Một câu thi hành nhiệm vụ, cơ mật đã khiến Tố Tố hết cách, hỏi tiếp chính là muốn chồng mình lộ chuyện cơ mật quốc gia, còn có thể hỏi sao, có tác dụng gì nữa? Còn nhiệm vụ cơ mật gì đó, căn bản cô cũng không cách nào xác thực anh nói thật hay giả.

Cái nhiệm vụ gì lại phải thân mật thắm thiết với người con gái khác như vậy, là thật hay là giả? Đau đầu, mày Tố Tố nhăn lại như một ngọn núi nhỏ, cuối cùng hỏi một câu đặc biệt ngốc: "Sở Lăng Xuyên, anh có lừa em không? Anh có thể phản bội hôn nhân của chúng ta không?"

Ánh mắt Sở Lăng Xuyên thay đổi, đổi lại mày anh nhăn lại thành ngọn núi, đâu còn đứng đằng kia nữa, chân dài đã sải mổ bước lên giường, ôm Tố Tố vào lòng, khẩn trương hỏi: "Tại sao lại có vấn đề này? Là anh không đáng để em tin tưởng phó mặc sao?"

Sở Lăng Xuyên nói xong liền vươn tay, theo thói quen muốn vò đầu Tố Tố, lại bị cô không tiếng động đẩy ra, còn mạnh mẽ nói với anh: "Sở Lăng Xuyen, anh nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, trả lời vấn đề."

Đối với Tố Tố thần bí như vậy anh thật sự không để tâm, chỉ coi cô như đang nổi cơn giận nhỏ thôi "An Nhược Tố, anh nghiêm túc nói với em, cả đời này anh chỉ thừa nhận một người con gái, đó chính là em.

Nếu đã quyết định lập gia đình với em, anh tất sẽ tuyệt đối trung thành cùng em xây tổ ấm này. Chỉ hỏi vấn đề này mà khiến anh phải suy nghĩ sâu xa như vậy, cẩn thận anh đánh mông em nở hoa đấy. Còn dám nghi ngờ nhân phẩm của anh, đáng đánh đòn!"

Coi như anh đang chấp hành nhiệm vụ, còn lừa mình dối người dỗ bản thân như vậy, có lẽ có chút vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều, quay mặt tức giận nói: "Anh dám đánh em, em liền amng Tiểu Xuyên nhỏ rời nhà trốn đi."

"Em làm phản rồi." Sở Lăng Xuyên nói xong ôm Tố Tố ngã xuống, trừng phạt lên cù eo cô mấy cái. Tố Tố sợ ngứa, liền không để ý tươi cười, cũng xin khoan thứ: "Đừng náo nữa."

Tố Tố muốn đẩy anh ra, anh lại ôm lấy bụng cô, dịch người xuống, dán lỗ tai lên bụng cô nghiêm túc hỏi: "Tiểu Xuyên nhỏ, cha đã về, có nhớ cha hay không đây?"

Đối với hành động của Sở Lăng Xuyên Tố Tố không biết nói gì, coi như anh đang lầm bầm vui vẻ, tính có chút trẻ con thôi. Anh nói xong lại dịch lên, ôm cô vào lòng, tiến gần đến, khi muốn hôn Tố Tố lại bị cô đẩy ra: "Đã khuya rồi, ngủ đi, em mệt."

Trong lòng Sở Lăng Xuyên có chút buồn bực, cảm thấy cô gái này hôm nay rất kỳ quái, không cho anh vò đầu cô, hiện giờ còn né tránh nụ hôn của anh, càng ngày càng kỳ cục rồi.

Không noi hai lời, ôm mặt cô, liên tiếp hôn xuống đôi môi mọng nước ấy. Nụ hôn dùng sức, lưỡi dò xét khoang miệng cô, tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại mà mút lấy, quấy động, đôi môi cương nghị ngậm lấy cánh môi cô, liếm láp, nhẹ nhàng gặm cắn.

Tố Tố giãy dụa nhưng chỉ có thể tùy anh làm càn, khi bị hôn đến mơ mơ màng màng bỗng nhớ lại, anh tay anh có thể từng ôm qua người con gái kia, ôm ấp của anh có thể từng thuộc người con gái kia, cánh môi anh cũng có thể đã từng hôn qua..

Ưm... Bỗng Tố Tố cảm thấy buồn nôn, vội vàng đẩy anh, Sở Lăng Xuyên cũng cảm nhận được liền buông lỏng cô ra.

Tố Tố vội vàng xoay người, xuống giường chạy về phía nhà vệ sinh. Sở Lăng Xuyên sửng sốt một chút rồi cũng nhảy xuống đi theo.

Một hồi lăn qua lăn lại hai người mới rời khỏi nhà vệ sinh, Tố Tố mắt hơi đỏ nằm lên giường, Sở Lăng Xuyên vội vàng rót nước mang qua, ngồi cạnh cô: "Bảo bối, khỏe chưa, uống chút nước."

Tố Tố nhận lấy cốc thủy tinh uống một hớp lớn, nhìn ánh mắt không hiểu vì sao kia của anh thì chỉ cười cười nói "Không có việc gì, không phải em đã nói sao, đây là phản ứng bình thường, mang thai đều bị như vậy."

Ngoại trừ không hiểu Sở Lăng Xuyên còn có chút buồn bực, vẻ mặt đau buồn, trong ánh mắt còn có chút oan ức "Vợ, vì sao anh hôn em liền ói chứ, chẳng lẽ em cũng sản sinh bài xích với nụ hôn của anh, em là... ghét anh hôn sao?"

Dường như... dường như có chút ghét thật, nhưng cũng vì cô suy nghĩ miên man đến việc anh ở cùng cô gái kia thôi. Có thể coi mọi chuyện là sự thật nhưng không thể thừa nhận, Tố Tố cầm gối ngủ ném qua, tức giận gầm nhẹ, che dấu nội tâm của bản thân:"Sở Lăng Xuyên, anh còn cố tình gây chuyện như vậy cẩn thận em cho anh ngủ sô pha đấy!"

Sở Lăng Xuyên cầm gối đầu, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên giường rồi ôm Tố Tố vào lòng. Nói đùa, ngủ sô pha, tuyệt đối không thể, dù thế nào cũng phải ngủ trên giường!

Buổi sáng, Tố Tố tỉnh giấc, mở mặt liền đối mặt với đôi mắt thâm thúy mê người, Sở Lăng Xuyên nghiêng người, dùng một tay chống đầu nhìn cô.

Cô duỗi lưng, cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cô có chút không rõ, sáng sớm, khuôn mặt buồn ngủ mê man của cô có gì đẹp chứ? Nói không chừng khóe mắt còn có dỉ cơ. 

Vươn tay dụi mắt, không tệ, không có dỉ mắt, nhưng lại thấy trên đầu có chút không đúng, dơ tay sờ một chút liền thấy trên đình đầu có một bím tóc nhỏ, còn có thêm một chiếc kẹp tóc.

"Đây lại là kiệt tác của anh?" Tố Tố liền cảm thấy kỳ quái, vì sao anh lại thích nghịch tóc cô như vậy chứ, kéo lọn tóc qua, nhịn không được nói thầm: "Anh lại không ngủ được? Tại sao lại thích bện tóc con gái như vậy? Có phải có chút biến thái hay không?"

Sở Lăng Xuyên hình như có chút tức giận, túm lấy bím tóc của cô, không vui nói: "Tại sao cổ nhân họa mày cho phu nhân thì thành giai thoại, anh chải đầu cho vợ lại thành biến thái rồi? Đây là tình thú, em hiểu không?"

"Á!" Tố Tố hô nhỏ một tiếng, dựt lại tóc của mình trong tay anh, "Em thấy anh không phải đang theo đuổi tình thì mà để thuận tiện kéo tóc em thì có, nhìn em đau đến nhe răng nhếch miệng anh liền vui vẻ đúng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play