Khi khoai lang lại chín lần nữa, mấy cục thịt trắng này đột nhiên xuất hiện ở bên ruộng, thân hình càng thêm tròn trịa, không ảnh hưởng chút nào tới hành động của chúng, nhanh nhẹn bậc lên, nhảy vào ruộng lao tới chỗ khoai lang.
Dây và lá màu xanh của khoai lang lập tức quất tới, mấy cục thịt màu trắng cách gần nhất lập tức bị quất bay, như hạt trôi nước lăn lông lốc trên trời, những cục thịt khác ngừng cũng không ngừng, tiếp tục lao tới!
Động tác của bì bì thú quá nhạy bén, trừ lúc đầu, thì tấn công của dây khoai mười lần thì ít nhất có bảy tám lần hụt, cục thịt màu trắng vun vút chạy tới gần khoai lang, mấy con nhảy lên người khoai lang, vóc dáng nhỏ bé, động tác linh hoạt, dây khoai lang từng khiến Tống Mặc và người Grilan nhắc tới biến sắc, trước mặt chúng, chẳng là cái đinh gì.
Bì bì thú leo lên khoai lang, mở miệng liền bắt đầu gặm. Mùi vị khoai lang rất ngọt, những cục thịt nhỏ này ăn rồi liền không ngừng lại.
Khoai lang tức giận, bất kể ba bảy hai mươi mốt, dây khoai lập tức chào hỏi lên người bì bì thú. Bì bì thú nhảy lên, khoai lang bị chính dây của mình quấn lấy, siết chặt, thoáng chốc chia năm sẻ bảy…
Các hán tử Grilan đang toàn thân giáp trụ, chuẩn bị huyết chiến một trận, nước mắt đầy mặt.
Bọn họ tuyệt đối không phải đang ngưỡng mộ ghen tỵ mấy cục thịt này, bọn họ chỉ vui quá mà khóc, đúng, vui quá nên khóc! Không cần bị quất nữa… nhưng mọe nó, khoai tây trước kia, khoai lang bây giờ, bọn họ vậy mà lại thua ấy cục thịt lông trắng toàn thân thịt không?!
Hiệu suất của bì bì thú kinh người, không tới bốn tiếng, khoai lang trong ruộng đều đã tự giải quyết mình, thỉnh thoảng còn có củ bị khoai lang khác ngộ thương, tóm lại, bì bì thú VS khoai lang, bì bì thú toàn thắng!
Mía tụ tập bên ruộng phát hiện mình hoàn toàn không có đất dụng võ, ngay cả hứng thú quất người cũng mất luôn, trực tiếp xếp hàng bỏ đi.
Thu hoạch khoai lang xong, bì bì thú bận rộn mấy tiếng, con nào con nấy ăn bụng tròn vo, bốn cái chân ngắn căn bản không thể nào chạm đất, thật sự trở thành từng trái banh.
Tống Mặc đi tới bên núi khoai lang do bì bì thú chất thành, nhặt một cục thịt da bụng hướng trời, nằm tiêu cơm lên, xoa xoa, gãi gãi cái cằm của nó, bì bì thú một khi ăn no, thì sẽ trở nên vô cùng ôn thuận, Tống Mặc gãi nó, nó cũng không phiền, con mắt tròn vo ướt nước nhìn Tống Mặc, cho dù là lãnh chủ đại nhân chỉ yêu kim tệ, cũng bị manh tới tâm can run rẩy một hồi.
“Ăn no rồi?”
Bì bì thú ợ một cái.
Tống Mặc lại gãi vài cái, rồi đặt bì bì thú xuống, dặn dò các lãnh dân vận chuyển khoai lang bì bì thú đã thu hoạch về kho. Còn về những con bì bì thú ăn no tới mức đi đường không nổi, tự nhiên giao cho lão White chăm sóc.
Năng lực sinh sôi của bì bì thú rất mạnh, lại thêm sự chăm sóc tận tâm của lão White, đã từ mười mấy con, phát triển lên hơn ba mươi con. Chỗ vốn dùng hàng rào vây lại đã không đủ cho nhiều banh thịt ở nữa, lão White thỉnh ý quản gia xong, thì chọn một chỗ cách ruộng khoai tây không tới năm mươi mét, dựng một cái hàng rào khác, dời một phần bì bì thú tới đây, giao cho cháu của ông cùng mấy hài tử khác chăm sóc. Hiện tại, mấy cục thịt này chỉ sợ lại sắp phải dọn nhà lần nữa rồi. Tống Mặc mở miệng, lão White ngay hôm đó đã dựng một vòng hàng rào ở bên ruộng khoai lang.
Tống Mặc thở ra một hơi, khoai lang không cần lo nữa. Nhưng, quay đầu nhìn lại khoai môn vẫn như cũ không chút động tĩnh, Tống Mặc liếm môi, luôn cảm thấy, mấy thứ này cũng sẽ không an phận a.
Không phải nói, đại boss bình thường luôn xuất hiện sau cùng đó sao?
Nếu mà còn hung tàn hơn cả khoai tây khoai lang thì… Tống Mặc biểu thị, không thể tưởng tượng. Y không biết nên mong đợi ngày khoai môn chín mau tới, hay hy vọng những thứ này cứ tiếp tục yên hơi lặng tiếng như thế.
Tống đại lãnh chủ lòng đầy ưu thương ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.
Từ khi trường học xây xong, có Houma bổ nhậm, Tống Mặc nghiêm khắc quy định, mỗi một nhi đồng đến tuổi tại Grilan, đều phải đi học!
Còn về phạm vi đến tuổi, lãnh chủ vung bút, dưới đến sáu tuổi, trên đến mười sáu tuổi!
Thế là, mỗi ngày đều có thể thấy một hàng đầu củ cải cao thấp khác nhau, đeo cặp sách lãnh chủ đại nhân thiết kế, mặc đồng phục lãnh chủ đại nhân phát miễn phí, đi ngang ruộng vào trường học.
Mới đầu, các hài tử đi học không mấy tích cực, không phải vì chơi, mà là cảm thấy lãng phí thời gian làm việc.
Thậm chí có vài hài tử mười sáu tuổi ý đồ báo giả tuổi tác, không đi học, trực tiếp theo mấy thợ rèn Ed học rèn sắt.
Tống Mặc nhíu mày, hài tử không nguyện ý đi học, làm sao mà được?
Cuối cùng vẫn là lão John kéo Tống Mặc sắp chui vào sừng trâu trở ra, “Lãnh chủ đại nhân, mười sáu tuổi, đã tính là người trưởng thành rồi.” Lão quản gia nói, “Ngài có thể yêu cầu chúng vào trường học học tập, nhưng cũng không thể quá bức ép chúng.”
“Bức ép?” Tống Mặc quái dị nhìn lão John, “Nhưng ta là vì tốt ấy hài tử.”
“Lãnh chủ đại nhân, điểm xuất phát của ngài là tốt, nhưng không thể một mực yêu cầu những người khác phải bước mỗi bước theo suy nghĩ của ngài. Họ là lãnh dân của ngài, nghe theo mệnh lệnh của ngài là thiên kinh địa nghĩa, nhưng họ cũng có tư tưởng của mình. Ngài cảm thấy chuyện này là vì tốt cho họ, có thể giúp họ sống tốt hơn, nhưng ngài có thể xác định mỗi người đều nghĩ như thế không?” Lão John ngừng một chút, mới nói tiếp: “Cũng như mấy hài tử đã muốn khai giả tuổi tác trước đó, trong đó có một hài tử, cũng giống tiểu White mất đi cha mẹ, chỉ có một bà nội hành động không tiện nương tựa mà sống. Nó là lực lao động chủ yếu trong nhà, làm học đồ thợ rèn, hoặc trồng ruộng, đều có thể bảo đảm nó và bà nội ăn no bụng, nhưng đi học cả ngày, nó sẽ không cách nào làm việc, ngài cảm thấy, nó sẽ cho rằng đây là chuyện tốt sao?”
