Editor: Mẹ Bầu

"Dạ! Xin cám ơn bác sĩ Tạ!" Tố Tố nói lời cảm ơn rồi cũng rời đi. Vị bác sĩ kia đã nói đứa nhỏ không có việc gì, nên Tố Tố liền an tâm. Chỉ là cô thấy rất đau lòng. Tiểu Bao Tử bị va đụng rách đầu gối có thể có chuyện gì đây, chỉ là khi nghĩ đến chuyện con trai khóc vì bị đau, trong lòng Tố Tố liền thấy rối loạn.

Tố Tố đi ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện. Ngẫm lại lúc cô đi đến đây không nhìn thấy anh, như vậy liệu có phải là anh đã mang Tiểu Bao Tử đi đến vườn hoa ở trong bệnh viện để chơi hay không? Nghĩ thầm, cô cũng đi về phương hướng vườn hoa. Tố Tố nhìn quanh mọi nơi, tầm mắt nhìn xuyên thấu qua chiều cao của lớp cây cối đầy màu xanh, mơ hồ nhìn thấy được @MeBau*[email protected]@ một cái bóng dáng mà cô đã quen thuộc.

Tố Tố vội vàng đi qua đó. Vừa mới vừa đi tới bên cạnh một thân cây, cô lại chợt nghe thấy loáng thoáng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Phó Đoàn Trưởng Sở, anh… có phải là anh thật sự rất chán ghét em hay không?"

Tố Tố không khỏi nhíu mày, giọng nói này là của bác sĩ Chung. Sau khi ý thức được điểm này, trong lòng của cô hơi sưng sờ một chút. Cô không muốn nghe lén, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên vang lên, thì lúc này bước chân của cô lại không thể nào hoạt động được nữa, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn muốn nghe tiếp.

"Lời nói này của cô căn cứ từ đâu chứ?"

"Ngài... Ngài trốn tránh em, nhìn thấy em lại còn làm bộ như không thấy vậy. Hơn nữa khi anh muốn đi khám bệnh, cũng gọi số điện thoại của người khác. Em suy nghĩ, liệu có phải là em đã có chỗ nào đó làm không đúng, khiến cho Phó Đoàn Trưởng Sở phải chán ghét."

"Bác sĩ Chung, chúng ta là đồng đội, đối xử với nhau như đồng đội, cho tới bây giờ vẫn luôn là như vậy." Sở Lăng Xuyên nói rất rõ ràng, đối xử giống như với các đồng đội khác. Là đồng đội, thân thiết như anh em, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cho dù là đồng đội cũng vậy, cũng lấy tình anh em ra để mà nói chuyện. Mà cho dù không thể nói chuyện như tình anh em với nhau, nhiều nhất cũng có thể lấy tình cảm anh trai và em gái ra để nói chuyện, đối xử đều bình đẳng. Cho nên, không thể nói là anh chán ghét cô được!

Bác sĩ Chung không phải là kẻ ngu dốt, đương nhiên là cô hiểu rõ ý tứ của Sở Lăng Xuyên. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng mà, cô không muốn mình phải chịu thua như vậy, " Phó Đoàn Trưởng Sở, ngài thực sự yêu thương vợ của mình đến như vậy hay sao? Em nghe nói, lúc trước hai người đã ầm ĩ muốn ly hôn, chỉ bởi vì đứa nhỏ nên mới ở cùng với nhau, có đúng không vậy?"

"Nếu như cô muốn biết, dinendian.lơqid]on,  tôi cũng có thể nói cho cô biết. Tôi thật sự rất yêu bà xã của và đứa nhỏ của tôi. Nếu không có bọn họ, cuộc sống của tôi chính là không hoàn chỉnh."

"Nhưng mà... Cô ấy yêu ngài ư, em yêu...."

" Bác sĩ Chung!" Sở Lăng Xuyên cắt ngang lời nói của bác sĩ Chung, "Tôi và cô đều là quân nhân, hẳn là đều hiểu rất rõ. Làm người nhà của một quân nhân, để cho bọn họ đứng vững ở sau lưng chúng ta đã phải khó khăn đến mức nào. Sở dĩ bọn họ có thể tiếp tục giữ vững được như vậy, là bởi vì chúng ta đã yêu thương và quan tâm đối với bọn họ như thế nào. Còn nữa, bọn họ cũng đã luôn yêu thương ủng hộ đối với chúng ta.

Cô là một vị bác sĩ tốt, cũng là một người con gái tốt, một quân nhân tốt. Tôi hi vọng cô có thể tiếp tục giữ vững, không nên thay đổi, cũng không nên có những suy nghĩ sai lầm như vậy. Tôi và bà xã của tôi thật sự rất yêu nhau. Cám ơn bác sĩ Chung đã quan tâm."

"Ba ba!"

Lúc này Tiểu Bao Tử từ trong một bụi cây tùng lúp xúp chui ra ngoài. Trong bàn tay nhỏ của cu cậu còn đang nắm một con sâu mập mạp. Thế nhưng cậu nhóc không hề sợ hãi, cái miệng nhỏ còn cười toe toét, nói: "Con sâu con sâu này… Con sâu con sâu này."

Sở Lăng Xuyên đi qua ôm Tiểu Bao Tử lên, nói với cậu nhóc: "Con trai, con chào và nói hẹn gặp lại với dì Chung đi nào!"

"Dì Chung, bai bai." Tiểu Bao Tử nói xong liền vẫy vẫy tay. Thế nhưng mà cậu nhóc lại không ngờ rằng, cu cậu vẫy vẫy tay như vậy thì đã làm vung con sâu ở trong tay mình ra ngoài. Không thấy con sâu nữa, cậu nhóc nóng nảy kêu lên: "Con sâu con sâu. Con sâu con sâu của cục cưng..."

Bác sĩ Chung cảm giác ở trên cổ áo của mình có thứ gì đó. Cô cúi đầu nhìn lại, chính một con sâu ăn lá mập mạp còn đang ngọ nguậy. Vẻ mặt của bác sĩ Chung biến sắc, kinh hô lên một tiếng. Cô còn gấp đến độ lấy tay phủi mạnh vào con sâu, làm cho con sâu bị rơi xuống trên mặt đất.

"Con sâu con sâu." Tiểu Bao Tử giãy giụa ở trong lòng của Sở Lăng Xuyên, muốn trượt xuống dưới. Sở Lăng Xuyên phối hợp với con trai liền buông cu cậu xuống. Tiểu Bao Tử cầm con sâu lên, quơ quơ cánh tay nhỏ, nói: "Dì, con sâu con sâu này."

Bác sĩ Chung cũng cảm giác mình có chút luống cuống, có chút không được tự nhiên, xoay người lại sờ sờ lên đầu của Tiểu Bao Tử: "Dì đã biết rồi, đây là con sâu nhỏ của Tiểu Bao Tử phải không? Tiểu Bao Tử thực dũng cảm, thấy sâu mà lại không hề sợ hãi."

Tiểu Bao Tử đặt con sâu mập mạp kia ở trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống xem. Bác sĩ Chung hơi do dự một chút, nâng tay lên chào Sở Lăng Xuyên, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra nữa, xoay người rời đi.

Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tiểu Bao Tử, nhìn xem cái chân cậu nhóc đã được bọc kỹ băng gạc. Trong lòng anh trừ bỏ sự đau lòng cũng cảm thấy thật buồn phiền. Anh mang con trai ra ngoài chơi, ấy thế mà lại có thể làm cho con trai bị thương như vậy. Một lát nữa nếu như bà xã của anh mà nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ phải bị chỉnh đốn một hồi rồi!

Chột dạ nghĩ vậy, anh cũng ôm Tiểu Bao Tử lên đi về phương hướng khu gia binh. Trong lòng anh nổi lên ý nghĩ, trong đầu cần nghĩ sẵn xem nên phải ăn nói đối với bà xã của mình như thế nào. Mà Tố Tố cũng tránh đi luôn giống như là kẻ trộm vậy. Cô tránh qua chỗ khác, tránh né anh và bác sĩ Chung, theo một phương hướng khác đi về nhà.

Mặt Tố Tố có chút đỏ lên. Không biết có phải là bởi vì chính mình đã đi nghe lén không trong sáng, hay là bởi vì lời nói kia của Sở Lăng Xuyên, mà đã làm cho cô thấy rung động lẫn cảm động.

Chuyện bác sĩ Chung thích Sở Lăng Xuyên thì không sai. Thế nhưng mà chuyện Sở Lăng Xuyên không thích bác sĩ Chung cũng là sự thật. Người mà Sở Lăng Xuyên thích, yêu, cho tới bây giờ chỉ có An Nhược Tố và Tiểu Bao Tử mà thôi. Chung quy trái tim của anh đã không thể cất chứa thêm được một người khác nào nữa.

Tố Tố dừng bước lại, nhìn lên bầu trời màu xanh lam, tâm tình thật sảng khoái. Bên tai cô đều là lời nói của Sở Lăng Xuyên. Anh nói anh thật sự yêu cô. Phương thức nói ra lời yêu như vậy, thế nhưng lại còn rung động hơn so với những lời mà anh đã nói hết lần này tới lần khác, rằng anh yêu cô...

Khóe môi của Tố Tố hơi hơi cong lên. Ở trong lòng cô có một tiếng nói cứ ở quẩn quanh. Nếu anh không thương cô, thì sẽ yêu ai đây? Nếu anh không đáng giá tín nhiệm, vậy thì cô còn muốn tin tưởng vào ai nữa đây?

Sở Lăng Xuyên, kỳ thực em cũng rất yêu anh! Chỉ là anh vẫn chưa biết mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play