Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố không tin Sở Lăng Xuyên trì độn đến mức không nhìn ra sự ái mộ của bác sĩ Chung đối với anh. Cô không tin anh chưa nhìn ra, lần trước cô đã bị mất hứng bởi vì cái cô bác sĩ Chung này. Không thể như thế được? Anh không phải là người chậm hiểu, ngu ngốc đến mức như vậy.
Vì một quyển sách mà Sở Lăng Xuyên hung dữ với Tiểu Bao Tử. Tố Tố có thể tự an ủi mình, bất quá chỉ sợ là không có biện pháp nào để trả lời cho người khác. Đã hơn nửa đêm, anh còn đưa bác sĩ Chung đi thăm bà nội cô ta, cô cũng có thể tự an ủi mình, anh chính là tiện tay hỗ trợ bạn bè mà thôi. Cô ta tiện thể cùng trở lại doanh trại bộ đội, cô cũng có thể tự an ủi mình, chính là tiện đường mà thôi. @MeBau*
[email protected]@ Trong những lúc thế này, là đồng đội với nhau, thì giúp nhau một việc có tính cái gì. Sở Lăng Xuyên thẳng thắn vô tư là tốt rồi; trong phòng ngủ của anh có chậu hoa của bác sĩ Chung tặng, cô có thể tự an ủi mình, bất quá đây chỉ là một món quà của bạn bè thân thiết tặng cho nhau mà thôi.
Mà lúc này, Tố Tố thật không biết mình nên phải tự an ủi bản thân mình như thế nào nữa rồi. Cô sợ anh bị khổ sở, bi thương, sợ anh sẽ bị đắm chìm ở trong nỗi thống khổ vì mẹ của mình qua đời. Cô muốn cho anh sự an ủi, muốn làm cho anh không cần phải tự áy náy hay tự trách. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cô muốn cho anh lại nhoẻn miệng mỉm cười một lần nữa, thế nhưng mà lúc này, nụ cười kia của anh lại không phải dành cho cô.
Sở Lăng Xuyên đã vui vẻ, thì cũng đã vui vẻ rồi, không phải sao? Tốt lắm. Anh đã biết cười rồi, không phải như vậy là rất tốt rồi sao? Tốt lắm tốt lắm! Thế nhưng vì sao, trong lòng của Tố Tố lại thấy chua xót đến như vậy. Tại sao cô thật khó chấp nhận như vậy! Tố Tố thừa nhận, cô là người có lòng dạ hẹp hòi. Cô ghen, cô khó chịu.
Hơn hai năm trước kia, Sở Lăng Xuyên đã nhẫn tâm rời khỏi cô, đã đánh nát sự tín nhiệm khăng khăng một mực của cô đối với anh. Tố Tố sớm đã bắt đầu hoài nghi tình yêu của anh đối với cô. Bởi thế lúc trước, khi bác sĩ Chung xuất hiện cô liền trở nên nghi thần nghi quỷ, miên man suy nghĩ. Còn bây giờ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn khi nhìn thấy được một màn như vậy, Tố Tố càng giống như là đã nổi điên lên vậy, cứ suy nghĩ miên man không ngừng. Trong đầu cô bắt đầu sinh trưởng ra một cái ý niệm không tốt, Sở Lăng Xuyên không thương cô, anh sớm đã không còn thương cô nữa.
Có lẽ lúc trước anh chính là đã căn bản hiểu lầm cô cùng Thẩm Hạo Vũ. Cũng bởi vì hiểu lầm, nên anh tuyệt tình không từ mà biệt, cứ thế rời đi. Khi trở về, anh đã biết hết thảy đều là hiểu lầm, biết sự tồn tại của Tiểu Bao Tử, cho nên Sở Lăng Xuyên cho rằng anh vẫn còn yêu cô.
Còn hiện tại, trái tim của anh đã bị cô bác sĩ có tên là Chung, tuổi trẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống kia, từ từ hấp dẫn. Nhất định là anh đã có cảm giác yêu thích khi ở cùng với bác sĩ Chung. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh thích nói chuyện với cô ta, thích ở chung cùng cô ta. Bằng không tại sao hết lần này đến lần khác, Sở Lăng Xuyên lại cho phép một người phụ nữ có ý đồ đối với anh, tiếp cận anh như vậy!
Tố Tố không bao giờ quên, thái độ của Sở Lăng Xuyên đối đãi với Tô Tuệ Vân trước kia như thế nào. Anh rất kiên quyết, không cho phép người phụ nữ kia tới gần anh nửa bước. Mà bây giờ thì thế nào chứ, lần đầu tiên anh dung túng đối với một người phụ nữ tới gần anh như vậy.
Tình yêu của anh đối với cô đại khái sớm đã phai nhòa theo thời gian, theo đủ loại chuyện tốt lẫn không tốt đã phát sinh. Tình yêu đã bị tiêu ma, anh trở nên bình thản, trở nên không còn tốt đẹp và nhiệt tình như trước nữa.
Có lẽ, Triệu Đình Phương qua đời mang theo sự tiếc nuối vì không được nhìn thấy Tiểu Bao Tử, trong lúc đó anh và cô cũng có khúc mắc với nhau. Cũng bởi vì tất cả những chuyện ấy, mặc kệ ai đúng ai sai, cô là một trong những nhân vật chính, trình diễn vở bi kịch Triệu Đình Phương qua đời trong tiếc nuối kia.
Giờ khắc này Tố Tố đã hiểu được, kỳ thực cô không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, không phải là cô để ý nhiều đến chuyện Sở Lăng Xuyên ở cùng với người phụ nữ khác, cùng nhau tản bộ hoặc là đưa đón. Cái mà cô để ý chính là anh có còn yêu cô, có muốn cùng với cô nữa hay không!
Nhưng những tâm sự này, hiện tại Tố Tố không dám đi hỏi anh! Nỗi đau xót cùng sự áy náy thật sâu trước cái tang của mẹ, đã làm cho bị anh thương tâm khổ sở tới cực điểm rồi. Cô thật không dám lại dùng loại chuyện như thế này đến làm phiền anh nữa. Loại chuyện thế này, biết đến khi nào cô mới có thể đến hỏi anh được đây?
Tố Tố sợ anh sẽ chán ghét cô, sợ anh sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện. Thời điểm anh đau xót khi phải tiếp nhận tin tức về cái chết của của mẹ mình, cô thật không có tâm tư nào để mang những suy nghĩ miên man gì đó ra, đến để làm phiền anh. Còn sự hoài nghi đối với anh, cô không dám nói ra, thực không dám.
Trong lòng Tố Tố rất rối loạn. Lúc tan việc, cô vội vã bức thiết nghĩ đến để gặp anh. Thế nhưng mà giờ phút này, cô nghĩ rằng lúc này cô nên rời đi thôi, không muốn gặp anh nữa. Cô cần được yên tĩnh một mình một chút. Cô sợ bản thân sẽ không nhịn được mà mang những chuyện mình đã miên man suy nghĩ kia, vào thời điểm tâm tình của anh không tốt, lại đi đến làm phiền anh.
Hít sâu một hơi, rốt cục Tố Tố cũng liền tỉnh táo lại. Cô khởi động xe, vòng xe thay đổi phương hướng, cho xe rời đi, chạy theo phương hướng ngược lại. Thời điểm cô chạy xe ra đến cửa chính của doanh trại bộ đội, người chiến sĩ trẻ còn hỏi cô, chị dâu vừa tới thế nào lại vội vã bỏ đi như vậy, hơn nữa trời cũng đã tối muộn như thế này rồi. Tố Tố chỉ nói trong nhà có chuyện cấp tốc, liền phải vội vã rời đi.
Khi xe đang chạy ở trên đường trở về cũng là lúc chuông điện thoại di động của cô vang lên. Cô nhìn một chút, là điện thoại mẹ của mình đánh tới, nhất định là mẹ hỏi cô đã tới doanh trại bộ đội chưa. Cô phải nói như thế nào đây, nói với mẹ rằng, cô đang trên đường về nhà sao? Chuyện này không thể được, cô không thể để cho mẹ phải lo lắng như vậy. Nhất định mẹ sẽ cho rằng cô và Sở Lăng Xuyên đã xảy ra chuyện gì, huống chi là đã hơn nửa đêm rồi, cô lái xe về nhà như thế, khẳng định là mẹ cô sẽ lo lắng.
Tố Tố do dự một chút liền nhận cuộc gọi. Từ bên trong truyền đến tiếng của mẹ cô. Lý Nguyệt Hương hỏi cô đã tới nơi chưa. Tố Tố vội đáp lại: "Mẹ, con đã đến nơi rồi, mẹ đừng lo lắng. Xuyên tử cũng rất tốt. Tiểu Bao Tử có bướng bỉnh hay không? Có khóc hay không vậy?"
"Không đâu, Tiểu Bao Tử rất biết nghe lời, rất ngoan ngoãn. Hiện tại đang ở cùng với ba của con để chơi đùa đó. Được rồi, cũng không có chuyện gì, con hãy chú ý khuyên nhủ an ủi Xuyên tử nhiều một chút!"
"Vâng, con biết rồi mẹ! Mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi nhé!"
Tố Tố nói chuyện cùng mẹ của mình xong thì cúp máy, chuyên tâm lái xe. Ở thời khắc này, Tố Tố được nếm trải tư vị không có nhà để về. Cô không muốn đột nhiên trở về nhà, như vậy sẽ làm cho cha mẹ bị kinh hãi. Nhưng cô cũng không muốn đi đối mặt với Sở Lăng Xuyên. Tố Tố thực không biết mình nên đi đâu về đâu nữa.
Tố Tố biế, cô rời đi như bây giờ là không thích hợp. Nhưng mà cô lại không quản được nhiều như vậy. Cứ để cho cô được tùy hứng một lần đi! Cô luôn luôn sống trong quy trong củ, sống ở trong vòng tròn như vậy, nghĩ đến cái này, nghĩ đến cái kia; để ý đến cái này, để ý đến cái kia, cứ lo được lo mất. Nhưng lúc này đây, Tố Tố để cho chính mình được triệt để quan tâm đến bản thân mình một lần đi, để cho bản thân mình triệt để tùy hứng một lần đi!