“…”
Lời lão John hàm ý sâu sắc, Tống Mặc cũng bắt đầu phản tỉnh lại mình, y có phải hơi quá tự cho là đúng không? Y cho rằng tiếp nhận giáo dục là một chuyện tất yếu, có lẽ, những lãnh dân không nghĩ như vậy?
“Quản gia, ta… ta có phải, đã làm sai hay không?”
“Không, ngài không sai.” Lão John hiền từ nhìn Tống Mặc, thậm chí dùng tay vuốt tóc Tống Mặc, đối với một quản gia mà nói, đây là hành vi vô cùng vượt mức, nhưng Tống Mặc hiển nhiên không để ý, tay lão John, khiến y cảm thấy ấm áp, “Ngài làm được tất cả những gì một lãnh chủ có thể làm cho lãnh dân. Ngài ọi người ăn no mặc ấm, ngài ọi người hy vọng sống tiếp, cho nên, không ai sẽ nói ngài làm sai? Nếu có người dám nói thế, hắn sẽ bị đánh ẹ hắn cũng nhận không ra.”
“Quản gia…” Lão nhân gia ngày buông lời thô tục nha…
“Nhưng, về chuyện đi học này, tôi đề nghị ngài suy nghĩ một chút, một vài hài tử tuổi tác khá lớn, hy vọng ngài có thể chấp nhận chọn lựa của chúng. Thực tế, trở thành học đồ thợ rèn, không chỉ là ở Grilan, mà tại cả Quang Minh đại lục, đối với nam hài bình dân mà nói, đều là một con đường không tồi. Ngài nghĩ sao?”
Tống Mặc trầm mặc một chút, gật đầu.
Quả thật, y phải thừa nhận, mười sáu tuổi, đã hoàn toàn có thể quyết định mình muốn làm gì, nên làm gì rồi. Y không nên cưỡng ép ý chí của mình lên người chúng. Chúng không phải là NPC trong trò chơi, chúng là người sống!
Huống hồ, trừ trường học chính quy, không phải còn có trường dạy nghề sao?
Giống như lão John nói, các loại ngành nghề, đều cần có nhân tài, nếu những hài tử này tự tìm được đường đi, y không nên ngăn cản chúng, mà nên cố gắng giúp đỡ chúng.
Nghĩ tới đây, Tống Mặc giật mình, độc đoán chuyên quyền gì đó, tuyệt đối không thể có! Thoát ly quần chúng gì đó, cũng tuyệt đối không thể có! Trong lãnh địa còn có một tiền sát thủ chuyên nắm thóp quý tộc, đợi hạ đao, sơ hở là không được!
Ngày hôm sau, Tống Mặc đích thân đến trường, ngồi trong phòng học, cùng các hài tử trong lãnh địa nói chuyện ý nghĩa sâu xa một lần.
Dân Grilan gốc không tới bốn trăm, lúc này hài tử ngồi trong phòng học, vẫn chưa tới sáu mươi, trước kia cuộc sống của người Grilan không tốt, cho dù có con, cũng chưa chắc có thể nuôi sống. Nhưng hiện tại thì khác, lãnh chủ đại nhân tin tưởng, sớm muộn cũng có một ngày, mỗi một phòng trong ngôi trường này, đều sẽ đầy người!
Các hài tử đang ăn cơm giữa buổi, trường học cung cấp miễn phí ỗi hài tử một bữa cơm giữa buổi và một bữa cơm trưa, tuy chỉ là bánh mì và khoai tây, thỉnh thoảng có thêm mấy miếng thịt nướng, nhưng cũng khiến các hài tử vui vẻ không thôi. Chuyện ‘ăn cơm miễn phí’ này, ban đầu khiến các hài tử rất bất an, không làm việc, không bỏ ra bất cứ sức lao động nào, chỉ lo ăn, quả thật là…
Cha mẹ các hài tử cũng tìm tới lão quản gia John, hy vọng có thể làm nhiều việc hơn để thanh toán lại những ‘bữa cơm miễn phí’ của các hài tử.
Quản gia lắc đầu, “Đây là yêu cầu của lãnh chủ đại nhân, cũng là mệnh lệnh.”
Mệnh lệnh sao?
Các lãnh dân trầm mặc, nhưng từng đôi mắt đỏ lên, lại khiến lão John cong khóe môi, lãnh chủ đại nhân chắc không phải vì muốn mọi người cảm kích mới làm như thế, nhưng luôn luôn là những hành động không có ý đồ gì này, lại luôn có thể đạt được thu hoạch không ngờ tới.
Không ai không yêu thương hài tử của mình, bản thân có thể ăn không no mặc không ấm, nhưng luôn hy vọng hài tử có thể sống tốt hơn.
Các hài tử tan học về nhà đều bị cha mẹ nghiêm khắc dạy bảo: “Nhất định phải hiếu trung với lãnh chủ đại nhân! Học cho giỏi, ngày ngày đi học! Nếu không, bàn tay hầu hạ!”
Lúc nói, bàn tay đã chào hỏi bôm bốp, bất luận là nam hài hay nữ hài, đều đã quen với bàn tay của cha mẹ, bất luận là nam nữ đánh riêng hay đánh chung cặp, đều là chuyện nhỏ. Bàn tay đánh xong, kéo quần lên, rửa tay, ăn cơm!
Ngay cả là Tống Mặc Grilan trước khi đổi ruột, cũng được lão Grilan giáo dục như thế.
Hễ là anh trai hay em gái Grilan có thể trưởng thành dưới hoàn cảnh ‘ác liệt’ như thế, năng lực chịu đánh, đều không phải cường hãn bình thường.
Cho nên nói, văn hóa khu vực gì đó, dân phong dũng mãnh gì đó, đều có xuất xứ.
Cuộc nói chuyện của Tống Mặc và các hài tử duy trì cả buổi chiều, trong lúc đó Houma bị cướp mất giờ dạy, lại không biểu hiện phản đối gì. Hắn nhìn Tống Mặc viết lên bản đen làm bằng gỗ mấy chữ lớn ‘lý tưởng của ta’, bất giác cũng chìm vào trầm tư.
Lý tưởng, khi hắn vẫn còn là hài tử, lý tưởng của hắn lại là cái gì chứ?
Tựa hồ, không phải là giết người…
Tống Mặc mới bất kể ngài tiền sát thủ đang nghĩ gì, sau khi giải thích lý tưởng là gì, căn cứ theo tuổi tác lớn nhỏ, để cho từng hài tử bắt đầu nói, đợi khi năm mươi mấy hài tử đều nói xong, lại viết xuống dưới ‘lý tưởng của tôi’ bốn chữ lớn ‘kế hoạch nghề nghiệp’.
Viết xong, vỗ vỗ tay, “Các hài tử, có lý tưởng vẫn chưa đủ, làm sao thực hiện lý tưởng mới là quan trọng nhất! Trước mặt không có đường không phải gấp, mọi người có thể đi từng bước từng bước, đường là do chúng ta tạo ra! Nếu trên đường có trở ngại cũng không cần phải lo, tảng đá, thì đá đi, gai, thì chặt đi! Các em phải ghi nhớ, các em là người Grilan, người Grilan, vĩnh viễn không lùi bước!”
Tống Mặc nói xong, các hài tử trong phòng học lập tức nhiệt huyết sôi sục.
Tiếp theo, Tống Mặc chuyển lời, “Ta biết mọi người đối với tương lai của mình đều có định vị rõ ràng, nhưng, ta cũng hy vọng mọi người hiểu rõ, bất luận mọi người làm gì, tri thức đều không thể thiếu. Chẳng hạn, tiểu Jack, em muốn làm học đồ thợ rèn, đúng không?”
“Đúng, lãnh chủ đại nhân.”
“Suy nghĩ của em rất tốt, ta từng hỏi Ed, hắn cũng nói, em rất thông minh, là hài tử biết chịu khổ.”
“Lãnh chủ đại nhân…”
“Nhưng, em cũng phải biết.” Tống Mặc ngừng một chút, nhìn tiểu Jack, cũng nhìn những hài tử khác, “Thợ rèn của Grilan, không phải có thể cầm búa rèn, thì vạn sự đại cát. Các em cũng thấy, cha mẹ và trưởng bối của mình, vũ khí sử dụng hiện tại hoàn mỹ hơn nhiều, cũng như cây súng trong tay ta.” Tống Mặc giơ súng 54 trong tay lên, “Các em có biết, chế tạo khẩu súng này, cần bao nhiêu linh kiện? Mỗi linh kiện có quy cách thế nào? Cần chế tạo ra sao không?” Các hài tử mù mờ lắc đầu.
“Muốn chế tạo khẩu súng này, đầu tiên phải hiểu cách xem bản vẽ, phải hiểu những thuyết minh đơn giản và con số ghi chú trên bản vẽ.” Tống Mặc cười, “Mọi người có thể không cần phải làm ra bài thơ hay, cũng không cần phải học lễ nghĩa cao nhã gì đó, nhưng, mọi người phải học biết đọc, biết tính toán, biết cách xem hình vẽ, tính được sổ sách, học phương pháp làm người và ứng phó đời, đây mới là mục đích ta bảo các em đến trường học tập. Tương lai của các em, tuyệt đối không chỉ hạn chế trong nơi nhỏ bé như Grilan, ta bảo đảm với các em! Mọi người hiểu hết chưa?”
“Hiểu rồi!”
Các hài tử hô vang và chỉnh tề, Tống Mặc thỏa mãn gật đầu, lại nói: “Tiếp theo, mọi người có thể viết lý tưởng và kế hoạch nghề nghiệp của mình ra, giao cho thầy Houma.”
Houma đột nhiên nghe Tống Mặc nhắc tới mình, kinh ngạc quay đầu, “Ta?”
“Đương nhiên, ngươi mới là thầy của chúng.” Tống Mặc nói đúng lẽ: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng, an bài những hài tử này học lớp văn hóa, học đọc học viết, lại thêm tính toán đơn giản, buổi chiều, căn cứ theo kế hoạch nghề nghiệp của chúng, mà an bài lớp thực hành cho chúng.”
“Lớp thực hành?”
“Đúng, muốn làm học đồ thợ rèn, thì đưa chúng tới xưởng rèn, muốn trồng ruộng, thì an bài chúng vào các ruộng khác nhau, muốn chăn nuôi, may là trại chăn nuôi cũng đã xây rồi, đang cần người, muốn làm binh sĩ, thì ta sẽ để Jason tới dẫn người, còn về muốn làm ma pháp sư, thì phải làm phiền ngươi lo lắng thêm rồi.”
Làm như vậy, các hài tử vừa có thể học được tri thức, lại có thể kiếm tiền phụ gia đình, nhất cử lưỡng tiện.
Tống Mặc nói liền một hơi, thở cũng không thở. Houma lại nghe mà đổ mồ hôi lạnh, nhiều công việc như thế, đều bắt một mình hắn hoàn thành?
Bạn đang
“A, vừa rồi ta sơ xót rồi, còn có người muốn làm kiến trúc sư đúng không?”
Lập tức có hai hài tử giơ tay lên.
“Ừ, phần lớn chu nho đều không ở đây, ta sẽ an bài địa tinh dạy các em, họ đang ở biên giới lãnh địa đào đất xây tường, các em có thể đích thân động thủ thực hành một chút. Còn tiền công, thì do địa tinh trực tiếp trả cho các em.”
“Lãnh chủ đại nhân vạn tuế!”
Tất cả hài tử đề hoan hô, Tống Mặc lại thêm một câu, “Đừng cao hứng quá sớm, tiền đề của những việc này là, các em có thể dùng văn tự để viết chuyện mình muốn làm ra đã, nếu không, tất cả miễn bàn, biết chưa?”
Vừa nói xong, lập tức có mấy hài tử nhíu mày rũ mặt cắn bút, hài tử ngồi bên cạnh chúng thì lại liếc mắt nhìn, cho ngươi không học chăm chỉ, đáng!
Tống Mặc an bài xong tất cả, thì quay người ra khỏi phòng học. Y còn phải đến xưởng rèn, ngoài ra phải cùng lão John thương lượng an bài một chút. Houma cùng ra với y, Tống Mặc cho rằng Houma muốn tiễn y, vừa định nói không cần khách khí, Houma lại đột nhiên mở miệng nói: “Ngài là một người kỳ quái.”
“Hả?”
“Ta từng gặp qua rất nhiều quý tộc, chưa từng gặp ai như ngài.”
“Ngươi là nói ta không giống quý tộc? Quả thật, quản gia của ta cũng thường xuyên nói thế, nói ta không có phong phạm quý tộc.” Tống Mặc chép miệng, phong phạm quý tộc có thể làm cơm ăn sao? Xem Nelson đi, vị đó rất có phong phạm, hiện tại còn không phải phải dựa vào y sao?
“Ngài quả thật không có phong phạm quý tộc gì cả.” Houma ngừng một chút, “Nhưng ngài so với bất cứ quý tộc nào, đều giống một quý tộc hơn.”
Tống Mặc bị lời Houma làm mù mờ, nhưng người ta nói xong câu này thì quay người đi, muốn truy hỏi, cũng không biết hỏi từ đâu. Chẳng qua thì… lãnh chủ đại nhân sờ mũi, vị tiền sát thủ này, chắc là đang khen y, không sai nhỉ?
Nghĩ tới đây, lãnh chủ đại nhân lập tức có cảm giác lâng lâng, quả nhiên tất cả khổ bức và bi thúc trước kia đều là đệm lót, bắt đầu từ hiện tại, y sẽ bá khí tung hoành!
Chắp tay, ngâm nga khúc nhạc, lãnh chủ đại nhân lắc lư ra khỏi trường học, khi lão John đợi ở ngoài trường học thấy bộ dáng này của Tống Mặc, lập tức nhíu mày.
Nhìn thấy chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết ruồi của quản gia, Tống đại lãnh chủ lập tức không được.
Bá khí tung hoành gì đó, trước mặt quản gia, đều là phù vân…
Thấy Tống Mặc đứng nghiêm lại, lão John mới nói: “Lãnh chủ đại nhân, địa tinh mang tin từ thành Cary về, còn có một phong thư Harold gởi.”
Mắt Tống Mặc sáng rỡ.
Cùng lúc này, đám người Harold ở thành Cary, đã cùng quan chấp chính Nadun đạt thành hiệp nghị bước đầu, Nadun cứ như không tiếc vốn, mua năm cỗ máy bắn đá đã cải thiện trong tay Harold.
“Harold, lẽ nào không thể bán cách chế tạo chúng cho ta sao?” Nadun vẫn không chết tâm, hắn đã từng nghiên cứu mô hình máy bắn đá mua về, loại máy bắn đá này tốt xa thứ hiện có. Hắn không giống như Panvi bị Saivans giết chết, trong tay không có chu nho, cho dù có mô hình, thợ rèn nhân loại cũng không thể nào hoàn toàn chế tạo một khẩu máy bắn đá cho hắn, huống hồ, máy bắn đá địa tinh bán cho hắn, bên trong cố ý lấy mất một linh kiện chủ chốt trọng yếu, một khi mở ra, rất khó có thể gắn trở lại, nhân loại không khéo tay như chu nho.
“Cái này không phải chuyện ta có thể làm chủ, chấp chính quan các hạ.” Harold ưu nhã cầm ly rượu lên, lắc lắc rượu đỏ trong ly, đây là Nadun đặc biệt dùng để chiêu đãi hắn, rượu nho do tinh linh ủ, đã uống qua rượu nho Grilan sản xuất, Harold hoàn toàn ngứa mắt loại rượu nho này, quả nhiên như lãnh chủ đại nhân nói, xa xỉ rồi khó chịu nghèo nổi sao?
“Thật sự không được sao? Ta có thể nâng giá lên cao hai phần.”
“Ta là thương nhân, các hạ.” Harold buông ly rượu xuống, “Ngài biết thương nhân đều trục lợi, nhiều kim tệ như thế, thực sự khiến ta động tâm.”
“Vậy…”
“Đáng tiếc, ta quả thật không có quyền lợi này, hơn nữa trong tay ta cũng không có bản vẽ của vũ khí này.”
“Vậy à.” Nadun rõ ràng thất vọng, “Tiếc thật.”
Thấy đã xấp xỉ, Harold đột nhiên hạ giọng, “Nhưng, nếu ngài nguyện ý mua thêm mấy cỗ máy bắn đá, ngoài ra đặt thêm một vài nỏ, ta có thể làm chủ, để ngài gặp mặt người có thể làm chủ việc này.”
Lời của Harold khiến Nadun không chút do dự lại ký thêm một đơn đặt hàng.
Sự sảng khoái của Nadun khiến Harold rất cao hứng, xem ra, vị chấp chính quan đại nhân này tiêu tiền người khác thật sự là không chút mềm tay. Hắn có thể xác định, tiền mua vũ khí, hết chín phần là tiền thuế năm nay của thành Cary, đợi khi hắn đào sạch số kim tệ này rồi, Nadun muốn báo cáo với thuế quan quốc vương phái tới, thì phải nghĩ biện pháp khác.
Trực tiếp nhất, chính là lại thu thuế.
Harold cầm khế ước, nhìn con số ở trên, cười vô cùng thỏa mãn, “Chấp chính quan các hạ, ngài yên tâm, chuyện đã đáp ứng ngài, nhất định sẽ làm được cho ngài!”
Harold lấy được thứ mình muốn rồi, đứng lên cáo từ, Nadun đặc biệt an bài xe ngựa cho hắn.
Ra khỏi phủ chấp chính quan, ngồi lên xe ngựa, Harold quay lại nhìn tòa nhà cao lớn dần bị bóng đêm che phủ, khóe miệng cong lên. Cũng không biết lãnh chủ đại nhân nhận được tin tức từ đâu, vậy mà có thể nắm được rõ ràng tính cách và kiểu hành sự của chấp chính quan này.
Quả thật, năng lực chấp chính của hắn rất mạnh, nhưng ở phương diện khác, thì lại xung động ngu xuẩn đến buồn cười.
Đây chính là kiểu nhân tài què chân sao?
Nghĩ tới đây, Harold cười ra tiếng. Chẳng qua, nhìn phần đơn đặt hàng, lãnh chủ đại nhân chắc sẽ cao hứng đi?
Harold vừa cười, vừa nhìn qua cửa sổ xe ngựa ra ngoài, một đội kỵ sĩ đi lướt qua xe ngựa, nhìn rõ trang phục của các kỵ sĩ, nụ cười trên mặt Harold biến mất.
Đoàn kỵ sĩ giáo hội?
Bọn họ tới thành Cary làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT