Editor: Mẹ Bầu
Lúc này có tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Cảnh sát đã chạy đến nơi. Một xe cảnh sát dừng ở trước mặt hai vợ chồng Tố Tố. Một người từ trên xe bước xuống, chính là An Quốc Đống. Ông vừa nhận được điện thoại báo nguy của Sở Vệ Bình, vội vàng mang người đi tới.
Ông lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, có bị thương tổn chỗ nào hay không?"
Tố Tố lắc đầu. Sở Lăng Xuyên một mặt trấn định: "Ba, không có việc gì."
Rốt cuộc đầu của Tiểu Bao Tử đã có thể được tự do. Bởi vì lúc này người lái xe hành hung người khác đã bị bắt cho lên xe cảnh sát, cho nên cậu nhóc vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Chỉ là cu cậu vừa mới quay đầu một cái thì nhìn thấy được ông ngoại, cho nên đã cười rộ lên khanh khách: "Ông ngoại."
Lúc này Tiểu Bao Tử lại nghĩ rằng mình đang chơi một trò chơi với ông của mình. Có khả năng trò chơi này có tên gọi là biến ra người sống. Đầu của cu cậu đã bị ép chặt đến mức không có cách nào nhìn được đến chung quanh. Chờ đến khi cu cậu vừa nhìn thấy được, thì liền thấy ông ngoại đã xuất hiện.
An Quốc Đống hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử, rồi sau đó vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Sở Lăng Xuyên: "Con hãy phối hợp công tác với ba, đi làm một chút ghi chép."
"Vâng!"
Mọi người cùng nhau đi tới Cục Công An để làm ghi chép. Mấy người bên cảnh sát hình sự cảm thấy thật hứng thú diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đối với màn phi dao bắn lốp xe của Sở Lăng Xuyên, đều cảm thấy bội phục sát đất. Có thể nói khi đó, thực sự đúng là chỉ mành treo chuông.
Trong lúc chỉ mành treo chuông đó, tố chất tâm lý của Sở Lăng Xuyên đã phải trấn định mạnh mẽ đến cỡ nào, tốc độ và sức lực phải thật nhanh đến mức nào, thì mới có thể bắn được lưỡi dao quân dụng nhỏ kia vào bánh xe ô tô, thật sự không thế nào tưởng tượng nổi.
Đừng nói đến lốp xe, cho dù ngay cả kính của xe đi nữa, Sở Lăng Xuyên cũng có thể bắn thủng được. Chỉ có điều là, mục đích của anh không phải là để giết người, mà là chỉ muốn bảo vệ cho người nhà của mình,
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn), muốn lưu giữ lại nhân chứng, mở một đột phá khẩu để phá án.
Làm xong ghi chép, có người đưa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi đến bệnh viện của Cục Công An. Bởi vì cả bàn tay và cánh tay của Tố Tố lẫn Sở Lăng Xuyên đều đã bị trầy da, cho nên cần phải xử lý bề mặt của vết thương một chút. Sau đó, khi một nhà già trẻ từ Cục Công An Cục đi ra ngoài thì Sở Việt Dương cũng chạy đến. Anh đang định đi vào bên trong, thì nhìn thấy người nhà mình đi ra bên ngoài, anh vội vàng hỏi: "Mọi người như thế nào rồi, không ai có việc gì chứ ạ?"
Sở Vệ Bình khoát tay áo nói: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Không có việc gì. Đều đã qua rồi."
Sở Lăng Xuyên cũng nói: "Anh cả, đã làm cho anh phải lo lắng rồi."
"Không cần phải khách khí." Sở Việt Dương nói xong, hai chân mày liền cau lại. Nhóm tội phạm này thật quá kiêu ngạo rồi, trắng trợn giết người không chút kiêng nể, trong mắt chúng thực không còn vương pháp gì nữa! Không cần quan tâm sau lưng bọn chúng có mạnh đến cỡ nào, anh nhất định phải nhổ cái cây to này sạch sẽ tận gốc.
"Ba, Xuyên tử, Tố Tố, trước hết để con cho người lái xe đưa mọi người trở về nhà đã. Con còn có việc, không thể đi về cùng với mọi người được rồi." Sở Việt Dương nói xong liền tiến vào trong tòa nhà lớn. Người tài xế do đã nhận được điện thoại của Sở Việt Dương, nên cũng đã lái xe đi đến, đưa bọn họ về nhà. Còn An Quốc Đống cũng đang bận rộn với vụ án.
Bữa cơm trưa, trực tiếp gọi đồ ăn mua ngoài. Tiểu Bao Tử vừa ăn vừa chơi đùa. Cậu nhóc lái chiếc xe ô tô chạy bằng điện mà ông nội đã mua cho mình, chạy lung tung tán loạn ở trong phòng. Tố Tố vẫn còn khá hoảng hốt. Sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay, còn làm cho cô thấy bị khủng bố hơn cả cái ngày bản thân cô bị xảy ra tai nạn xe cộ.
Sở Vệ Bình thấy Tố Tố còn bị hoảng sợ, ăn uống đều rất ít, liền gắp thức ăn cho cô, "Con à, đừng suy nghĩ nhiều nữa, người cũng đã không có việc gì rồi. Tất cả mọi người đều hoàn hảo, không việc gì mà phải sợ hãi. Con ăn nhiều một chút đi nào."
Tố Tố hoàn hồn, nhìn Sở Vệ Bình gắp thức ăn cho mình. Vừa hoàn hồn, cô vội nói: "Vâng ạ! Cám ơn ba ba, ba cứ để tự con gắp là được rồi! Ngài hãy mau ăn cơm đi ạ."
Nếu là đang ở nhà, hiện tại Sở Lăng Xuyên nhất định sẽ cưỡng chế để dỗ cho Tố Tố ăn cơm. Nhưng bây giờ đang ở trước mặt cha của mình, anh vẫn nên thu hồi lại cảm xúc một chút. Anh quay đầu sang nhìn Tố Tố, nhớ tới một màn cô giơ chiếc gậy lau nhà lên, khóe môi của anh không khỏi cong lên, cũng không sao nhịn được nữa, liền đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Tố Tố.
Tố Tố liếc mắt nhìn Sở Vệ Bình một cái. Cô sợ bậc trưởng lão trong nhà sẽ không thích lớp tiểu bối làm như vậy, vội đưa tay lôi cái tay của anh xuống dưới. Tố Tố lườm cho anh một ánh mắt, ý muốn bảo anh hãy ngoan ngoãn, thành thật một chút.
Thế nhưng Sở Vệ Bình lại chỉ cười cười, cho mọi người một bầu không khí sinh động: "Ba bây giờ già lão rồi, hiện tại mới biết được, con trai của mình là một anh hùng hảo hán. Con dâu của mình cũng là một nữ trung hào kiệt, gặp nguy không loạn."
Gương mặt của Tố Tố hơi hơi đỏ lên. Cô nói có chút ngượng ngùng: "Ba, xin ngài đừng đùa cợt với con như vậy nữa! Con… con còn chưa gây thêm phiền phức thì đã là tốt lắm rồi. Kỳ thực, Xuyên tử căn bản cũng không cần thiết đến sự giúp đỡ của con. Mà thực ra, con cũng không thể giúp đỡ nổi, cũng may là con cũng đã không làm trở ngại đến anh ấy. Vốn dĩ là muốn cùng với ngài trải qua cái tết Trung thu này, không nghĩ tới lại xảy ra sự việc này."
"Bà xã, tư thế em giơ cái cây lau nhà kia lên, tuyệt đối uy vũ, thật giống như một người nữ chiến sĩ đang giơ lên một thanh kiếm sắc bén, khí chất cực kỳ đặc biệt." Sở Lăng Xuyên ở dưới bàn cầm lấy tay của Tố Tố, nói xong vẫn còn rất mặt dày mà nói một cậu với với Sở Vệ Bình: "Đúng như vậy đó ba à, vợ của con tuyệt đối là một nữ trung hào kiệt đó."
Mặt của Tố Tố lại càng đỏ hơn. Sở Vệ Bình cũng liên tục nói câu “đúng vậy đúng vậy”, rồi lại cười lên ha ha. Lúc này Tiểu Bao Tử lái xe chạy lại, nhìn thấy ba mẹ đang kéo tay nhau ở dưới bàn, cu cậu bày ra vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Ba mẹ... tu nhéo tu (Ba mẹ tay kéo tay), ba mẹ tu nhéo tu (Ba mẹ tay kéo tay)."
A, a! Thằng nhóc xấu nết hư hỏng này, Tố Tố nhanh chóng bỏ bàn tay to của Sở Lăng Xuyên ra. Cô xoay người lại ôm lấy Tiểu Bao Tử, hung hăng hôn một cái ở trên mặt cu cậu: "Nhóc con xấu xa, thật ngoan, ăn cơm đi nào."
Tiểu Bao Tử lại cười khanh khách, rồi còn nói rất tinh nghịch: "Mẹ, xấu hổ rồi, bảo bối, xấu hổ rồi, con dâu, xấu hổ rồi...."
Tố Tố thực hết chỗ nói đối với Tiểu Bao Tử rồi. Cô cũng thật bất đắc dĩ với con trai. Không biết thế nào mà cô lại đã sinh ra một cái vật nhỏ như quỷ tinh linh như vậy chứ! Hiện tại cô cũng phải thừa nhận lời nói của Sở Lăng Xuyên rồi. Tiểu Bao Tử con trai của cô quả thật là... trưởng thành sớm.
Ở trước mặt trưởng bối, cô thực sự không biết cần phải nói như thế nào nữa rồi, đành chỉ có thể nói với Sở Lăng Xuyên với tính chất có chút như trẻ con: "Sở Lăng Xuyên, anh đi mà quản lý con trai của anh đi, em không thể dạy nổi nó nữa rồi!"
Sở Lăng Xuyên một tay kéo Tiểu Bao Tử ôm vào trong lòng. Anh nghiêm mặt muốn giáo huấn cậu nhóc một chút. Thế nhưng cậu nhóc lại cứ chớp chớp đôi mắt to mà nhìn lại anh. Hai bàn tay nhỏ bé của nhóc đè ép lên mặt mình nói: "Ba ba yêu mẹ, ba ba sợ mẹ, ba ba giáo huấn cục cưng."
Phốc!
Mọi người cười ồ cả lên. Sở Lăng Xuyên cũng bật cười, cười đến mức quặn gan quặn ruột lại, nói với Tố Tố: "Bà xã à, đứac con trai này, anh cũng không thể nào dạy bảo được nữa rồi."
Trong nhà lại vang lên một hồi tiếng cười.