Em nghĩ muốn tới gần anh, nhưng lại sợ hãi khi phải tới gần anh. Em muốn thổ lộ ra với anh, nhưng mà em lại không dám nói. Em sợ rằng khi em nói ra rồi, thì một khắc kia, em liền sẽ bị mất đi anh. Kỳ thực là em rất ngu ngốc! Vào một khắc kia, khi mà em đã để cho mình bị xảy ra chuyện như vậy, khẳng định là em cũng đã bị mất anh rồi.
Sở Lăng Xuyên, anh có thể không quan tâm đến em... Nhưng mà anh đừng chán ghét em! Không phải bởi vì em thấy cô đơn, không thể đợi được anh, nên đã đi ra ngoài tìm đàn ông… Thật sự không phải là như vậy! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Em cũng không biết tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy... Em không biết..."
Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên bãi cỏ, thân mình cứng ngắc lại. Anh ngồi đó ngây ngốc ngơ ngác, để cho Tố Tố tùy ý ôm lấy mình, khóc lóc ầm ĩ. Anh yên lặng nghe cô giải thích. Nhưng dù có yên lặng thì cũng không làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Anh chỉ cảm thấy một trận đau đớn bén nhọn biến thành nỗi đau âm ỉ, từng chút từng chút thấm vào trong trái tim anh, dâng tràn lên đến mắt, mãi cho đến tứ chi bách hài. (*)
(*) Tứ chi bách hài: Tứ chi bách hài (四肢百骸) hay tứ chi bách thể(四肢百体): tứ chi và trăm xương: các bộ phận trong thân thể con người (chỉ toàn thân)
Sở Lăng Xuyên khóc. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh thật sự đã khóc, nhưng mà trong mắt anh tịnh không có giọt nước mắt nào. Tất cả nước mắt lẫn máu đều chảy vào ở trong lòng anh. Lời giải thích của Tố Tố rất dài, kỳ thực chỉ cần dùng mấy chữ là có thể khái quát được hết: say rượu mất lý trí, hoặc là bị người ta say rượu chiếm tiện nghi, có lẽ là cả hai trường hợp này đều có.
Tố Tố một mực khóc ở trong sự thương tâm lẫn hối hận. Còn Sở Lăng Xuyên thì vẫn luôn luôn trầm mặc, không nói một lời. Thế nhưng mà, ở trong tâm của anh lại vô cùng đau khổ, khiến cho anh chỉ muốn chết đi cho xong. Đồng thời anh cũng phẫn nộ nghĩ chỉ muốn giết chết tên đàn ông kia đi.
Mặt trời chiều ngã về tây. Sắc trời dần tối. Chuông điện thoại di động của Sở Lăng Xuyên vang lên. Anh giật mình cứng ngắc, lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút. Là điện thoại của cha anh gọi tới. Sở Lăng Xuyên nhận cuộc gọi.
"A lô! Ba ạ, buổi tối chúng con không qua được rồi, đứa nhỏ trước cứ để cháu ở lại với ngài, con và Tố Tố ở bên này còn có chút việc. Vâng! Được ạ, hẹn gặp lại."
Sở Lăng Xuyên thu lại sự trì trệ. Anh đứng dậy, đưa tay lôi Tố Tố đi, không nói một lời nào, cứ thế đi về phía vị trí dừng xe. Mở cửa lên xe, Sở Lăng Xuyên khởi động xe, cho xe chạy về phương hướng nhà của mình.
Về đến nhà, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn hai người cũng vẫn một mực không hề nói gì, đều tự mình đi tắm rửa. Thời điểm Tố Tố tắm rửa, nước mắt lại bừng lên, cảm giác như mình bị lọt vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục. Đồng thời cũng giống như đang rơi vào phía trước vậy, cô muốn túm lấy Sở Lăng Xuyên rơi xuống, chôn cùng.
Tố Tố tắm rửa xong, mặc một thân quần áo hưu nhàn, vẻ mặt thất hồn lạc phách đi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài. Cô nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, đang mãnh liệt hút thuốc. Anh phun ra khói thuốc phảng phất người thống khổ chính là anh, khói thuốc lá bao phủ vây quanh anh, làm cho cô nhận thấy cực kỳ rõ ràng.
Tố Tố đứng ở nơi đó không cách nào nhúc nhích nổi. Cuối cùng cô dựa thân thể vào trên vách tường ở phía sau, để chống đỡ lấy thân thể của chính mình. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên thống khổ như vậy, Tố Tố hận không thể giết chính mình. Nhìn bộ dạng anh yêu cô thế kia, làm sao có thể chịu được sự phản bội ở sau lưng anh của cô...
"Sở Lăng Xuyên..." Tố Tố gian nan gọi tên của anh. Cô gọi anh cũng hết sức dè dặt cẩn trọng. Cô sợ, sợ rằng ngay cả đến chuyện cô gọi tên anh, anh cũng đều cảm thấy bẩn. Cô đã không xứng ở cùng với anh rồi, không xứng nữa rồi.
Thân thể của cô theo vách tường tuột xuống bên dưới. Tố Tố thống khổ nhắm mắt lại, chịu đựng sự đau đớn trong ngực. Giọng nói khàn khàn, cô hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên, anh có thể tha thứ cho em được không? Anh… có còn cần em nữa không?"
Sở Lăng Xuyên dụi tắt điếu thuốc lá, làn khói thuốc cũng chầm chậm tản đi. Hai tròng mắt anh tràn đầy sự thống khổ nhìn sang phía Tố Tố cũng đang tràn ngập sự thống khổ như anh. Sở Lăng Xuyên cũng muốn nói chuyện, nhưng đến một từ một chữ anh cũng không thốt ra nổi thành lời.
Tố Tố khóc, khóc đến không thể nén nhịn được nữa. Sự trầm mặc của anh chính là đáp án rồi! Thử hỏi, có người đàn ông nào có thể chấp nhận được chuyện người vợ của chính mình, đã phát sinh quan hệ cùng với người đàn ông khác và coi như không có gì được chứ!
Ngay đến chính bản thân Tố Tố cũng thật không thể tha thứ cho bản thân mình nữa, huống chi là Sở Lăng Xuyên. Trong lòng anh nhất định là đang hận thấu cô, cực kỳ chán ghét cô, cảm thấy cô thật bẩn. Tố Tố muốn nói chúng mình ly hôn đi, bởi vì cô đã không có cách nào đối mặt với anh được nữa.
Nhưng mà, Tố Tố vẫn không thể nói nên lời. Cô luyến tiếc anh, không muốn bị mất đi anh. Cô cũng không đành lòng để cái nhà này phải tan tác, cô không nỡ để cho Tiểu Bao Tử không có một gia đình hoàn chỉnh. Gia đình bọn họ đã từng trải qua bao nhiêu mưa gió cuộc đời, đều đã vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống. Nhưng mà bây giờ, hết thảy những gì thuộc sở hữu của cô đều đã sắp mất đi rồi. Ly hôn, hai chữ kia cô không sao nói nổi thành lời. Tố Tố chỉ có thể mặt dày nuôi một hy vọng xa vời, Sở Lăng Xuyên có thể cho cô một chút cơ hội. Để cho cô có thể bù đắp lại, để cho cô sám hối, để cho cô không phải bị mất đi anh và mất đi cái gia đình này.
Sở Lăng Xuyên ngẩng mặt lên thở dài một hồi, đôi con ngươi đỏ đọc nhìn Tố Tố đang đứng ở nơi đó, yên lặng rơi xuống nước mắt, hỏi một câu cực kỳ khó chịu: "Hai người đã từng có vài lần rồi sao."
"Chỉ có một lần ấy thôi... Em thề chỉ có một lần đó. Ngày hôm qua anh ta bảo em rằng phải đi đến đó để gặp anh ta. Bằng không, anh ta liền nói ra chuyện đã xảy ra giữa em và anh ta cho anh và ba mẹ biết... Em đã đi đến đó! Trước kia, anh ta cũng đã từng uy hiếp em, bất quá, cũng chỉ là hẹn em đi ăn cơm.
Ngày hôm qua... Em đến nơi hẹn chỉ là muốn nói rõ ràng với anh ta, yêu cầu anh ta đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa. Nhưng mà anh ta... anh ta đã ôm lấy em. Em đã dùng lưỡi dao quẹt lại làm anh ta bị thương. Anh ta không thực hiện được ý đồ, cho nên, đại khái là không chịu cam lòng, nên lại gọi điện thoại đến cho em."
Tố Tố nói xong, nước mắt liền rơi xuống mạnh mẽ hơn. Mọi chuyện Sở Lăng Xuyên đều đã được biết hết rồi. Như vậy cô cứ việc nói ra toàn bộ tất cả đi. Kết quả xấu nhất cũng đã có thể nhìn thấy được rồi, nhất định là cô sẽ bị mất đi hết, không giữ lại được nữa rồi.
"Hắn là ai vậy?"
"Lục Trăn."
Trong lòng Sở Lăng Xuyên trở nên cứng ngắc, trào dâng lên một hồi lửa giận. Quả nhiên, đó chính là người đàn ông kia. Qua điện thoại di động nghe giọng nói rất giống. Nhưng mà, bởi vì lúc đó cảm xúc của anh đang bị kích động và quá mức thống khổ, nên cũng không dám xác định.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Tố Tố lại vang lên. Là tin nhắn được gửi đến. Sở Lăng Xuyên trực tiếp cầm điện thoại lên xem. Tố Tố cũng để tùy ý cho Sở Lăng Xuyên làm mọi chuyện. Dù sao, chuyện cũng đã như vậy rồi, còn có thể tệ hại hơn so với hiện tại được nữa sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT