Editor: Mẹ Bầu

"Nói anh béo mà anh vẫn còn thở gấp lên." Tố Tố bật cười, chỉ chỉ về phía một cái đầu của chiếc cầu bập bênh, "Đi, em ra lệnh cho anh hãy chơi cầu bập bênh với em. Em cho anh một cơ hội để biểu hiện đó."

Sở Lăng Xuyên nhìn xung quanh mọi nơi một chút, vẻ mặt đầy khó xử, "Bảo bối, đừng mà! Tuy rằng hình tượng này của anh cũng không phải là đặc biệt tốt, nhưng cũng không thể bị hủy đi như vậy chứ. Đây là đồ chuyên dành cho những đứa trẻ nhỏ chơi đùa. Anh đã là người trưởng thành, lại ngồi chơi trên thứ đồ chơi trẻ con như vậy để chơi đùa, không thể không nghĩ ngợi. @MeBau*[email protected]@ Chờ đến một ngày nào đó bảo con trai chơi cùng với em, được không? Ngoan."

"Sở Lăng Xuyên, em nghiêm khắc cảnh cáo anh, nếu như anh không chơi với em, em sẽ không đưa con trai đến để gặp anh nữa, chính anh tự nghĩ xem nên làm như thế nào."

Sự uy hiếp của bà xã quả nhiên là thật nghiêm trọng. Sở Lăng Xuyên sờ sờ cái mũi, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện đi đến một đầu của chiếc cầu bập bênh. Anh thật mất tự nhiên ngồi ở phía trên, chậm rãi dụ dỗ Tố Tố.

Bắt đầu quả thực Sở Lăng Xuyên cũng không được tự nhiên lắm. Nhưng dần dần qua một lúc sau Sở Lăng Xuyên cũng đã thích ứng. Da mặt anh vốn dĩ là rất dày chứ sao. Thế nhưng đúng vào thời điểm anh đang cao hứng die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chơi đùa cùng với bà xã của mình, thì có một giọng nói của một bạn nhỏ truyền đến: "Mẹ, cái chú và dì kia đã lớn như vậy rồi mà cũng thích chơi cầu bập bênh sao?"

Sở Lăng Xuyên thật quẫn, liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, hạ giọng nói: "bà xã à, chúng ta kết thúc đi thôi!"

"Ừm, thôi được." Sau khi hai người cân bằng lại cầu bập bênh, thì nhanh chóng bước xuống. Hai người nhìn lẫn nhau, không nhịn được cười. Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố đi về hướng nhà của mình. Thời gian không còn sớm nữa, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nên anh cần phải rời đi rồi.

Tiểu Bao Tử quả nhiên vẫn còn đang ngủ say sưa. Sở Lăng Xuyên đành phải hôn con trai của mình vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Cũng không quan tâm con trai có nghe được lời nói của mình hay không, Sở Lăng Xuyên nói lời từ biệt với cậu nhóc: "Con trai, ba ba phải đi trở về đơn vị rồi."

Sau khi nói lời từ biệt với con trai, Sở Lăng Xuyên đứng dậy ôm lấy Tố Tố, không cần đếm xỉa gì, cứ thế hôn hít ở trên môi Tố Tố, trầm giọng xuống nói: "Bảo bối, anh phải đi rồi, em ở lại mạnh khỏe nhé!"

Hai tay Tố Tố níu chặt lấy cổ áo của Sở Lăng Xuyên. Cô kiễng chân lên, từng phát từng phát một, hôn lên đôi môi của anh, tràn đầy cảm xúc không nỡ. Nụ hôn nhẹ nhàng của Tố Tố, lại dẫn tới một trận hôn nồng nhiệt của Sở Lăng Xuyên.

"Bảo bối, anh thực sự phải đi rồi." Môi của anh vẫn còn đang lưu luyến trên bờ môi của cô. Anh nghĩ thầm, nếu như Tố Tố mà hôn lại anh lần nữa, anh thật không thể nào bảo đảm bản thân mình có thể bỏ đi được không. Tố Tố chủ động như vậy, thật sự đã khiến cho anh không có cách nào kháng cự nổi.

Nhưng Tố Tố không hôn lại anh, mà cô chỉ giúp anh vuốt vuốt lên những nếp nhăn trên quần áo, đã bị cô kéo ra nhăn nhúm, dặn dò anh: "Anh đi làm việc cho tốt, đừng quá nhớ thương trong nhà, còn nữa, cần chú ý đến sức khỏe, rượu hay thuốc lá đều không phải là thứ gì tốt, nếu có thể không dính thì cũng không nên dính vào."

"Bảo bối, anh đã sớm cai rượu rồi. Thật sự."

"Ừm, em tin anh! Hi vọng anh tiếp tục cố gắng, đừng phá giới." Tố Tố nhìn thời gian thấy không còn sớm, nếu còn không đi nữa, thì sẽ không thể kịp thời gian được. Cô không muốn anh anh phải đua xe ở trên đường, "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

Hai người dính lấy nhau một trận mới đi từ trong phòng ngủ ra ngoài. Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống muốn tiễn Sở Lăng Xuyên xuống dưới lầu, thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại muốn hai người già được nghỉ ngơi, ngộ nhỡ Tiểu Bao Tử có tỉnh giấc, lại không tìm thấy ai.

Cuối cùng chỉ có một mình Tố Tố đưa Sở Lăng Xuyên đi xuống lầu. Đi đến vị trí dừng xe, anh lên xe, đóng cửa xe lại. Tố Tố đứng ở cửa xe, trong ánh mắt đều là sự không đành lòng. Cô như vậy, khiến cho Sở Lăng Xuyên thấy đau lòng.

Sở Lăng Xuyên hạ cửa sổ thủy tinh của xe xuống, nói với cô: "Bảo bối, đi lại gần đây một chút."

Tố Tố nghe lời anh, liền đi qua. Sở Lăng Xuyên nhô đầu ra, bàn tay to ôm lấy cổ cô, cúi đầu xuống, hung hăng hôn một chút ở trên môi cô: "Bảo bối, em trở về đi, cuối tuần gặp lại."

Tố Tố cắn cắn đôi môi vừa bị Sở Lăng Xuyên hôn vẫn còn có chút tê dại. Sở Lăng Xuyên nhìn cô lộ nụ cười vẻ trêu chọc, gật đầu: "Cuối tuần gặp lại."

Đúng vậy, cuối tuần gặp lại.

*****************************

Một tuần lễ mới lại bắt đầu. Cuộc sống của Tố Tố giống như được rải đầy  ánh mặt trời. Mỗi ngày tỉnh lại, cô cảm giác, cảm thấy tâm tình mình thật là tốt đẹp. Tinh thần Tố Tố phấn chấn như vậy, cho nên cô cũng tươi cười nhiều hơn.

Hôm nay là thứ ba, Hàm Hàm gọi điện thoại muốn hẹn cô gặp mặt, còn hẹn cả Tiểu Nhiên nữa. Đương nhiên là Hàm Hàm nói hẹn nơi gặp mặt nhau là ở trong quán cơm đã được La Vĩ Khôn mua kia rồi! Điều này là đại biểu cho cái gì đây?

Có phải là đại biểu cho chuyện của Hàm Hàm và La Vĩ Khôn đã có kết quả rồi hay không? Hỏi lại Hàm Hàm, thì cô lại vẫn cứ giữ vẻ thần thần bí bí, nói Tố Tố cứ đi đến đó rồi sẽ nói cho cô biết. Được rồi, vậy thì chậm trễ một lát rồi cũng sẽ biết thôi mà. Tố Tố thật chờ mong buổi gặp mặt ngày hôm nay.

Sắp đến giờ tan tầm, Tố Tố gọi điện thoại về nhà, nói tối ngày hôm nay sẽ trở về muộn. Rồi sau đó cô lại gọi điện thoại cho Sở Vệ Bình, bởi vì Tiểu Bao Tử muốn thực hiện lời hứa, sau khi ba ba đi làm, cu cậu đã đến ở cùng với ông nội của mình.

Lo lắng cậu nhóc không nghe lời, cô phải hỏi hỏi tình hình trước. Sở Vệ Bình qua điện thoại nói để cho Tố Tố được yên tâm, Tiểu Bao Tử cực kỳ xấu xa, cậu nhóc chỉ nói với cô có vài câu, rồi sau đó liền vội vã muốn đi chơi, trực tiếp nói bye bye với cô.

Được rồi, cu cậu chơi ngoan như vậy, cô cũng an tâm.

Tan tầm, thu dọn đồ đạc chạy lấy người, Tố Tố lái xe tới địa điểm mà cô đã quen thuộc. Xe vừa ngừng lại, Tố Tố vừa xuống xe, cũng nhìn thấy xe của Tiểu Nhiên, xem ra, mọi người đã đến rồi.

Tố Tố khóa cửa xe, đi vào bên trong. Nhân viên phục vụ cũng nhận ra cô, trực tiếp đưa cô đi tới phòng tụ hội. Vừa đẩy cửa đi vào, Tố Tố nhìn thấy bốn người, Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn, Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành.

"Thật có lỗi, tớ đã tới chậm." Nhìn thấy nhóm bạn bè thân thiết, tâm tình Tố Tố thấy tốt lắm. Mọi người cũng thân thiện bảo với cô mau ngồi xuống. Bạn bè thân sum vầy, chỉ còn thiếu có Sở Lăng Xuyên.

Giữa Hàm Hàm và La Vĩ Khôn lúc này có một loại cảm giác lưu chuyển vô cùng thân thiết vô hình. Kỳ thực không cần phải hỏi, cũng đã có thể biết đại khái tình hình rồi. Như vậy hai người này đã muốn làm trò rồi, nói không chừng cũng đã muốn tuyên bố chuyện kết hôn gì đó rồi.

Mà giữa Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành trong lúc này lại xa cách giống như hai ngọn núi băng vậy. Hơn nữa, bộ dạng của Tiểu Nhiên đối với Thiệu Minh Thành dường như vẫn rất hận. Đến bây giờ mà còn như vậy, có thể thấy tình hình giữa hai người này cũng không được tốt lắm.

Sau khi mọi người chào hỏi thân thiện với nhau xong, La Vĩ Khôn ngồi ở bên người Hàm Hàm thật vô cùng thân thiết. Cánh tay dài của anh ôm lấy cô, gương mặt đầy cao hứng, bày ra vẻ hạnh phúc nói: "Vốn dự định là đợi đến ngày chủ nhật, khi Xuyên tử trở về thì mới gặp mặt nhau, bất quá, chúng ta cũng đều thuận tiện, gặp mặt cũng dễ dàng nên liền họp gặp mặt trước. Ngày hôm nay, mời mọi người tới nơi này, thứ nhất là vì nhớ đến nhau, thứ hai là...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play