Editor: Uyên Uyên

Kể từ sau lần ấy, hai người cũng có nói chuyện một vài lần, nhưng không khí vẫn rất nặng nề, có lẽ những gì nên nói đều đã nói rồi, nên hai người lại nhìn nhau trong sự im lặng.

Cơm tối là do Sở Lăng Xuyên nấu, anh chuẩn bị thức ăn rất đa dạng, chủ yếu để Tố Tố bồi bổ thân thể.

Hai người ngồi ăn cơm đối mặt nhau nhưng chẳng nói gì, trước kia một bữa cơm hai người sẽ vừa nói vừa cười, nhưng bây giờ không khí an tĩnh thật khiến lòng người phiền muộn.

Một ngày lại trôi qua như thế, đêm nay Tố Tố ngủ rất an ổn. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy rất sớm để đi làm, cô đang mơ màng thì đột nhiên cảm xúc bi thương không cách nào áp chế được dâng lên? Vì sao cô lại bi thương, có phải do cô đánh mất đứa bé, vì hôn nhân này khiến cho cô khổ sở.

Cô ngồi trên giường hoảng hốt một lúc lâu rồi mới nhận ra trong phòng còn có thêm một người, Sở Lăng Xuyên đứng bên cạnh tủ quần áo, anh chỉ mặc mỗi một cái quần lót. 

Quần áo thì rơi đầy trên mặt đất, trên giường cũng có vài bộ của anh, căn phòng vô cùng bừa bộn, rốt cuộc thì Sở Lăng Xuyên đang làm gì vậy?

Tuy cô rất tò mò nhưng cũng không muốn hỏi, cô ngồi dậy chuẩn bị rời giường, Sở Lăng Xuyên nhận ra Tố Tố tỉnh lại, anh xoay người nhìn cô, sải bước ngồi bên giường hôn nhẹ lên môi cô: “Bà xã, em dậy rồi à?”^uyen^[dd.lqd]

Ặc, Tố Tố sửng sốt, anh rất ít khi gọi cô là bà xã, chỉ gọi là bảo bối hay vợ, sao hôm nay lại thay đổi đột ngột, mà dáng vẻ này của anh có chút nào giống như vợ chồng chuẩn bị ly hôn chứ, có phải sau khi anh đáp ứng xong lại đổi ý rồi hay không?

“Anh…...” Cô có chút do dự, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh: “Ngày hôm qua anh đã nói gì vẫn nhớ chứ?”

Đôi mắt Sở Lăng Xuyên thâm trầm, nhướn mày, hình như không hiểu lời Tố Tố nói, lại còn cố ý hỏi: “Ngày hôm qua nói cái gì?”

“Anh nói,... nghỉ phép kết thúc… chúng ta sẽ…. ly hôn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố sớm bị ưu thương và cô đơn bao phủ.

“Anh đã nói thì sẽ giữ lời.” Sở Lăng Xuyên cố nén đau xót, nhếch môi cười khổ sở, cô lại gấp như vậy, chỉ muốn phân rõ giới hạn với anh, lại còn sợ anh đổi ý.

“Vậy…. Chúng ta nên kéo giãn khoảng cách thì hơn.” Theo cách nghĩ của Tố Tố, nếu xác định muốn ly hôn thì nên cách xa nhau, không nên như hiện tại, anh cứ hôn cô như vậy thì làm sao được tính là bình thường được.

Hơn nữa, cô không muốn đắm chìm trong sự dịu dàng và yêu chiều của anh, như vậy sẽ càng khiến cô thêm khổ sở và mâu thuẫn.

Đáy lòng của Sở Lăng Xuyên nhói lên một cái, mạnh mẽ ôm cô vào ngực, hung hăng hôn một lúc mới nói: “An Nhược Tố, em phải hiểu được, chỉ cần chưa ly hôn chúng ta vẫn là vợ chồng chính thức, giữa vợ chồng thì không có chuyện cách xa nhau.

Được rồi, anh nói đều có lý, cô không nói lại anh nên dứt khoát im lặng, đứng dậy đi vệ sinh. Khi cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, Sở Lăng Xuyên đang cầm một cái áo T-shirt đen, tay kia cầm một cái quần trắng, hỏi cô: “Bộ này thế nào?”

Tố Tố miễn cưỡng nhìn, thuận miệng nói qua loa: “Tạm được.”

