"Cái gì?" Hồng Trang liền chu cái miệng lên, dường như sắp khóc. Cô vẫn cảm thấy bọn họ yêu thương nhau. Hơn nữa, Thẩm Hạo Vũ lại còn đã hôn cô rồi, hiện tại anh lại dám nói không tính là đang yêu nhau như vậy! Tuy rằng Hồng Trang đang say, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rất rõ điều này. Thật còn khó chịu hơn cả phải nhận lấy cái chết.
Mấy người Tố Tố nghe thấy Thẩm Hạo Vũ nói như vậy, tầm mắt của bọn họ cũng đều chuyển dời đến trên người của Thẩm Hạo Vũ và Hồng Trang. Chỉ nghe thấy Thẩm Hạo Vũ nhàn nhạt nói: "Chúng ta có tiếng cũng có miếng là đang yêu nhau."
Vừa nghe thấy lời nói này, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn tất cả mọi người đều nở nụ cười. Hồng Trang cũng nở nụ cười hì hì. Cô một phát túm chặt lấy vạt áo trước và cổ áo của Thẩm Hạo Vũ: "Này, này nếu đã là yêu nhau rồi, như vậy là phải kết hôn rồi. Ở trong nhà em, mọi người lại vừa định giới thiệu cho em một đối tượng. Nếu không, ngày hôm nay chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi thôi. Để sau đó em còn mang về nhà, đập tờ giấy đăng ký kết hôn này xuống trước mặt người nhà của em, xem bọn họ còn dám làm phiền em nữa hay không!"
Thẩm Hạo Vũ vỗ nhẹ nhẹ lên gương mặt đã đỏ hồng của Hồng Trang, nói: "Em uống say rồi."
"Em không có say." Hồng Trang có say, chỉ là giờ phút này, cô muốn mượn thêm hơi rượu để có thêm can đảm, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mượn hơi rượu để nổi điên. "Có phải là anh không muốn kết hôn với em hay không? Anh nói đi xem nào, có phải như vậy hay không?"
Thẩm Hạo Vũ cầm lấy tay của Hồng Trang, ôm lấy người cô. Lúc này thân thể Hồng Trang đang ngồi, nhưng đã không thể nào giữ vững được nữa: "Không phải vậy đâu!”
"Vậy thì tốt quá rồi, hãy cùng em đi đăng ký kết hôn nào." Hồng Trang nói xong liền muốn đứng dậy bỏ chạy lấy người. Thẩm Hạo Vũ vẫn luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không thể bình tĩnh được nữa rồi. DienddanlequuydonAnh ôm chặt lấy cô: "Em quên em là quân nhân hay sao, muốn kết hôn thì phải đánh báo cáo."
"Báo cáo ấy hả?" Hồng Trang nghĩ nghĩ một chút, cúi đầu tìm kiếm ở trong túi mình, rốt cục liền lôi ra được một tờ giấy, cười lên hắc hắc: "Báo cáo đã có rồi đây, anh xem đi, anh xem đi."
Không đợi Thẩm Hạo Vũ đưa tay ra cầm lấy, Tố Tố đã cầm tờ giấy kia lại. Đúng là như vậy, bản báo cáo kết hôn này đã được phê duyệt ở một góc của trang giấy. Tố Tố không khỏi cười rộ lên, nhìn về Sở Lăng Xuyên. Cô nhớ ngày đó, Sở Lăng Xuyên cũng chính là như vậy. Mặc kệ cô có nguyện ý không, anh liền trực tiếp đánh báo cáo kết hôn, Bây giờ đến lượt Hồng Trang cũng không chịu thua kém chút nào. Quả nhiên, không hổ là chiến hữu của Sở Lăng Xuyên.
Thẩm Hạo Vũ đưa tay cầm tờ giấy lại để xem. Sau khi đọc hết nội dung có trên mặt tờ giấy, Thẩm Hạo Vũ không khỏi mở to hai mắt nhìn Hồng Trang, không giữ được bình tĩnh nữa: "Việc này em làm khi nào vậy? Cái bà đàn ông này, làm sao em lại có vật này thế?"
"Em gặp được thời khắc tốt đẹp liền chuẩn bị luôn. Nếu như không bắt được anh, em sẽ tùy tiện đi tìm một người nào đó bắt kết hôn." Hồng Trang nói xong liền đứng lên, giật lại bản báo cáo kết hôn, bước chân đi ra ngoài vẻ bất ổn: "Anh có đi hay không? Không đi, em đi tìm người khác."
Thẩm Hạo Vũ vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Hồng Trang đã ngã trái ngã phải: "Mọi người cứ tán gẫu với nhau đi, tôi mang cô ấy đi đăng ký kết hôn." Nói xong, Thẩm Hạo Vũ đỡ lấy Hồng Trang vội vội vàng vàng bỏ đi. Rốt cuộc Thẩm Hạo Vũ đã đưa Hồng Trang trở về, hay là đi đăng ký kết hôn, mấy người Tố Tố bọn họ lúc này cũng thật sự chờ mong.
Sau khi một đôi kia rời đi, không bao lâu, lái xe của nhà Thiệu Minh Thành cùng với lái xe của nhà La Vĩ Khôn liền tới để đón người về. Mọi người cũng giải tán, Tố Tố đi theo Sở Lăng Xuyên về nhà.
Tiểu Bao Tử đã được ông nội Tiểu Bao Tử chiếm giữ mang đi rồi. Hai người bọn họ liền về tới cái tổ nhỏ của bọn họ. Hôm nay chỉ có hai người bọn họ cùng nhau trải qua thế giới hai người. Cũng đã thật lâu rồi, hai người không trở lại nơi này. Trong nhà có chút bụi bậm, hai người cũng không ngại đang mệt mỏi, trước tiên liền quét dọn nhà một chặp, rồi sau đó cùng đi tắm rửa. Tắm tắm rửa rửa liền biến thành triền miên.
Từ phòng vệ sinh, hai người triền miên một đường cho đến ở trên giường lớn. Sở Lăng Xuyên áp thân mình mềm mại của Tố Tố ở dưới thân mình. Anh vừa dịu dàng lại vừa ngang ngược công hãm của sự dịu dàng cô. Anh kịch liệt, cuồng dã, phảng phất như muốn va chạm với cô đến vỡ nát ra rồi.
Tố Tố ẩn nhẫn, tiếng rên rỉ muốn tràn ra miệng. Hai tay cô gắt gao nhốt chặt lấy cổ của Sở Lăng Xuyên. Ghé môi hôn hít lấy cổ của anh, cảm nhận lấy thân thể chứa đầy sức lực của anh, cùng động tác mà Sở Lăng Xuyên đã mang khoái cảm đến cho mình.
Hoan ái qua đi, hai người dựa vào nhau. Tố Tố là người hiểu biết nhất về con người của Sở Lăng Xuyên, cho dù anh có che giấu cực kỳ kỹ càng thế nào… Đúng như vậy, vẫn như trước, Tố Tố có thể cảm nhận được Sở Lăng Xuyên đang có tâm sự gì đó!
Tố Tố nâng tay lên vỗ về gương mặt của Sở Lăng Xuyên, nhíu mày hỏi: "Anh đang có tâm sự gì đó, đúng không? Nói với em đi, đừng cất giấu một mình như vậy nữa! Em đều đã nhìn ra rồi. Ngày hôm nay lúc ăn cơm, khi ấy anh nhìn em một cái, ánh mắt kia thật sự không thích hợp chút nào."
Sở Lăng Xuyên nắm giữ lấy tay của Tố Tố đưa lên môi của mình hôn hít lấy, rồi sau đó ôm chặt lấy cô: "Bảo bối... Anh… có thể… có thể sẽ phải rời khỏi em và con trai một thời gian ngắn..."
Suy nghĩ của Tố Tố chợt thoáng ngây ngẩn ra đi một chút: "Đi chỗ nào vậy? Là lại phải đi diễn tập hay sao?"
Sở Lăng Xuyên hôn hít lên cái trán của Tố Tố, giọng nói của anh có chút trầm xuống, nói: "Ra nước ngoài để học tập, phải mất độ một năm."
"Hả?" Tố Tố đẩy Sở Lăng Xuyên ra, nhìn anh. Đầu tiên cô nghiêm mặt lại, rồi cuối cùng lại nở nụ cười: Hắc hắc… Là chuyện tốt mà, anh cần gì phải làm cho mọi chuyện trở nên nghiêm túc như vậy. Em luôn luôn ủng hộ anh mà, tuyệt đối ủng hộ."
Tố Tố càng hiểu chuyện như vậy, càng vô tư ủng hộ cho anh như vậy, thương anh như vậy, Sở Lăng Xuyên lại càng cảm thấy áy náy, cũng càng thấy yêu Tố Tố hơn: "Bảo bối, anh luôn luôn bỏ em ở lại một mình như vậy, em thực sự không oán trách gì anh hay sao?"
Tố Tố lắc đầu, hôn lên cái cằm của anh: "Trừ bỏ những lúc anh không từ mà biệt, hoặc là thời điểm anh tức giận, bỏ lại em một mình chẳng chút quan tâm kia, thì em cũng không bao giờ oán trách gì đối với anh. Em cũng đã nói rồi, chỉ cần là chuyện anh muốn làm, em đều sẽ ủng hộ anh. Cho dù anh có phải rời đi bao lâu, chỉ cần trái tim của chúng ta vẫn ở cùng nhau, em đều sẽ chờ dợi anh. Cho nên, anh không cần phải chặt đứt giấc mộng của mình muốn theo đuổi. Em hi vọng anh được bay cao bay xa, chứ không muốn trói buộc anh lại.
Người ta nói tình yêu dù sâu đậm đến đâu, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, cũng không thể chống lại được với thời gian và khoảng cách. Nhưng mà, cái gì chúng ta cũng đều khắc phục được. Anh đã không từ mà biệt suốt hai năm, anh bị điều đi một năm, thậm chí, em còn đã cho là mình đã từng cùng với người khác như vậy. Nhưng chúng ta cũng vẫn còn yêu nhau như thế, vẫn ở cùng với nhau, cho nên không có gì mà phải sợ. Chỉ là, ừm… thời điểm nhớ tới anh thì thật sự, em cảm thấy rất là khó chịu."
Những lời Tố Tố vừa nói, từng lời từng lời như khảm vào trong lòng Sở Lăng Xuyên. Cả đời này, trừ bỏ An Nhược Tố, anh sẽ không bao giờ có thể yêu thêm được người nào khác nữa: "Anh yêu em, bảo bối!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT