Tắt đèn, trong phòng một mảnh đen kịt, Tố Tố sờ lên giường, tay chạm vào thân thể của anh, người từ từ trườn lên cọ cọ vào người anh, tốc độ sánh ngang ốc sên, Sở Lăng Xuyên nóng nảy, một tay lôi Tố Tố ôm vào lồng ngực, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng, Tố Tố cũng không hề keo kiệt mà hôn đáp trả anh.
Tố Tố vứt thẹn thùng ra sau đầu, từng bước sờ soạng, lục lọi, thực hiện kế hoạch tiến thân, có điều cô thật đúng không phải học sinh giỏi, vật lộn nửa ngày vẫn chưa làm ăn được gì, Sở Lăng Xuyên bị cô trêu chọc đến nỗi sắp nghẹn chết, cô vẫn không hiểu ý người ta, còn làm cho người ta đau.
Nghe anh rên lên một tiếng kêu đau, cô luống cuống nói xin lỗi, sau đó tiếp tục chiến, cuối cùng cũng thành công, cô còn chưa kịp ăn mừng thì đột nhiên điện thoại Sở Lăng Xuyên vang lên rất không đúng lúc.
Cô định đứng dậy nhưng Sở Lăng Xuyên lại ôm chặt lấy không cho cô động đậy, với tay lấy điện thoại trên bàn, hai người cứ ôm nhau như vậy, anh nửa ngồi trên giường, còn cô dạng hai chân trên người anh, ôm nhau quấn quýt.
Sở Lăng Xuyên cũng không rảnh xem ai gọi đến, bắt máy luôn, giọng điệu không mấy thiện cảm, “Ai vậy?” Gọi vào lúc này làm gì không biết, làm hỏng chuyện tốt của người ta.
Trong lúc anh đang nghe điện thoại, Tố Tố nhân cơ hội làm chuyện xấu, hôn vành tai anh một cái, bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên ngực anh khiến Sở Lăng Xuyên khó thở, nhân lúc bên kia chưa nói gì, anh hung hăng hôn môi Tố Tố chụt một cái.
Bỗng nhiên trong điện thoại vang lên tiếng người lè nhè: “Lăng Xuyên...Mạc Tiểu Nhiên có người khác rồi, còn có con với hắn, anh nói xem, em thì sao, hả, em tính là gì đây!”
Giọng điệu nức nở mang theo men say vang lên rõ ràng trong bóng tối, truyền vào tai Sở Lăng Xuyên, ngay cả Tố Tố cũng nghe thấy, là Thiệu Minh Thành, anh ta say rồi, lại còn khổ sở vì Tiểu Nhiên nữa.
Tố Tố đơ tại chỗ, Thiệu Minh Thành thật sự nghĩ Tiểu Nhiên có người đàn ông khác hả. Người đó là cô đóng giả, nếu xảy ra hiểu lầm thì cô đắc tội lớn với người ta rồi, định chộp lấy điện thoại trong tay Sở Lăng Xuyên nói rõ ràng với Thiệu Minh Thành, Sở Lăng Xuyên lại lên tiếng: “Đàn ông cái gì? Có chuyện gì vậy?”
Thiệu Minh Thành rống lên: “Anh nói có phải Tiểu Nhiên không có mắt không, lại đi chọn một tên râu ria lồm xồm, còn có con với hắn, như vậy là ý gì… Em đã nói sẽ cưới cô ấy rồi, cô ấy còn muốn gì nữa?”
Lã râu ria? Sở Lăng Xuyên nghĩ ngay đến Tố Tố. Cặp mắt đen sáng ngời trong đêm nhìn về phía Tố Tố, bàn tay đặt trên eo cô nắm lại, Tố Tố vội nói: “À… Em, lão râu ria đó là em, Tiểu Nhiên nói em là bạn trai cậu ấy, Thiệu Minh Thành tưởng thật…”
Nghe Tố Tố giải thích xong, Sở Lăng Xuyên chỉ đành câm nín lại cảm thấy tức cười, vội an ủi Thiệu Minh Thành, kể rõ đầu đuôi sự tình, bên kia nghe xong thì đơ toàn tập, hồi lâu mới hỏi: “Thật, thật hả? Người đàn ông mà em nhìn thấy là chị dâu thật à?”
“Vô cùng chính xác, cậu đã thấy tôi nói đùa bao giờ chưa, bây giờ lão râu ria mà cậu nói đang ở cùng tôi đây.” Sở Lăng Xuyên nói xong lại bóp eo cô cái nữa, sao có thể chơi xấu anh em của anh chứ, cô nhóc ranh ma hư đốn này.
“Được lắm, Mạc Tiểu Nhiên, dám lừa anh hả, Lăng Xuyên, anh trông chừng vợ anh cho tốt đi.” Thiệu Minh Thành nói xong, Tố Tố bỗng nhúc nhích, Sở Lăng Xuyên suýt chút nữa gọi tên cô, gắt gao ôm lấy eo cô thật chặt, không để cho cô lộn xộn.
“Được rồi, đừng uống nữa, mau về đi.” Sở Lăng Xuyên còn định nói thêm, Tố Tố đã rục rịch làm mấy chuyện xấu trong lòng anh.
Thiệu Minh Thành bên kia cũng ồn ào: “Em đi tìm cổ tính sổ.”
Nói xong hai người đều cúp máy, Thiệu Minh Thành đi tìm Mạc Tiểu Nhiên tính sổ, còn Sở lăng Xuyên và Tố Tố thì chìm vào một trận triền miên kịch liệt, nồng nàn cháy bỏng trong đêm.
Sau khi trải qua lần chủ động hiến thân này, Tố Tố rút ra kết luận, việc này rất hao tổn sức lực, kiên quyết không muốn làm lần thứ hai, sau này cứ để anh tiên phong đi!
Sáng sớm hôm sau Tố Tố tỉnh lại, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau, mặc dù cuối cùng anh giành lại quyền chủ động, nhưng cô vẫn bị hành hạ như cũ, cái eo này bị ngược đãi mười phần rồi còn đâu.
Lúc cô dậy thì không thấy anh đâu, nhìn đồng hồ đã bảy giờ, trên bàn có bữa sáng, Tó Tố kì kèo mè nheo đứng lên đi rửa mặt thay quần áo, nhưng trước khi đến đây không kịp chuẩn bị nên không mang theo kem dưỡng da, cảm thấy hơi khó chịu.
Tố Tố ra ngoài dạo một vòng, lúc quay về cầm một quả trứng gà, ngồi xuống bàn, để quả trứng gà bên cạnh, đang định cần đũa thì Sở Lăng Xuyên về.
“Cục cưng, sao không ngủ thêm chút nữa.” Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa đi tới, hôn lên mặt Tố Tố đánh chụt một cái rồi mới ngồi xuống bên cạnh, “Mau ăn cơm, lề mề mãi.”
“Em ăn đây.” Sở Lăng Xuyên nói xong lại ôm lấy eo Tố Tố, ngồi sát lại, ngắm cô ăn, thỉnh thoảng lại thơm một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô lại không thể không nghĩ tới màn lửa tình đêm qua, cố ý đùa Tố Tố, “Em yêu, tôi hôm qua em rất nhiệt tình, lần sau…”
“Sở lăng Xuyên!” Mặt Tố Tố đỏ lựng, rất nghiêm túc ngắt lời anh. Mặc dù thỉnh thoảng cô cảm xúc dâng trào, nhưng loại chuyện như này nói ra ngoài cô rất xấu hổ có biết không? “Anh nói nữa là em giận cho coi!”
Sở Lăng Xuyên lại thích chí nhìn bộ dạng xấu hổ thẹn thùng của Tố Tố, tiếp tục mặt dày nói: “Có điều, nhiệt tình có thừa, kỹ thuật không đủ. Cục cưng, đem qua em làm anh đau đó nha, lần sau phải cải tiến kỹ thuật đấy.”
Á à, cái lão này, sao lại háo sắc, sao lại không đứng đắn như vậy, sự nghiêm chỉnh trước kia đi đâu rồi, đâu rồi? Làm sao mà ngày càng không đứng đắn tí nào, thật không nhận ra luôn.
Điên lắm rồi nha! Lần sau đừng mơ chị đây chủ động!
“Hứ, An Nhược Tố, em dám tước đoạt phúc lợi của anh, anh cũng nổi giận!” Sở Lăng Xuyên cầm quả trứng gà lên bắt chước Tố Tố đập lên bàn một cái, “Vợ, quả trứng gà chín này mai phục ở đây từ lúc nào vậy? Đây chắc chắn là gian tế, bị anh bắt được rồi.”
Tố Tố đang mặt nhăn mày nhó, nhìn Sở Lăng Xuyên, rồi lại nhìn bãi trứng gà trước mặt, cuối cùng phì cười, Sở Lăng Xuyên cũng cười theo, nhưng rất kín đáo, khóe môi khẽ cong lên, rất đẹp trai.
“Gian tế cái nồi ý, khó khăn lắm em mới đi xin được một quả trứng gà về định đắp mặt, lại bị anh đập bể, anh xem, vương vãi hết cả ra bàn rồi.
Sở Lăng Xuyên, anh và Thiệu Minh Thành là bạn thân nhất của nhau, anh thấy Thiệu Minh Thành theo đuổi Tiểu Nhiên chỉ là vui đùa một chút sao?”
Sở Lăng Xuyên nắm lấy tay Tố Tố đặt lên đùi, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Anh cũng đang muốn hỏi em đây, Tiểu Nhiên mang thai có đúng là con của Thiệu Minh Thành không? An Nhược Tố, không được nói dối.”
Tố Tố gật đầu, cũng không giấu giếm nữa, nói luôn: “Tất nhiên là hắn rồi. Có điều Thiệu Minh Thành này cũng thật là, có phải con của mình hay không cũng không biết…”
Sở Lăng Xuyên trầm mặc, Tố Tố vẫn không buông, “Này, em đã trả lời câu hỏi của anh rồi, anh còn chưa trả lời em đâu, các anh là anh em tốt, trong đầu anh ấy nghĩ gì chắc sẽ nói với anh chứ, hoặc là anh hiểu khá rõ cậu ấy, sẽ biết một chút gì đó?”
Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu ta đúng thật là không nói với anh. Nhưng anh hiểu rất rõ cậu ấy, lúc đầu là giận dỗi hoặc ôm tư tưởng vui đùa một chút, sau lại có lẽ nghiêm túc, thích, nhưng không biết.”
Tố Tố nghe đến đó, mắt sáng lên, “Vậy là thật ra cậu ta thích Tiểu Nhiên, nhưng bản thân lại không phát hiện ra, còn Tiểu Nhiên, mặc dù thích cậu ta, nhưng bởi vì bị cậu ta làm tổn thương, nên mới giận dỗi, cãi nhau to như vậy?
y da, không đúng, Thiệu Minh Thành lại có bạn gái, làm sao đây? Anh nói xem, tại sao cậu ta phải làm tổn thương Tiểu Nhiên chứ, nói chỉ là chơi đùa thôi, với tính khí của Tiểu Nhiên chắc là tức chết mất.
Sở Lăng Xuyên, hay là chúng ta giúp bọn họ một tay? Một người là chị em tốt của em, một người là anh em tốt của anh, trong bụng Tiểu Nhiên còn có một nhóc con, nếu bọn họ còn thích nhau mà lại bỏ lỡ chỉ vì giận dỗi và hiểu lầm, như vậy không phải rất đáng tiếc sao, anh nói có đúng không?”
“Hôm nào có thời gian anh sẽ tìm Minh Thành nói chuyện một chút.”
Nói đến đứa bé, hai người lại nhớ đến Tiểu Xuyên Xuyên, Sở Lăng Xuyên vuốt bụng Tố Tố, cau mày nói: “Anh đã cố gắng như vậy rồi, kiểu gì cũng phải trồng.”
Bộp, ót bị Tố Tố vỗ một cái, cô xấu hổ nói: “Sở Lăng Xuyên, anh cứ trồng đi, đi thôi, đưa em ra ngoài đi dạo, buổi chiều em phải về rồi.”
Sở Lăng Xuyên dẫn Tố Tố đi lòng vòng một hồi, thật ra cũng không có gì đáng xem, đều đã đến đây mấy lần, chủ yếu là tận hưởng khoảng thời gian khó có được hai người đi chung với nhau.
Buổi trưa chính ủy mời đến nhà cậu ta dùng cơm, mà Sở Lăng Xuyên có chút chuyện phải xử lý, nên chỉ có Tố Tố sang phụ nấu cơm. Cơm trưa chuẩn bị xong thì Sở Lăng Xuyên và chính ủy cũng về. Bốn người ăn cơm rất náo nhiệt, hơn nữa hôm nay lại ăn lẩu, nóng hổi khiến trái tim ấm áp, có điều Tố Tố hơi buồn bực, ăn xong sẽ phải cuốn gói đi về.
Buổi chiều lúc đi, Sở Lăng Xuyên đưa Tố Tố đi bắt xe, thấy xe đến, Sở lăng Xuyên dặn dò: “Cục cưng, sau khi về nhà phải yên phận đi, không được để anh lo lắng, biết không?”
“Vâng, em biết rồi mà, em sẽ cố hết sức bớt hành hạ con tim của anh.” Vừa nói xong thì xe dừng lại, Tố Tố định lên xe, Sở Lăng Xuyên lại nghiêm mặt nhắc nhở: “An Nhược Tố, có phải em quên gì rồi không?”
Tố Tố nghĩ nghĩ, cô quên gì nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui mới nhớ ra, anh muốn mỗi ngày phải được nghe cô nói một câu ngọt ngào đây mà, “Hic...Phải nói thật sao, trước mặt bàn dân thiên hạ thế này có thích hợp không?”
Sở Lăng Xuyên vênh mặt, cường ngạnh nói: “An Nhược Tố, không nói thì không được về, ở lại đây với anh, anh sẽ bắt em một ngày nói một trăm lần.”
“Được rồi, em nói là được chứ gì?” Tố Tố tiến sát lại bên tai anh, cười xấu xa nhỏ giọng nói: “Tiểu Lăng Xuyên, chị đây rất ưng cơ bụng của em, ngoan nha, tiếp tục bảo trì đấy.”
Nói xong quay người bỏ chạy, lên xe, phất tay đi. Còn Sở Lăng Xuyên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, bị lời nói sến súa của Tố Tố giáng cho một đòn không nhẹ, thậm chí trên làn da mặt màu đồng còn xuất hiện màu đỏ sậm khả nghi, tay không nhịn được sờ lên bụng mình, hít sâu một hơi, xoay người lên xe về doanh, sau này tiếp tục đẩy mạnh rèn luyện.
Thứ 2, Tố Tố bắt đầu đi làm, buổi trưa còn nói chuyện điện thoại với Sở Lăng Xuyên, trước khi cúp máy, Sở Lăng Xuyên kia còn không quên bắt cô nói lời âu yếm, nói một lần rồi, lần thứ hai nói dễ hơn nhiều, nói xong hai người mới cười hi hi ha ha cúp điện thoại.
Tâm tình Tố Tố hôm nay rất tốt, hiểu lầm giữa cô và Sở Lăng Xuyên đã được giải quyết, sự ngăn cách, cãi vã trước kia cũng biến mất, tâm trạng cũng thoải mái theo.
Nhưng buổi chiều sắp đến giờ tan tầm, sau khi nhận được điện thoại của Hàm Hàm, tâm trạng tốt đến mấy cũng tan thành mây khói. Cô còn chưa kịp nói chuyện, Hàm Hàm bên kia đã la lên: “Tố Tố, không xong rồi, Thiệu Minh Thành sắp đính hôn!”
Cái gì? Thiệu Minh Thành sắp đính hôn? Tố Tố tưởng mình nghe nhầm, cô còn cùng Sở Lăng Xuyên nghiên cứu xem có cách nào để họ thành đôi, không ngờ sau một đêm liền nhận được tin tức kinh thiên động địa như vậy, “Cậu không nghe nhầm chứ? Tin tức có đáng tin không? Không phải Tiểu Nhiên sao?”
Hàm Hàm hình như có hơi tức giận, cao giọng nói: “100% tin được, là La Vĩ Khôn nói cho tớ biết, nữ chính là bạn gái anh ta. Thiệu Minh Thành thật không ra gì, coi như hại đời con gái của Tiểu Nhiên rồi, chỉ vì một nụ hôn mà trêu chọc Tiểu Nhiên nhà chúng ta, bây giò lại thành ra như vậy…”
Tố Tố có chút bận tâm hỏi: “Thế Tiểu Nhiên có biết chuyện này không?”
Hàm Hàm nói: “Chắc là biết, nha đầu Tiểu Nhiên này cũng thế, rõ ràng thích người ta, con cũng có rồi, cần gì phải đi đến nước này. Tố Tố, hay là tan làm chúng ta đi tìm Thiệu Minh Thành nói chuyện một chút?”
“Ừ, để tớ hẹn anh ta.”
Nói xong hai người cúp máy, tâm trang Tố Tố rối bời, chờ một lát bình tĩnh lại mới gọi cho Thiệu Minh Thành, bên kia bắt máy rất nhanh, không đợi cô nói chuyện, Thiệu Minh Thành đã lên tiếng: “Chị dâu, vừa hay em cũng đang định tìm chị, cuối tuần này em đính hôn, chị và Lăng Xuyên nhất định phải đến đấy.”
Nhanh gọn thật, lời nói cô chuẩn bị sẵn cũng không kịp nói, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Minh Thành, cậu và Tiểu Nhiên thật sự không thể ở bên nhau sao, thật ra thì đứa bé…”
“Chị dâu.” Thiệu Minh Thành cắt ngang, giọng điệu cứng nhắc nói “Đứa bé là con của em, em biết, nhưng đã không còn nữa rồi. Duyên phận giữa em và Mạc Tiểu Nhiên cũng coi như chấm dứt. Không nói đến cô ấy nữa, chị dâu, thứ bảy tuần này, khách sạn Đế Hào.”
Sau khi Thiệu Minh Thành cúp máy, Tố Tố vẫn chưa load được, Tiểu Nhiên phá thai rồi? Sao có thể, cô ấy chắc chắn không bỏ đứa bé, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đó Tố Tố vội vàng gọi cho Tiểu Nhiên, nhưng không ai nghe máy. Sẽ không có chuyện gì chứ? Đang lúc rối rắm và lo lắng, cũng tan tầm rồi, cô vội rời đi, ra khỏi cửa trường học lại thấy Hàm Hàm đang đợi cô.
“Hàm Hàm!” Tố Tố kêu một tiếng, đi về phía Hàm Hàm, cô lo lắng hỏi: “Không gọi được cho Tiểu Nhiên.”
Hàm Hàm khoác tay Tố Tố, thở dài nói: “Đừng lo, tớ vừa mới gọi đến công ty cậu ấy, cậu ấy được điều đến thành phố khác rồi, có thể nói là thăng chức.”
Tiểu Nhiên đi rồi, lại còn vội vã như vậy, nói cách khác, cô ấy hoàn toàn buông bỏ Thiệu Minh Thành. Bây giờ ba người tam giác sắt các cô thiếu một, Tố Tố cảm thấy rất khó chịu, cô đơn nói: “Cậu ấy phá thai thật sao? Bỏ đi mà không thèm nói với bọn mình một tiếng, thật quá đáng.”
Hàm Hàm cũng cảm thấy bựa bội, buồn bã nói: “Tớ nghĩ cậu ấy muốn yên tĩnh một chút. Về phần đứa bé, có lẽ bỏ đi thật rồi, dù sao làm mẹ đơn thân cũng rất khó khăn.”
Hai người im lặng hồi lâu, Tiểu Nhiên quá kiêu ngạo, không thể nào chấp nhận bị Thiệu Minh thành đùa bỡn, cho dù có con thì sao, cô vẫn là một Tiểu Nhiên kiêu ngạo.
Hai người ngồi buồn trong chốc lát thì đi đến quán cay Tứ Xuyên ba người thường đến, nhưng giờ lại ít đi một Mạc Tiểu Nhiên, ngồi ở gian phòng quen thuộc mà cảm thấy mất mát vô cùng, thử gọi cho Tiểu Nhiên, vẫn như cũ không liên lạc được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT