Ngày kế, bởi vì Tề Hiểu Hổ cùng Phượng
Thiếu Liên đi một đêm cũng chưa về, hơn nữa hai người hôm qua đi đến
Phượng phủ nhưng không mang theo nô bộc, Mai Phương không khỏi có chút
lo lắng, liền phái người đến Phượng phủ hỏi. Nhưng nhận được câu trả lời là hai người hôm qua tuy rằng có đến Phượng phủ nhưng không bao lâu đã
rời đi. Vừa nghe được tin này, Tề Tăng Phú cùng Mai Phương có chút sốt
ruột, hai người đi đâu? Sẽ không lại xảy ra chuyện gì chứ?
Hai vợ
chồng lo lắng đợi cho tới trưa hôm sau, thanh lâu cùng sòng bạc lại phái người đến đập phá Tề gia, hơn nữa còn nói Tề Hiểu Hổ đang trên tay của
bọn họ, nếu không muốn để cho hắn cũng bị phế thì sớm trả tiền, nếu
không kế tiếp sẽ đến phiên con cháu tiểu bối của Tề gia. Còn độc ác hơn
nữa là mang đến ngón tay bị đứt của Tề Hiều Hổ, Mai Phương sợ tới mức
liền ngất đi, Tề Tăng Phú thì bị dọa muốn bể mật.
Các tay chân vừa mới bước đi, thì sau
lưng Phượng phủ liền phái người đến báo cho Tề gia biết Phượng Thiếu
Liên đang ở Phượng phủ, còn đưa phong thư nàng viết giao cho Tề Tăng
Phú. Nghe nói bởi vì người thanh lâu sòng bạc biết Phượng Thiếu Liên là
người của Phượng phủ, buổi sáng liền thả nàng trở về, mà vì kinh sợ muốn bảo vệ an toàn sau này của mình, nàng không muốn có quan hệ gì với Tề
gia, viết hưu thư này, đoạn tuyệt quan hệ.
Mặc kệ hưu thư này hợp lý hay không hợp
lý, Tề Tăng Phú cùng Mai Phương tức giận hay không, tóm lại, là từ người Phượng phủ đưa tới, hơn nữa Phượng Thiếu Liên đang nơi đó, liền đại
biểu sau lưng chuyện này có Phượng Hiên làm chỗ dựa, Tề gia dù có không
cam lòng, cũng không thể tránh được. Cứ như vậy, Phượng Thiếu Liên không còn là con dâu của Tề gia, cho rằng mất đi Phượng thị làm chỗ dựa, bốn
nhi tử bị phế ba, còn người kia cũng bị bắt rồi, Tề Tăng Phú cùng Mai
Phương không có biện pháp, trong thời gian ngắn nhất đành phải phân phát nữ bộc, bán của cải gia sản lấy tiền mặt. Cứ như vậy, qua hai ngày, Tề
gia trở nên nghèo rớt mồng tơi, thiếu chút nữa ăn ngủ đầu đường, cuối
cùng vẫn là Mai Hiển Diệu không có tuyệt tình, khi vợ chồng Mai Phương
lần thứ hai đến nhà năn nỉ, thì lấy mấy gian phòng ở trong phủ nhà mình
cho bọn họ ở.
Tiền đã trả, thế nhưng tăm tích Tề Hiểu
Hổ vẫn như cũ không rõ, đám người Mai Phương vì thế lo lắng không thôi.
Đồng thời, Mai Hiển Diệu lại nhận được thiếp cưới từ Phượng Phủ, Phượng
Thiếu Liên muốn lập gia đình rồi!? Tề Tăng Phú cùng Mai Phương với Tề
Hiểu Nhã lúc này bị tin tức này làm cho tức giậm chân.
Mai Hiển Diệu không hiểu chuyện gì xảy
ra, nhưng hắn không có khả năng đắc tội với Phượng Hiên, vì thế, trong
ngày Phượng Thiếu Liên thành thân, hắn dựa theo lời mời của Phượng Hiên, mang theo hai nhà Mai gia đi đến Phượng phủ, không có mang theo phu
nhân Tề Hiểu Nhã, bởi vì hắn sợ nàng ta sẽ tức giận mà gây họa.
Tuy nói không rõ chỉ là em họ Phượng
Hiên tái giá, hơn nữa đối tượng chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, vì sao Phượng
Hiên lại có thể coi trọng như thế, làm cho mọi người đều biết, nhưng
nhóm quan lại quyền quí nhận được thiếp mặc kệ thân phận như thế nào,
đều vui vẻ đi đến. Chúc mừng là thứ yếu, mượn cơ hội quan hệ với Phượng
Hiên mới là quan trọng.
Hai nhân vật thành thân này đều là người của Phượng phủ, cho nên toàn bộ hôn lễ đều do người Phượng phủ làm hết. Tiệc cưới đồng thời, vị từ trước đến nay chỉ nghe chứ chưa thấy, Phượng phu nhân lần này cũng sẽ hiện thân. Đáng tiếc nàng mang khăn che mặt,
làm cho người ta nhìn không được diện mạo.
Phượng Hiên chỉ lên tiếng gọi với từng
vị khách đến mà thôi, còn toàn bộ thời gian đều không thấy hắn cùng Cốc
Nhược Vũ. Nhóm quan lại quyền quý bị bỏ qua thật ra cũng không để ý, vội vàng hàn huyên nói chuyện phiếm với nhau.
Bên này tiệc cưới vui sướng, còn bên kia cũng một chỗ khác trong Phượng phủ còn có một bữa tiệc nho nhỏ, khách
nhân trình diện chỉ có hai người nhà Mai gia, bởi vậy có vẻ phá lệ vắng
vẻ. Nhìn đám hộ vệ mặc đồ xám mặt không chút thay đổi đứng lặng ở bốn
phía, lại nhìn vị thiên hạ nho nhỏ vừa tới nơi này, duy nhất tiếp đãi
bọn hắn, ngồi ở phía trên, đám người Mai Hiển Diệu trong lòng còn có
nghi vấn, vì sao bọn họ lại bị một mình mời đến nơi đây?
Đứa trẻ ba tuổi trên trán có buộc một
sợi dây lụa gắn một viên đá mắt mèo màu đen, đang mặc cẩm y hoa phục màu trăng non, trên đai lưng giắt một mảnh ngọc, tiểu Phượng Hiên thật sự
là làm cho người yêu thương. Ánh mắt trong của bé đảo quanh mọi người ở
đây, buồn bực tại sao nữ nhân chán ghét Tề Hiểu Nhã lại không tới, nhưng bé không có biểu lộ ở trên mặt, mà là gương mặt nho nhỏ nở một nụ cười, tay nhỏ bé vung lên, ra hiệu cho nô tỳ ở một bên mang thức ăn lên,
thanh âm non nớt đồng thời vang lên: “Thật xấu hổ, khiến chư vị đợi lâu. Đều là người trong nhà, không cần câu nệ, tâm tình hưởng dụng, cha mẹ
ta trong chốc lát sẽ đến.”
Tiếng sẽ đến, Tiểu Cốc Lượng mới nói
xong, Phượng Hiên cùng Cốc Nhược Vũ vừa biến mất trong tiệc cưới đã cùng xuất hiện tại nơi này.
Cốc Nhược Vũ mày nhíu lại, nàng không
quá nguyện ý gặp lại người Mai gia, nhưng chuyện này nếu là ý của phu
quân, nàng cũng sẽ không nói ra ý nghĩ trong lòng mình. Nhưng… lúc nàng
nhìn thấy con trai bảo bối giống như bắt chước ngồi ở chỗ chủ vị, nghiễm nhiên một bộ dạng làm chủ, đã chọc nàng cười.
Nàng đi đến bên người Tiểu Cốc Lượng, ôm lấy bé từ chỗ ngồi, ôn nhu nói: “Đó là vị trí của phụ thân, làm sao con có thể ngồi ở đấy?”
“Vậy Lượng nhi ngồi ở trong lòng mẹ!” –
Tiểu oa nhi lập tức mừng rỡ quay về ôm mẫu thân, dù sao vị trí của mẫu
thân ngồi bên cạnh cha, cũng là chủ vị, hơn nữa ở ngồi trong lòng mẹ so
với chỗ chủ vị kia vẫn thoải mái hơn.
Phượng Hiên vừa nghe liền nhướng mày,
trong lòng rất không muốn, đường đường là tiểu nam tử hán, làm sao có
thể dán lấy mẫu thân, thật là…! Người có thể dính tới nương tử thân ái
muốn nói cũng chỉ có Phượng Hiên hắn mới có thể! Hừ, tiểu tử, đi sang
một bên! Lúc này, Phượng Hiên hoán đổi hành động, đưa tay lôi áo Tiểu
Cốc Lượng, cầm bé lên, nhẹ nhàng vứt xuống cái ghế nhỏ gần vị trí chủ
vị, không để ý nụ cười đáng thương của tiểu oa nhi, ngăn cản động tác
Cốc Nhược Vũ muốn ôm nhi tử lại, lôi kéo nàng đến vị trí ngồi xuống.
Cách mẫu thân một người là cha, tiểu oa
nhi trong lòng ô ô kêu lên, không thể chứ, từ trước đến nay khi hai phụ
tử chiến đấu thì người kia luôn thắng lợi, tiểu oa nhi chỉ có thể giơ cờ lên vẫy vẫy.
“Không cần câu nệ, đều là người trong
nhà, ngồi xuống đi!” – Phượng Hiên hòa ái hữu lễ nói với người Mai gia
sau khi nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ xuất hiện liền đứng lên.
Đám người Mai Hiển Diệu kính cẩn thi lễ, sau đó ngồi xuống. Đối với Phượng Hiên cùng Tiểu Cốc Lượng nói một câu
giống nhau người trong nhà mà tràn đầy nghi vấn, Phượng Thiếu Liên hôm
nay gả ra ngoài, không còn quan hệ với Tề gia, lại càng không cùng quan
hệ với Mai gia hắn, nhà mình như thế nào còn có thể có quan hệ với
Phượng Hiên chứ?
“Gặp qua phu nhân ta chưa?” – Phượng
hiên cười có ý đồ xấu, chỉ chỉ Cốc Nhược Vũ bên cạnh , xem như giới
thiệu thân phận của nàng. Mà Cốc Nhược Vũ đối mặt với thân thích vội
vàng cung kính ân cần thăm hỏi nàng, chỉ là hơi gật gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Phượng
Hiên cũng đã quét qua người Mai gia một vòng, phát hiện ra thiếu Tề Hiểu Nhã, trong lòng khó chịu, nhân vật chính không tới, kế hoạch tiếp theo
của hắn làm thế nào để thực hiện a? Buồn cười!
Phượng Hiên hơi hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Phượng Địch phía sau cúi người, thấp giọng nói vào bên tai của hắn: “Phái người đến Mai phủ đặc biệt mời Tề Hiểu Nhã đến đây, nếu mang theo Mai Phương cùng Tề Tăng Phú nữa thì càng tốt! Phải kéo cũng phải kéo ả
ta lại đây cho ta!” – Phượng Hiên không hỏi Mai Hiển Diệu vì sao không
đem Tề Hiểu Nhã đến, nếu hỏi, khẳng định định sẽ nhận được đáp án nàng
bị bệnh…, vậy hắn sẽ không tốt nếu kêu đưa Tề Hiểu Nhã đến rồi, cho nên
hắn trực tiếp hạ lệnh đem người mang tới.
Lúc Phượng Hiên nói chuyện, Cốc Nhược Vũ không chú ý đến hắn đang làm cái gì, bởi vì nàng bị ánh mắt của Mai
Hiển Diệu liên tiếp quăng đến làm cho không được tự nhiên, trong lòng
đang suy nghĩ nếu bị Mai gia nhận ra vì nói cái gì, thì nàng nên làm thế nào mới tốt. Mà Mai Hiển Diệu sở dĩ thường xuyên liếc trộm nàng là do
hắn cảm giác cặp mắt tròn kia của Cốc Nhược Vũ đã từng thấy ở nơi nào
rồi, hơn nữa lúc nàng giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta có loại cảm giác quen thuộc, nhưng chỉ có nghĩ không ra.
Phượng Địch vừa đi, Phượng Hiên lại nhìn về phía người Mai gia, chỉ là dừng lại một chút, liền phát hiện ra Mai
Hiển Diệu đang nhìn nương tử thân ái của hắn, lúc này nụ cười của hắn
không có ý tốt, nói với Cốc Nhược Vũ: “Nương tử, khăn che mặt không tiện để dùng bữa, hay là bỏ xuống tốt hơn.” – Nói xong, đã đưa tay kéo khăn
che mặt của Cốc Nhược Vũ xuống.
Động tác bất ngờ của Phượng Hiên làm cho Cốc Nhược Vũ thở nhẹ một tiếng, mà nhận ra nàng, toàn bộ người Mai gia
đều biến sắc mặt, kinh hô: “Nhược Vũ!?”
“A… chẳng lẽ các ngươi không biết phu
nhân ta chính là Nhược Vũ sao? Ta không nhắc tới sao?” – Vẻ mặt của
Phượng Hiên thật là vô tội, hài lòng nhìn vẻ mặt của mọi người, tiểu ác
ma trong lòng ha ha cuồng tiếu nói: hù chết các ngươi mới tốt!
Người Mai gia trừ bỏ tiểu bối, không ai
không khẩn trương. Lúc trước chuyện làm ngụy chứng cứ hại vợ chồng Cốc
thị bị lưu đày đã làm cho bọn họ chột dạ, không ít bị người kích động mà chạm vào bát hoặc chén rượu trước mặt.
Thấy nụ cười của Phượng Hiên ân cần, Cốc Nhược Vũ cũng không có chút hận ý, còn yêu cầu tỳ nữ bên cạnh hỗ trợ
một lần nữa thay bát đũa. Lúc này toàn bộ tâm tình của Mai gia mới dần
dần bình tĩnh lại, hơn nữa còn chậm rãi thân thiện , không ngừng chúc
mừng Cốc Nhược Vũ đã gả cho phu quân tốt. Nhưng không ai dám hỏi mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ai dám nói chuyện Tề gia năm đó, đều là do Mai Hiển Diệu hôm nay sáng suốt, không đem Tề Hiểu Nhã tới.
Nhìn vẻ mặt yên tâm của người Mai gia,
ánh mắt Phượng Hiên hơi hơi híp lại một chút, buông tha người Mai gia,
làm sao có thể? Nếu thế thì hắn còn có thể gọi là Phượng Hiên sao? Thủ
hạ lưu tình chưa bao giờ là phương châm của Phượng Hiên hắn, bắt đầu từ
đêm nay, hắn sẽ làm cho người Mai gia mỗi ngày đều sống trong nước sôi
lửa bỏng, gà chó không yên!
Hơn một tiếng lúc bắt đầu yến hội từ
trạng thái khẩn trương đã trở nên thoải mái thích hợp hơn, nhưng lúc ba
người Tề Hiểu Nhã, Mai Phương cùng Tề Tăng Phú xuất hiện ở nơi này thì
sắc mặt đám người Mai Hiển Diệu lúc này lại thay đổi.
“Sao nàng lại tới đây!?” – sắc mặt Mai Hiển Diệu hạ xuống, trở nên tái nhợt.
“Ha ha, ta thấy Mai phu nhân không tới,
liền đặt biết phái người mời nàng lại đây. Trong ngày vui này, đều nên
hưởng chút không khí vui mừng!” – Không nhìn thấy Mai Hiển Diệu khó xử,
tự tiện làm chủ kêu ba người Tề Hiểu Nhã đến quý phủ, Phượng Hiên từ đầu tới cuối không rời khỏi chỗ ra hiệu cho hạ nhân mời ba người ngồi
xuống.
Tề Hiểu Nhã tạ ơn Phượng Hiên, đi đến vị trí của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Mai Hiển Diệu rồi mới ngồi
xuống, dám không mang nàng theo, hừ, cuối cùng Phượng đại nhân cũng mời
nàng đến đây!
Sắc mặt Mai Hiển Diệu vô cùng khó coi,
biết tối nay trở về Tề Hiểu Nhã sẽ náo loạn không ngừng. Trong lòng chán ghét ả, lại so sánh mà nghĩ đến biểu muội Nhược Vũ luôn luôn ôn nhu,
tiếc nuối lại nhìn Cốc Nhược Vũ, tình yêu trước đây nổi lên trong lòng.
Theo tầm mắt của hắn, Tề Hiểu Nhã cũng
nhìn lại. Vừa vặn Cốc Nhược Vũ lại đang gắp món sườn chua ngọt mà Tiểu
Cốc Lượng thích ăn nhất, cách Phượng Hiên, nghiêng người duỗi tay đút
cho con trai bảo bối ăn, khiến cho Tề Hiểu Nhã không phát hiện được diện mạo của nàng, ngược lại nhìn thấy Cung Thiên Li các nàng bảo vệ ở bên
cạnh.
Đây không phải lũ tiện nha đầu lần trước đánh Tam ca nàng sao!? sắc mặt Tề Hiểu Nhã lúc này biến đổi, muốn phát
tác, nhưng lập tức lại nghĩ tới những người này lúc đó là đi theo bên
người Cốc Nhược Vũ, trong lòng không khỏi cả kinh, mở to mắt lại nhìn
phía Cốc Nhược Vũ.
Chỉ thấy Cốc Nhược Vũ sau khi đút cho Tiểu Cốc Lượng ăn, chậm rãi ngồi thẳng, ôn nhu mang mà hỏi bé: “Lượng nhi, ăn ngon không?”
Miệng tiểu oa nhi nhồi đồ ăn vào, nói
không nói được, chỉ có thể dùng sức gật đầu biểu đạt cảm giác ăn thật
ngon. Nhìn hành động của con trai bảo bối, Cốc Nhược Vũ yêu thương mà
lại chuẩn bị gắp rau đút cho bé, kết quả trước mặt của nàng lại xuất
hiện một đôi đũa mang theo miếng tôm thịt. Cốc Nhược Vũ rất nhanh nhìn
thấy chủ nhân của chiếc đũa – Phượng Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, không dám nhìn chung quanh vội vàng há mồm ăn luôn miếng tôm,
bởi vì nàng biết phu quân của nàng công phu quấn người lợi hại như nào,
không ăn đồ của chàng đút là tuyệt đối không thể .
Đút cho Cốc Nhược Vũ ăn chính là một
loại hưởng thụ, nhưng nhìn nàng đút cho người khác ăn lại không phải mùi vị như vậy, cho dù người kia có là nhi tử của mình cũng không được! Vì
thế, sau khi đút xong miếng tôm đã bóc xong cho Cốc Nhược Vũ, Phượng
Hiên lập tức bưng đĩa sườn chua ngọt kia lên đặt ở trên bàn nhỏ của Tiểu Cốc lượng.
Mắt tròn nhìn thứ từ trên trời giáng
xuống bàn con, sau khi bị ánh mắt chứa đựng ý tứ uy hiếp của cha, tiểu
nãi oa đáng thương chỉ có thể dưới sự lạm dụng quyền của cha, mà rưng
rưng tự mình ăn.
Nhìn động tác của ba người cực kỳ ấm áp, hơn nữa khi mặt của Cốc Nhược Vũ đập vào mắt, Tề Hiểu Nhã hít một hơi
lại bị tắc ở ngực xuống cũng không thể mà lên cũng thế.
Làm sao có thể!? Cốc Nhược Vũ sao lại
xuất hiện ở nơi này! Mà lại ngồi bên cạnh Phượng đại nhân! Ngay tại lúc
Tề Hiểu Nhã không muốn thừa nhận ý tưởng Cốc Nhược Vũ là phu nhân của
Phượng Hiên thì Phượng Hiên hợp thời giới thiệu cho ba người mới đến
nói: “A, đều đã quên nói, phu nhân của ta cùng Mai phu nhân là biểu tỷ
muội, đã lâu không gặp đi! hai tỷ muội có thể tự ôn chuyện!”
“. . . . . .” – Sự thật làm cho Tề Hiểu
Nhã thiếu chút nữa đã bất tỉnh, ghen tị trong lòng tăng lên, lại còn
phải chú ý cẩn thận không đắc tội với Phượng Hiên, khiến cho biểu tình
trên mặt Tề Hiểu Nhã trở nên cực kỳ vặn vẹo, nụ cười thật là khó coi.
Nghe được câu nói này, Mai Phương cùng
Tề Tăng Phú cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chiếc đũa gắp
thức ăn trong tay rớt xuống cũng không biết, trong lòng chỉ có một câu
nói: thiên yếu vong ngã hi!
Cốc Nhược Vũ không nở nụ cười với ba
người kia, không hiểu ý của phu quân muốn làm gì, nàng đã dựa theo yêu
cầu của phu quân xuất hiện ở nơi này cũng đã không tệ rồi, nhưng không
có nghĩa là nàng phải nhiệt tình mà đối đãi với những người này.
Ba người Tề Hiểu Nhã kinh hồn bạt vía,
không ngừng đoán rằng Cốc Nhược Vũ có đem toàn bộ chuyện trước đây kể
cho Phượng Hiên biết hay không, bên cạnh đó, trong lòng Tề Hiểu Nhã so
với cha mẹ nàng ta thì còn hơn một loại cảm xúc, đó là ghen ghét. Cốc
Nhược Vũ không chỉ có không chết, mà dung nhan còn khôi phục, so với
trước kia còn hơn, thế nhưng lại gả cho nam tử có thân phận địa vị, dung mạo xuất chúng như thế, hơn nữa nhìn thái độ của Phượng Hiên cực kỳ
sủng ái nàng ta. Nghĩ vậy, Tề Hiểu Nhã liền hận không thể giết Cốc Nhược Vũ thêm một lần nữa. Dựa vào cái gì mà mạng Cốc Nhược Vũ lại tốt như
vậy!?
