Editor: Mẹ Bầu
"A... Không cần... Nào..." Môi Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hung hăng hôn xuống. Quần áo của cô cũng bị anh lôi xuống hết. Rồi sau đó chỉ cần hai lần, Sở Lăng Xuyên đã túm rớt y phục của mình xuống, để lộ ra bộ ngực màu đồng cổ. Anh kéo tay cô đặt ở trước ngực của mình, còn bàn tay to của anh thì dao động ở trên thân thể mềm mại của cô.
Răng môi dây dưa, thân thể triền miên. Tố Tố ngồi ở trên bồn rửa tay, hai chân leo lên người của anh. Sở Lăng Xuyên đứng ở trước mặt cô, dùng tư thế như vậy để yêu cô, giữ lấy vẻ đẹp hoàn mỹ cùng sự mềm mại của cô.
Lúc này đây, @MeBau*
[email protected] sự hoan ái đã khắc hẳn với dĩ vãng. Thân thể đã phù hợp mà trái tim cũng rất hòa hợp. Tình yêu của anh được cô đáp lại, thân thể của cô cũng được anh đáp lại. cả thân thể và trái tim của Tố Tố đều đang nở rộ vì anh, giống như đóa hoa hồng đang nở rộ trong kỳ đẹp nhất.
Sở Lăng Xuyên không có cách nào để kiềm chế được sự kích động cùng khát vọng của mình. Anh hôn môi của cô, giọng nói trầm trầm của anh quyến rũ cô: "Bảo bối, gọi anh đi...."
Khi được anh giữ lấy, Tố Tố giống như đã bị đánh rơi mất bản thân mình rồi. Cô thuận theo anh, cùng nhau nổi nổi chìm chìm, cảm nhận được sự mạnh mẽ lẫn sự dịu dàng của anh! Dieendaanleequuydonn Cảm nhận thấy thể xác và tinh thần hai người hòa hợp với nhau, đã gây cho cô sự sung sướng và rung động.
"Anh... Ông xã... A, ưm..." Tố Tố rên lên ưm một tiếng đầy quyến rũ. Thiếu chút nữa thì đã làm cho Sở Lăng Xuyên không sao cầm giữ được. Anh càng dùng sức, "Bảo bối, nói yêu anh đi… ừm, hãy nói em yêu anh."
Hai tay Tố Tố vô lực leo lên trên bờ vai của Sở Lăng Xuyên, lời nói thoát ra thì thầm: "Em yêu anh... Ông xã."
Giọng nói nhu mì và điềm đạm của Tố Tố đã kích thích đến Sở Lăng Xuyên. Trong lòng anh như đang sôi trào, máu trong thân thể cũng đã sôi trào. Sở Lăng Xuyên có cảm giác muốn cùng cô hòa nhập lẫn nhau, cứ như vậy sẽ không bao giờ chia tách nhau ra nữa.
Không biết qua bao lâu, thời điểm đang lúc Tố Tố còn trầm luân trong đó, thế nhưng anh lại muốn rời khỏi. Tố Tố thật không vừa ý. Cô mở đôi mắt còn mê man ra nhìn anh, sau đó ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên, không muốn để anh rời đi.
Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố làm cho có chút phát điên. Chi dù anh có muốn khống chế cũng không thể nào khống chế nổi nữa rồi. Sở Lăng Xuyên cố đè nén loại cảm xúc nào đó lại, cất giọng khàn khàn nói: "Bảo bối... Không có áo mưa rồi."
"Gì cơ?" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tố Tố còn đang chìm trong bể trầm luân, rốt cục đã hiểu ra tại sao Sở Lăng Xuyên lại muốn thối lui. Ngẫm nghĩ một chút, có vẻ dì cả của cô đến cuối tháng sẽ tới. Tuy rằng Tố Tố không nhớ được ngày cụ thể, nhưng chính là từ sau lần Sở Lăng Xuyên phải cam chịu lúc trước. Tố Tố tận lực nhớ lại một chút. Khoảng ngày mai, hoặc không chừng là tối ngày hôm nay, thì dì cả của cô sẽ tới rồi. Mặt Tố Tố đỏ gay, nhỏ giọng nói: "Cái kia, hôm nay đang là kỳ an toàn."
Vừa nghe thấy Tố Tố nói như vậy, Sở Lăng Xuyên liền kích động một hồi. Anh lại tiếp tục xung phong vài lần, giao đãi cùng cô.
Từ trong phòng vệ sinh trở ra, đã là sau chuyện đó thật lâu rồi. Tố Tố được Sở Lăng Xuyên ôm ra ngoài. Cô nằm ở trên giường, mê mê trầm trầm liền ngủ thiếp đi, cả một đêm cô nằm ở trong lòng Sở Lăng Xuyên, mơ thấy mộng đẹp.
**********************
Mọi sinh hoạt của bọn họ hầu như cũng không có gì khác biệt so với trước kia. Chỉ có điều là bảo mẫu đã được thay đổi bằng một người khác. Người này khôn khéo giỏi giang, tuổi cũng không lớn lắm. Theo Tố Tố nhận xét, thấy thế nào cũng không giống một người làm bảo mẫu lắm. Chỉ là An Quốc Đống đã nói là bảo mẫu, thì đó chính là bảo mẫu là được rồi.
