Editor: Mẹ Bầu
Trái tim Tiểu Nhiên đau nhói từng đợt, nước mắt của cô cũng đã gần như trào ra đến nơi. Nhưng cô vẫn nỗ lực nuốt ngược trở về, gắng gượng cười cười: "Ngọc Sanh, anh có nhớ lúc trước hai chúng ta đã nói với nhau những gì không?
Em đã từng nói, nếu như bây giờ anh cứ dung túng cho cô ta, lấy danh nghĩa vì đứa nhỏ để tiến dần từng bước, đầu tiên là bài trí lại hết thảy trong nhà, xâm nhập từng chút một vào cuộc sống của chúng ta, nói không chừng, đến cuối cùng cô ta sẽ ngủ ở trên giường của em đó. Anh đã nói, sẽ không thể có một ngày ấy đâu. Em đã nói, nếu như thật sự có cái ngày đó, em sẽ chịu không nổi.
Bởi vì... @MeBau*
[email protected]@ Sự tồn tại của cô ta đã quấy rầy đến cuộc sống của em, đã đến mức khiến cho em không thể chịu đựng được nữa. Anh nói sẽ không, nhưng mà bây giờ thật sự nó đã xảy ra rồi. Mà lời nói ngày xưa em đã nói ra, cũng không phải là lời nói đùa."
Giản Ngọc Sanh nhớ lại, bọn họ đã từng có cuộc đối thoại như vậy, cũng biện giải cho mình, "Anh dung túng cho cô ta cũng là vì đứa nhỏ! Anh chưa bao giờ có ý khác đối với cô ta, chẳng lẽ em không hiểu sao?"
"Em hiểu chứ! Em thật sự rất hiểu, bởi vì em cũng là mẹ của một đứa nhỏ. Em đã từng thử đứng ở góc độ của anh và góc độ của cô ta để lý giải cho hai người, nhân nhượng cho hai người. Nhưng mà, em đã đổi lấy là cái gì đây?
Ngọc Sanh, kỳ thực vấn đề mấu chốt không phải là ở trên người cô ta, mà là đang trên người anh. Đúng vậy! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cả hai chúng ta cũng là vì đứa nhỏ, đứa nhỏ của anh có mẹ, con gái của em cũng có ba ba.
Thiệu Minh Thành muốn gặp con gái, cho tới bây giờ em cũng chưa từng bao giờ cho anh ấy bước chân vào cửa nhà này. Cho tới bây giờ, em vẫn chưa từng bao giờ dung túng cho anh ấy lấy cớ vì đứa nhỏ, để xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta. Em có thể không thẹn với lương tâm mà nói, về điểm này em đã làm tốt lắm.
Nhưng mà còn anh thì sao đây? Cô ta dùng bất kỳ một cái cớ nào đó về đứa nhỏ, là có thể gọi được anh từ bên người em đi theo cô ta. Thậm chí là cả ban đêm, thời điểm cô ta cùng đứa nhỏ cần anh, anh cũng có thể coi chừng dùm cho cô ta một đêm. Mà em thì sao chứ, con gái em sinh bệnh như vậy, một mình em mang đứa nhỏ đi bệnh viện, còn anh thì lại coi chừng dùm cho cô ta.
Một lần lại tiếp một lần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cuộc sống như thế đã không phải xảy ra chỉ có một ngày hay hai ngày. Sau mỗi một lần đó anh đều nói lời xin lỗi. Nói để em hiểu cho anh, nhưng mà anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không? Nếu như mà Thiệu Minh Thành cũng giống như vợ trước của anh, cũng xâm nhập vào cuộc sống của hai chúng ta như vậy. Anh ấy cũng ở trong nhà của chúng ta, muốn làm gì thì làm, vậy anh sẽ thấy như thế nào?"
Giản Ngọc Sanh không nói gì, Tiểu Nhiên lại tiếp tục nói: "Nếu bởi vì đứa nhỏ anh không làm được những chuyện vô tình đối với cô ta, thì có thể nói..., như vậy, xin mời anh hãy đối xử vô tình với em một chút đi! Hai chúng ta có thể tụ được thì cũng có thể tan được!"
Những lời nói của Tiểu Nhiên càng làm cho Giản Ngọc Sanh không có lời nào để nói. Tiểu Nhiên cũng không còn do dự nữa, cô lôi chiếc va ly tiếp tục đi tới ngưỡng cửa. Giản Ngọc Sanh đờ đẫn đứng ở nơi đó, nhìn thấy Tiểu Nhiên mở cửa muốn đi, anh liền đi qua, một tay lấy túm lấy cái va ly của cô đá qua một bên, gắt gao ôm cô vào trong ngực, gầm nhẹ: "Đừng đi Tiểu Nhiên, anh sẽ không để cho em đi đâu, em không nên rời khỏi anh như vậy!"
Tiểu Nhiên không nói gì, tùy ý để cho anh ôm. Trong lòng cô cũng có một giọng nói cũng đang đáp trả lại anh. Ngọc Sanh, nếu Mạc Tiểu Nhiên này đã đưa ra một quyết định rồi, thì không có người nào có thể thay đổi được! Bởi vì cô ấy đã không muốn còn phải tiếp tục chấp nhận cái chuyện chín bỏ làm mười như vậy nữa rồi!
Ngày hôm sau cũng chính là Thứ Hai. Tố Tố và Hàm Hàm lại gặp gỡ cùng với Tiểu Nhiên, biết được Tiểu Nhiên đã ra quyết định kết thúc với Giản Ngọc Sanh. Tố Tố và Hàm Hàm đều khuyên Tiểu Nhiên hãy suy nghĩ cân nhắc một chút. Hai người đều nhìn ra được dụng tâm của Giản Ngọc Sanh đối với Tiểu Nhiên cũng có tình cảm. Còn về phần chuyện của vợ trước của anh, thiết tưởng cũng có biện pháp để giải quyết.
Kỳ thực Tiểu Nhiên cũng đã từng nghĩ lại xem quyết định của chính mình đến cùng là có đúng hay không. Nhưng cũng bởi vì suy nghĩ không chấp nhận, cô mới rời khỏi Thiệu Minh Thành, sau đó ở cùng với Giản Ngọc Sanh. Cô đã nỗ lực đi kinh doanh rồi, đến khi cái gọi là vợ trước của Giản Ngọc Sanh xuất hiện, cô đã học chấp nhận, nhân nhượng, tranh thủ lại kiên trì. Cô tự nói với mình, chỉ cần Giản Ngọc Sanh không phản bội cô, không vi phạm những lỗi có tính chất nguyên tắc, thì cô có thể tiếp tục quan hệ. Nhưng mà, đến lúc này cô mới phát hiện ra, sự chấp nhận thật sự không phải là đồ tốt, luôn có thời điểm không thể chấp nhận được.
Dưới sự khuyên bảo của Tố Tố và Hàm Hàm, Tiểu Nhiên quyết định trước hãy cứ bình tĩnh lại vài ngày đã. Dù sao, cô và Giản Ngọc Sanh đã ở cùng nhau lâu như vậy, hơn nữa Giản Ngọc Sanh đối với cô cũng thật sự rất tốt. Trừ bỏ chuyện vợ trước đã làm cho cô phải bân tâm ra, thì những phương diện khác của Giản Ngọc Sanh đều không cần phải nói. Bất quá, chỉ cần là vấn đề của vợ trước thôi thì cũng đã đủ để cô đau đầu rồi.
Sau khi đã gặp mặt với Tiểu Nhiên xong, Tố Tố lấy ngón tay đếm đầu mấy người bọn họ một chút. Rốt cuộc là ai làm hại ai, Tiểu Nhiên không được hạnh phúc, Hàm Hàm không được hạnh phúc, Thiệu Minh Thành còn đơn thân, La Vĩ Khôn cũng không có tin tức, không biết là đang đợi Hàm Hàm hay là chờ bạn gái trước của anh.
Mà cô thì sao đây, tuy rằng cuộc hôn nhân của cô vẫn còn đó, tuy nhiên nó cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mà cô không từng trải, đã làm cho cô cảm thấy thống khổ và khổ sở vô cùng. Tóm lại, người nào trong bọn họ cũng đều rối rắm.. Haiz, cô không nhịn được mà thở dài.
Lại đã đến thứ sáu, sau khi tan tầm, Tố Tố đi siêu thị mua sắm vật dụng hàng ngày ở nhà còn thiếu. Nào là đồ của ba mẹ, của cô, còn có cả của Tiểu Bao Tử nữa. Cô mua một đống lớn, khi về nhà đã là quá muộn, không sai biệt lắm cũng phải gần 7 giờ tối. Tiểu Bao Tử chờ không thấy cô về nhà, liền gọi điện thoại cho cô.
Về đến nhà, Tố Tố vừa dừng xe thì phát hiện ra xe của Sở Lăng Xuyên đã dừng ở dưới lầu. Anh đã trở lại nhà, hôm nay ngược lại, anh lại về nhà rất sớm. Tố Tố mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó, không đợi cô bấm chuông cửa, đã có người ra mở cửa cho cô rồi. Bởi vì lỗ tai của Soái Ca rất thính, nghe được tiếng bước chân cô đã chạy đi gọi mở cửa cho cô rồi.
Tố Tố vừa vào cửa, Sở Lăng Xuyên cũng đã nghênh đón. Anh giúp cô xách này xách nọ, hai người một trước một sau đi đến phòng khách. Tố Tố nhìn thấy bên cạnh bàn trà ở trước mặt có một cái quả dưa hấu vô cùng lớn, thì không nhịn được sự kinh ngạc mà kêu lên: "Wow! Quả dưa hấu này thật là lớn!"
Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống chính là ngồi ở trên ghế sofa cười không nói chuyện, Soái Ca thì ngửi tới ngửi lui ở trên quả dưa hấu. Tố Tố không nhịn được liền hỏi: "Quả dưa hấu này được trồng chỗ nào vậy ạ? Xem ra còn to hơn cả Tiểu Bao Tử đấy."
Sở Lăng Xuyên buông các thứ xuốngọ, nhếch môi mỉm cười, "Anh mang về đấy!"
Tố Tố kinh ngác cảm thán về quả dưa hấu vĩ đại xong, sau đó đến lúc này mới cảm thấy không thích hợp, chồng cô ở đây, còn Tiểu Bao Tử thì đâu rồi, có phải nhóc đang chơi ở trong phòng ngủ hay không? Trên mặt cô đang mướt mải mồ hôi, liền đi vào toilet để ráy trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Con trai, mẹ đã về nhà rồi đây."