Chân mày Sở Lăng Xuyên cau lại, “Cái gì là tạm được, chỉ có được và không được, tạm được chính là không được.” Anh lại vứt quần áo trên mặt đất rồi tiếp tục tìm, đưa lưng về phía Tố Tố nói: “Điểm tâm làm xong rồi, em đi ăn trước đi.”

Tố Tố không để ý đến anh nữa, đi ra ngoài dùng bữa sáng, cô vừa mới ăn được mấy miếng thì Sở Lăng Xuyên xuất hiên, trên người anh mặc một cái áo cộc màu xanh kết hợp với cái quần dài, nghênh ngang xuất hiện hỏi cô: “Bà xã, như thế này thì sao?”

“Không được!” Tố Tố cho anh hai chữ rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Sở Lăng Xuyên rời đi như cơn gió, chỉ chốc lát sau lại thay một bộ mới rồi hỏi cô như thế nào.

Thật ra thì quần áo của Sở Lăng Xuyên rất ít, bởi vì đa số thời gian đều mặc quân trang, đồ trong tủ toàn bộ là đồ cũ trước kia của anh, có một ít là cô tiện tay mua khi đi dạo phố, vẫn treo trong ngăn kéo, chưa từng mặc qua.

Cô vốn không có hứng thú để ý đến anh, nhưng nhìn anh mỗi lần thay quần áo xong ngày càng lôi thôi lếch thếch, lần lượt hỏi cô mặc như thế nào.

Tố Tố thật hoài nghi có phải anh cố ý hay không, trước kia anh đều không quá chú trọng những thứ như thế này, tùy tiện mặc một bộ vào đều cảm thấy có khí thế, dù sao vóc dáng anh cũng rất tốt, vậy mà hôm nay lại làm cho cô thật phiền.

Cô ăn điểm tâm xong rồi đi thẳng vào phòng ngủ, anh cũng lẽo đẽo theo sau. Tố Tố nhặt hết quần áo anh vứt lung tung nhét vào ngực anh, sau đó đi tìm quần áo của mình để chuẩn bị đi làm, cô sắp trễ giờ rồi.

Sau khi cô thay quần áo xong, đi ra đã thấy Sở Lăng Xuyên thay xong đồ mới.

Một cái áo T-shirt trắng lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, phom áo ôm sát theo đường cơ thể, nổi bật lên bắp thịt cuồn cuộn, thêm một cái quần dài màu vàng nhạt lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Một bộ quần áo đơn giản như vậy mặc trên người anh trở nên đẹp bất ngờ, đúng là vóc dáng trời sinh, anh mặc cái gì vào cũng đều dễ nhìn.

Hai tay anh bối rối không biết để đâu, cúi đầu xem lại bản thân, rồi lại hỏi Tố Tố: “Bà xã, như thế nào, anh có đẹp trai không?”

Tố Tố bất đắc dĩ nhìn, “Xấu muốn chết.” Cô nói xong liền cầm túi xách đi ra ngoài.

“Gì chứ? Em chê anh?” Sở Lăng Xuyên vội vàng cầm chìa khóa đi theo, trước khi đi còn không quên soi gương lại lần nữa, anh hét to: “Bà xã, thì ra anh đẹp trai như vậy, tại sao em lại nói anh xấu?”

Tố Tố bất lực trước sự tự luyến của anh, cô không nhịn được hỏi: “Tại sao ư?”

Tố Tố không nói nổi, cô cảm thấy hôm nay anh rất buồn cười, vốn là tâm tình phải lo lắng suy sụp nhưng lại hoàn toàn không phải.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, anh giúp cô cầm túi xách, từ thang máy đến bãi đậu xe vẫn một mực ôm cô, mở cửa xe cho cô rồi mới lên sau.

Trên đường đưa Tố Tố đi làm, thỉnh thoảng Sở Lăng Xuyên sẽ nói gì đó, Tố Tố chỉ đáp vài lời tượng trưng, còn đa số là trầm mặc, dáng vẻ buồn bực, đôi mắt ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi cô thấy ven đường có người ôm đứa trẻ, cô cứ ngây ngốc nhìn theo cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhắm mắt lại giả bộ nghỉ ngơi để không nhìn thấy những gì ở bên ngoài nữa.

Vẻ mặt Tố Tố biến hóa ít nhiều Sở Lăng Xuyên đều có thể cảm nhận được, anh biết tâm tư cô, nổi khổ của cô, thế nhưng anh không có cách nào thay thế, cũng không thể giảm bớt chúng.

Tim anh sao có thể không đau, sao có thể không tức giận, đưa bé của hai người cứ như vậy mà mất đi, thật sự anh có chút hận mẹ mình.

Sau khi đưa Tố Tố đi làm, Sở Lăng Xuyên đến một quán trà ngồi đợi, sáng nay anh có hẹn Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn gặp nhau.

Mọi người mấy ngày không gặp, tay bắt mặt mừng rồi mới ngồi xuống trò chuyện, La Vị Khôn cười nói: “Em nói này anh Xuyên, anh không làm người mẫu thật đáng tiếc, nếu anh muốn chuyển nghề, đến công ty em làm người phát ngôn.”

Sở Lăng Xuyên không lên tiếng, Thiệu Minh Thành lại tiếp lời: “Được rồi, nếu muốn anh ấy chuyển nghề, trừ khi là cấp trên ra lệnh, anh ấy tự chuyển có lẽ mặt trời mọc phía tây rồi.”

Sau khi nhân viên mang nước lên, La Vĩ Khôn bảo họ đi chỗ khác, anh không thích lúc nói chuyện có người ở bên cạnh nghe thấy.

Hai người trêu ghẹo nhưng chẳng thấy Sở Lăng Xuyên thay đổi sắc mặt, La Vĩ Khôn vội thu liễm, bắt đầu nghiêm chỉnh lại: “Anh và chị dâu thế nào, làm lành chưa?”

Sở Lăng Xuyên trầm mặc chốc lát rồi nói: “Cô ấy đề cập đến ly hôn.”

“Cái gì?” Thiệu Minh Thành nhíu mày, nhớ lại tính khí thối tha của Sở Lăng Xuyên liền hỏi: “Bởi vì không có đứa bé nên anh lại nói gì sao? Tình huống như thế khẳng định chị dâu hết sức đáng thương, ngay cả em cũng cảm thấy đồng tình.

Một người đàn ông như anh nói không thất vọng, không oán giận thì không phải, chị ấy bộc phát tính khí cũng không có gì lạ.

Anh cũng đừng nóng nảy, chị dâu nói ly hôn anh lại vỗ bàn nói ly thì ly sao. Bây giờ tất cả anh phải nghe chị ấy, cố gắng kìm nén tính khí thối tha của mình lại, để cho chị ấy quên dần đi chuyện không vui, về sau khẳng định mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Thật sự muốn ly hôn? Không phải giận dỗi?” La Vĩ Khôn có chút giật mình, bởi vì tình cảm của Sở Lăng Xuyên và Tố Tố rất hạnh phúc, ngọt ngào, nhất là Sở Lăng Xuyên, anh xem Tố Tố như bảo bối, anh không thể tin hai người thật sự sẽ ly hôn. ^uyen^[dd.lquudnn]

Anh lắc đầu, “Em cảm thấy chuyện này không giống tác phong thường ngày của chị dâu. Anh Xuyên, anh hãy thành thật nói xem, có phải bị chị dâu bắt được nhược điểm rồi?”

Sở Lăng Xuyên tức giận: “Anh con mẹ nó còn thuần khiết hơn so với giấy trắng. Chuyện này tất cả là do mẹ anh, bỏ đồ có hại vào thức ăn của Tố Tố khiến đứa bé…. Anh đều không biết đến sự hiện hữu của nó, vậy mà nó cứ thế ra đi khi mới được một tháng…”

Sở Lăng Xuyên không nói được nữa, tay cầm ly trà đã nổi hết gân giống như muốn bóp nát cái ly vậy. Ở trước mặt Tố Tố anh luôn tỏ ra kiên cường, nhưng giờ phút này, tất cả thống khổ và sự yếu ớt đều bộc lộ ra ngoài.

Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành vỗ vai anh mà an ủi, La Vĩ Khôn thở dài: “Anh, đừng buồn nữa, cái gì bỏ lỡ thì cũng không lấy lại được, bây giờ điều quan trọng hơn là chăm sóc vợ mình.”

Thật ra thì ai cũng hiểu bây giờ Sở Lăng Xuyên và Tố Tố rơi vào tình trạng bế tắc, nếu muốn buông bỏ mọi hiềm khích là rất khó. 

Thiệu Minh Thành hỏi: “Bây giờ anh định làm thế nào? Đồng ý ly hôn sao?”

Sở Lăng Xuyên lấy tay bóp trán, khôi phục tỉnh táo, “Anh bây giờ chỉ có thể ổn định cô ấy trước đã, chờ nghỉ phép kết thúc mới nói đến chuyện ly hôn, nếu như lúc đó cô ấy vẫn không thay đổi ý định thì….”

La Vĩ Khôn cắt đứt lời nói của Sở Lăng Xuyên, “Cố gắng lên, anh, có gì cần anh em giúp thì cứ nói một tiếng.”

Thiệu Minh Thành phiền muộn: “Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.”

Sở Lăng Xuyên hỏi: “Cậu và Tiểu Nhiên sao rồi?”

“Như thế nào?” Thiệu Minh Thành cười khổ, “Em bỏ đám cưới để cùng cô ấy kết hôn, nhưng cô ấy không chịu, em chưa từng thấy qua cô gái nào cố chấp như vậy. Sao em lại trêu chọc một cô gái như vậy cơ chứ.”

Bây giờ đến lượt Sở Lăng Xuyên vỗ bả vai Thiệu Minh Thành, đồng thời nhắc nhở anh, “Mạc Tiểu Nhiên không phải người phụ nữ bình thường, cô ấy không cần hôn nhân, cũng không cần cậu phụ trách, thứ cô ấy cần chính là tình yêu của cậu.”

La Vĩ Khôn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, “Tôi xem như cậu tự là tự chịu, ban đầu là người ta đưa đến tận cửa thì không cần, lại đi hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, thậm chí còn chuẩn bị kết hôn.

Bây giờ nói kết hôn với Tiểu Nhiên bảo sao cô ấy không đồng ý, chín mươi phần trăm là vì đứa bé, Tiểu Nhiên kiêu ngạo như vậy, căn bản cô ấy không cần.”

“Hai người cùng phe à?” Thiệu Minh Thành nhíu mày, “Cô ấy muốn tình yêu thì em cho cô ấy, em đã nói em yêu cô ấy, cưới cô ấy không phải vì đứa bé, nhưng cô ấy không chịu tin, cảm thấy tất cả lời em nói đều là giả dối.

Bởi vì em đã từng một lần làm cô ấy mất niềm tin, cho nên dù bây giờ có làm gì thì đều là có mục đích, đều là không đúng trong mắt cô ấy. Bây giờ em chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.”

La Vĩ Khôn cười, “Cái này gọi là một lần rắn cắn cả đời sợ rắn. Có lẽ cô ấy sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa nên cố gắng cách xa cậu một chút. Bây giờ cố gắng mà cưới Tiểu Nhiên về, cô ấy chắc chắn yêu cậu.”

Thiệu Minh Thành cho La Vĩ Khôn một đấm, “Cậu đừng có ngồi đó mà cười tôi, La Vĩ Khôn, lo mà nắm chặt lấy Hàm Hàm, đến lúc bỏ qua lại hối hận không kịp. Đợi đến lúc ngồi mà khóc đi.”

La Vĩ Khôn lại bộ dáng không vội vã, “Lo gì, không đến 35 anh đây tuyệt đối không kết hôn, bây giờ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay, người phụ nữ của mình làm sao để chạy được.”

“Nếu ở chung một chỗ thì liệu mà đối xử tốt với người ta, không phải ai muốn ở với nhau cũng được đâu.” Sở Lăng Xuyên nói xong đứng dậy, “Được rồi, hai người cứ tiếp tục trò chuyện, anh có việc, đi trước.”

“Bây giờ là mấy giờ, gấp cái gì?”

Sở Lăng Xuyên bị giữ lại, anh giải thích, “Buổi trưa còn phải về làm cơm cho bà xã.”

“Không phải thế chứ, cho dù như thế nào đi nữa cũng không cần làm như vậy.” Sở Lăng Xuyên như vậy La Vĩ Khôn cảm thấy không nhận ra, đưa cơm sao, anh cảm giác chỉ có phụ nữ mới làm chuyện này, có đánh chết anh cũng không làm chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play