Tuy rằng mọi người đang bị vây ở trong sự nguy hiểm, nhưng mà, chung quy cũng không đến mức cũng không được đi đến chỗ nào. Cần phải đi làm thì vẫn cứ đi làm. Lúc không phải làm việc, Tiểu Bao Tử làm loạn đòi đi chơi, thì hai người cũng sẽ mang đứa nhỏ đi ra ngoài.
An Quốc Đống trừ bỏ gia tăng lực độ tiến công nhóm phạm tội kia, thì ở nhà của ông cùng với chung quanh trường học, ông cũng đã rải quân để theo dõi. Chú ý quan sát chặt chẽ xem có người nào đáng khả nghi hay không, nếu có người tình nghi xuất hiện, thì chỉ cần một lần là có thể bắt được ngay.
Nếu bắt được nhân vật có ý đồ mưu sát người nhà của ông, thì như vậy, vụ án này cũng đã mở ra được một lỗ hổng. Theo từng tầng sẽ điều tra ra được, đến cuối cùng chân tướng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Đương nhiên, hết thảy những việc này đều do An Quốc Đống bố trí. Mọi người trong nhà đều không có ai biết. Chỉ là, cảnh tượng cảnh sát mặc thường phục ở chung quanh nhà, vẫn không thể nào gạt được ánh mắt của Sở Lăng Xuyên. Anh biết hết thảy, nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao, bây giờ anh cũng lấy thân phận là một người nhà để bảo vệ cho thân nhân của mình. Những việc còn lại khác, là do An Quốc Đống bố trí theo yêu cầu công việc của ông, anh không tiện tham gia. Trong lòng dạ mọi người đều biết rõ, vào thời khắc mấu chốt, tất cả có thể phối hợp với nhau là tốt rồi.
Kỳ thực đối với sự an toàn trong nhà, Sở Lăng Xuyên cũng không lo lắng lắm. Anh đã thu xếp hết thảy mọi việc rất chu đáo rồi. Điều anh lo lắng nhất vẫn là mỗi ngày Tố Tố đều phải đi làm. Cô chính là mục tiêu dễ dàng xuống tay nhất. Cho nên, buổi sáng, khi Tố Tố đi làm đều sẽ do An Quốc Đống cùng trên đường đi làm, sẽ đưa cô đi cùng. Khi Tố Tố tan tầm về nhà, thì Sở Lăng Xuyên sẽ tới đón cô.
Hôm nay là thứ năm, mọi việc cũng vẫn theo trình tự như thế. Sở Lăng Xuyên đúng giờ đi tới cửa trường học. Tuy rằng người đi qua đi lại không ít, lại còn có các bậc cha mẹ đến đón con cái của mình nữa, thế nhưng chỉ lướt qua một lần, anh đã sớm loại bỏ toàn bộ những người đó. Ánh mắt Sở Lăng Xuyên tập trung vào một người đàn ông đang đứng ở dưới một một thân cây, cách cửa trường học không xa lắm.
Nhìn qua thì người đàn ông này không có gì đáng thu hút hết. Anh ta mặc một thân quần áo thể thao màu xanh đậm, đứng lẫn cùng với các bậc cha mẹ khác ở đó. Nhìn anh ta dường như không có gì đặc biệt hết, chỉ là, động tác trong tay người đàn ông kia lại khiến cho Sở Lăng Xuyên phải chú ý.
Tay trái của anh ta khoác một chiếc áo tây trang rất không phù hợp, tay phải lại giấu ở phía dưới chiếc áo khoác một chút, cũng chưa từng bỏ ra lần nào. Anh ta mặc quần áo thể thao, thậm chí không quan tâm chút nào đến việc trời nóng mà bỏ ra cầm trên tay. Hơn nữa nhìn từ biểu cảm trên mặt của người đàn ông kia, Sở Lăng Xuyên có thể đọc được ngôn ngữ trên vẻ mặt của anh ta. Anh ta đang ở đó chuẩn bị làm một chuyện gì đó, mà là một chuyện lớn.
Sở Lăng Xuyên không dấu vết quan sát đối với người đàn ông kia, tư tưởng cũng khá căng thẳng. Thế nhưng sự trấn định vẫn chiếm nhiều hơn. Anh chính là một người như vậy, ở thời điểm gặp phải sự nguy hiểm, đầu óc của anh luôn ở trạng thái tỉnh táo nhất.
Anh tự nhiên tới gần người đàn ông kia, ẩn núp ở bên cạnh anh ta, cùng đứng lẫn lộn với những người tới đón con cái. Đầy đủ dáng vẻ của một vị cha mẹ tới đón con mình, có chút sốt ruột lại có chút nhàn nhã cùng đứng đợi. Nhìn thấy không có người nào chú ý tới mình, ở thời điểm thần không biết quỷ không hay, tay của Sở Lăng Xuyên lại sớm đã vươn vào trong túi tiền của người đàn ông kia.
"Tiên sinh, đồ của anh rơi có phải không?" Sở Lăng Xuyên đưa tay lên vỗ một cái ở trên bờ vai của người đàn ông kia. Người nọ giống như bị giật mình kinh ngạc vậy, hất văng tay của Sở Lăng Xuyên ra, rồi sau đó nhìn lại anh tỏ vẻ đề phòng.