn chưa thể xác định, chuyện mình muốn nói tiếp theo, liệu có khiến bọn họ vỗ bàn đứng lên, trực tiếp lật bàn không, “Thật ra, kế hoạch này, còn có một phần ta chưa nói với các ngươi.”

“Cái gì?”

“Là thế này…”

Một tiếng tiếp theo, Tống Mặc nói hết toàn bộ kế hoạch thành thương nghiệp cho hai người lùn, Galland và Rode đối với phần lớn kế hoạch đều không có dị nghị gì, duy chỉ có một điều khiến bọn họ bất mãn, Tống Mặc lại còn muốn hợp tác với tinh linh!

“Bảo chúng ta cùng làm ăn với kẻ cả ngày hỉnh mũi lên trời?!” Rode đúng như Tống Mặc nghĩ, trực tiếp lật bàn, “Không thể!”

Thái độ của Galland cũng thế, Tống Mặc bắt đầu đau đầu.

“Một chút khả năng thương lượng cũng không có?”

“Không có!”

Tống Mặc híp mắt lại, gần đây có phải y quá dễ nói chuyện rồi không, khiến hai tên này dám ở trước mặt y la hét, quên mất Tống Mặc Grilan y là người thế nào rồi sao?

Tống Mặc sầm mặt xuống, không nói lời nào nhìn hai người lùn đối diện mình, ngón tay gõ lên bàn có quy luật, một tiếng tiếp một tiếng, giống như đang gõ vào lòng hai người lùn.

Galland và Rode biến sắc, thái độ của Tống Mặc khiến bọn họ ý thức được mình vừa mới làm gì. Tiếp theo bắt đầu khổ não, nói trắng ra là ngày tháng qua lâu rồi, bọn họ gần như đã quên mình từng ăn bao nhiêu khổ dưới tay nhân loại này!

Qua một lúc lâu, Tống Mặc mới chậm rãi mở miệng nói: “Hợp tác với tinh linh, là buộc phải làm. Nếu hai vị không nguyện ý, ta có thể tìm người khác.”

Rode và Galland đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tống Mặc, Tống Mặc không để ý tới chấn động và phẫn nộ trong mắt họ.

“Làm ăn mà, chính là như thế, dĩ hòa vi quý, hòa không còn nữa, dứt khoát rã đám.”

Nói xong, Tống Mặc tựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, như cười như không nhìn Rode và Galland, “Thế nào?”

Galland và Rode nhìn nhau một cái, nói tới cùng, bọn họ không phải chưa từng làm ăn với tinh linh, dù sao là thương nhân, bọn họ không thể vì thành kiến mà không mua bán với một chủng tộc nào đó. Nhưng hợp tác làm ăn với tinh linh, trong lòng hai người lùn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nếu bọn họ kiên trì, thì đồng nghĩa với từ bỏ mối làm ăn này, Tống Mặc vẫn luôn nói được làm được, bất luận là Rode hay là Galland, đều không nguyện ý để kim tệ tuột khỏi kẽ tay mình. Chuyện làm ăn của họ có thể phát triển thành quy mô hiện tại, tác dụng phát huy của Tống Mặc không thể ước lượng, một khi rã đám, không nói thành thương nghiệp ngầm, ngay cả chuyện làm ăn hiện có của họ, đều sẽ gặp đả kích không nhỏ, kẹo, rượu nho, các loại điểm tâm đủ dạng, đều là đặc sản của Grilan!

Cắn răng: “Chúng tôi đáp ứng!”

“Tốt lắm.” Tống Mặc cười, nói tiếp: “Vậy thì, chỉ cần hai vị thay ta đi thuyết phục trưởng lão trong tộc người lùn thôi.”

“Cái gì?”

“Các người sẽ không cho rằng, thành thương nghiệp ngầm lớn như thế, chỉ dựa vào chúng ta thì có thể độc lập xây dựng chứ? Huống hồ, các ngươi cũng ăn riêng lâu như thế rồi, lẽ nào không muốn tặng chút ích lợi cho tộc mình sao?”

“Ích lợi?”

“Đúng.”

Tống Mặc kéo ngăn tủ, đặt bản kế hoạch hơn hai mươi trang trước mặt hai người lùn, “Vừa rồi ta chỉ nói đại khái, đây là tư liệu tỉ mỉ, các ngươi có thể xem thử.”

“Tất cả ở đây?”

“Đúng. Một khi kế hoạch thành công, chúng ta có thể lũng đoạn thương nghiệp của đại lục Quang Minh! Nghĩ thử xem, đó là bao nhiêu kim tệ?”

Lời của Tống Mặc tràn đầy tính cổ động, đỉnh đầu hai người lùn đều bốc lên từng chuỗi bong bóng, trở nên ngẩn ngơ.

Quả thật, bao nhiêu kim tệ a…

“Chỉ dựa vào chúng ta, không thể làm được những chuyện này, cho dù làm được, cũng sẽ bị kẻ đỏ mắt gây phiền. Cho nên, chúng ta mới phải tìm càng nhiều người hợp tác.”

“Cho nên, mới cần hợp tác với tinh linh?”

“Đúng.” Tống Mặc ngừng một chút mới nói tiếp: “Hợp tác với tinh linh, cũng không cần các ngươi ngày ngày ngồi bên bàn mắt to trừng mắt nhỏ, mọi người chỉ cần thống nhất chí hướng hợp tác, gặp mặt một lần, ký khế ước, thì vạn sự đại cát. Còn có gì phải khó chịu? Hơn nữa, công trình lớn thế này, nguyên liệu và khoáng thạch cần để xây dựng không phải con số nhỏ, chỉ có người lùn có thể cung cấp. Mối làm ăn lớn thế này, tin rằng trưởng lão của các ngươi sẽ động tâm đi? Ta còn có thể hứa, một khi hoàn thành, người lùn muốn thuê hoặc mua cửa tiệm trong thành thương nghiệp ngầm, giảm còn tám phần, thế nào?”

Rode và Galland trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói: “Vậy được, chúng ta muốn xem kế hoạch trước, ngày mai trả lời cho ngươi.”

“Được.”

Tống Mặc cũng không muốn bắt hai người lùn lập tức ra quyết định, gọi thị nữ tới, dẫn hai người lùn tới phòng khách nghỉ ngơi, một đêm, đủ cho bọn họ nghiên cứu thấu triệt kế hoạch này, và cho ra quyết định.

Sau khi người lùn đi, cửa sổ phòng bị gõ hai cái, Tống Mặc ngẩng đầu lên, một bóng người khoác áo trùm màu xanh, đứng trên bệ cửa sổ, mũ trùm đã cởi xuống, lộ ra mái tóc màu vàng của người tới.

Tống Mặc đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở hẳn ra, cười nói với Gerrees: “Nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi chứ?”

Gerrees gật đầu, gương mặt lạnh như băng sương, không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt màu xanh lục, thỉnh thoảng xẹt qua chút gợn sóng.

Tinh linh tóc vàng quỳ một gối trên bệ cửa sổ, thò tay ra, nâng cằm Tống Mặc lên, “Ngươi đang có ý đồ gì?”

Tống Mặc đẩy tay Gerrees ra, lùi lại một bước, nói: “Chuyện này ta nghĩ rất lâu rồi. Ta cướp mối làm ăn của tinh linh, cũng phải làm chút gì đó.”

“Vậy sao?”

“Đúng, có tiền mọi người kiếm, thị trường lớn như thế, ai cũng không thể một mình nuốt chửng. Ta chỉ muốn làm ăn kiếm tiền, không muốn đối lập với tinh linh. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Nghe Tống Mặc nói thế, ánh mắt Gerrees lấp lóe.

“Cho nên, kế hoạch thành phố thương nghiệp ngầm này, xem như bồi thường của ta với tinh linh, thế nào?”

Tống Mặc lại lấy một bản kế hoạch khác ra, giao cho Gerrees, “Ngươi có thể xem thử, kế hoạch này tuyệt đối kiếm ổn. Trước kia ngươi không phải nói với ta tinh linh của Hồng sâm lâm là thương nhân trời sinh sao? Nếu có thể, ta còn muốn gặp mặt bọn họ một lần, để thỉnh giáo một chút mẹo làm ăn. Hơn nữa, ta nói lời thật, tinh linh có rất nhiều thứ tốt đều lãng phí không không, nếu lấy ra ngoài bán, khẳng định có thể kiếm tiền. Ai mà chê tiền nhiều chứ?”

Gerrees tùy ý lật vài trang, rồi cất kế hoạch đi, đứng lên, “Ta muốn về tộc một lần, sau khi về, sẽ cho ngươi đáp án.”

Nguồn :

Nói rồi, nhảy xuống, nhấp nhô vài cái, không thấy bóng dáng nữa.

Tống Mặc chớp chớp mắt, cứ thế mà đi?

Lúc nào trở lại, cũng phải ột kỳ hạn chứ? Lẽ nào hắn mãi không trở lại, mình sẽ không thể làm ăn sao?!

Hung hăng mài răng hai cái, Tống Mặc hít sâu vài hơi, không thể tức giận, tức giận với tinh linh, không ý nghĩa.

Nghĩ kỹ lại, người lùn đã xong, tinh linh chắc cũng không có vấn đề quá lớn, con rồng bụng bự đó cũng sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm tiền, tiếp theo, có phải nên tìm Rhys bàn bạc không, hay trực tiếp đi tìm Laurent?

Người nhiều, mới náo nhiệt chứ.

Lão quản gia John vẫn luôn làm người tàng hình trong phòng, từ đầu tới cuối không lên tiếng nghe thấy Tống Mặc lầm bầm, chân mày không khỏi giật một cái, người lùn, tinh linh, cự long, ma tộc, một kế hoạch thương nghiệp, gần như đã bao gồm mấy chủng tộc cường hãn nhất trên đại lục Quang Minh, ông nên nói, lãnh chủ đại nhân thần kinh quá mức cường hãn, hay là căn bản không được bình thường?

Không biết tại sao, tiền kỵ sĩ vàng, luôn cảm thấy khả năng sau lớn hơn một chút, dù sao, người bình thường căn bản sẽ không làm như thế, có lẽ nghĩ cũng không nghĩ tới…

Lúc này, Hắc Viêm nhận được thư của Tống Mặc, sau khi xem xong nội dung trên thư, trầm mặc một lát, trong con mắt vàng lóe qua tia nóng bỏng, khứu giác của cự long với vàng, luôn dị thường mẫn cảm. Khi tể tướng Murphy yết kiến, nhìn thấy, chính là nụ cười khiến người ta không thể dời mắt trên mặt quốc vương bệ hạ.

Thần kinh Murphy không khỏi nhảy một cái, có dự cảm rất không tốt.

Nhưng Hắc Viêm lại mở miệng trước, âm thanh ưu nhã như Violoncelle, truyền vào tai Murphy: “Tể tướng, ta muốn rời khỏi vương cung một thời gian.”

Murphy: “…”

Ông thống hận trực giác của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play