Phượng Hiên đang thưởng thức đồ ăn ngon, Phượng Địch sau khi nghe hạ nhân truyền báo đi đến phía sau hắn, cúi
người thấp giọng bẩm báo nói: “Chúa thượng, Thuận công công đến!”
“Có mang theo gì đó sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy còn không mau mời vào!”
“Dạ!”
Ha ha, thời điểm cuối cùng đã tới! Vẻ
mặt Phượng Hiên hớn hở chúc mừng Mai Hiển Diệu nói : “Hiển Diệu, chúc
mừng ngươi a!” – Không đếm xỉa đến chuyện Mai Hiển Diệu không hiểu,
Phượng Hiên nói tiếp. “Trước đó vài ngày ta ở trước mặt hoàng thượng đã
nói tốt về ngươi vài câu, hơn nữa năng lực của bản thân ngươi không
tồi, lúc này, hoàng thượng hạ thánh chỉ, phái Thuận công công lại đây
tuyên chỉ. Chúc mừng ngươi a, đoán chừng là thăng chức rồi!”
Vừa nghe những lời này, Mai Hiển Diệu
vui không thể nói, vội vàng nói tạ ơn, mà Tề Hiểu Nhã bọn họ lúc này cho rằng Phượng Hiên không biết chuyện năm đó, nếu không làm sao có thể
thay Mai Hiển Diệu ở trước mặt hoàng thượng nói tốt chứ?
Tề Hiểu Nhã không khỏi bày ra thư thái
đắc ý, giống như khoe ra liếc Cốc Nhược Vũ một cái, hừ, sớm hay muộn
cũng có một ngày phu quân của nàng sẽ ở trước mặt hoàng thượng so với
Phượng Hiên còn đắc ý hơn, đến lúc đó xem nàng đối phó với Cốc Nhược Vũ
thế nào!
Bị Tề Hiểu Nhã đối địch làm cho Cốc
Nhược Vũ ngẩn người, lại nhìn về phía phu quân, cảm giác nụ cười kia
không phải chúc mừng, mà là cười gian chế giễu.
Thời gian không lâu, Thuận công công đã
đến, trong đoàn người còn có Bích Nhân Hoành theo tiệc cưới lại đây,
chuẩn bị xem kịch vui.
“Thánh – chỉ – đến!” – Thuận công công
sau khi gật đầu với Phượng Hiên coi như bắt chuyện, lập tức dắt hô lên.
“Lễ bộ lang trung Mai Hiển Diệu nghe chỉ!”
Lúc này, trên mặt đất, người Mai gia kích động chờ nghe nội dung thánh chỉ, ba người Tề Hiểu Nhã cũng là vẻ mặt tươi cười.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu
viết: Lễ bộ lang trung Mai Hiển Diệu tài hoa hơn người, vào triều lấy
nghiệp, cần cù thật thà kiên định, là trụ cột của nước nhà. Vì thế tứ
hôn, thành thân với cháu gái của thuần Vương gia Thành Uyển quận chúa,
thành hôn trong một tháng, vợ chính thức Tề Hiểu Nhã thân phận thấp,
ngay hôm đó liền cắt chức làm thiếp thất, khâm thử!”
Thánh chỉ vừa ra, biểu tình của người ở
chỗ nay đều khác nhau. Mai Hiểu Diệu là không thấy tươi cười, cũng cười
không nổi mà Tề Hiểu Nhã không biết là bị đả kích hay bị kích thích mà
cả người phát run. Người Mai gia khác là vẻ mặt kinh ngạc, Mai Phương
cùng Tề Tăng Phú không biết làm sao nhìn nữ nhi. Cốc Nhược Vũ đồng tình
nhìn về phía Tề Hiểu Nhã, đồng thời lại cảm thấy báo ứng của ả đã đến.
Tiểu Cốc Lượng còn nhỏ, vừa nghe thấy trong thánh chỉ đem Tề Hiểu Nhã
làm thiếp thất, tiểu oa nhi trong lòng nhảy nhót, hừ, ác giả ác báo,
thật là hả hê lòng người! Tâm tình giống như tiểu oa nhi còn có tiểu ác
ma nào đó, chỉ thấy hắn vui vẻ cười trộm, khóe miệng nhếch lên nụ cười,
trong lòng đắc ý nói: hắc hắc, đem quận chúa lúc nào cũng muốn quấn lấy
mình, hơn nữa đã gả ba lượt, từ trước đến nay có thể đem phu gia (gia
đình phu quân) chỉnh nửa chết nửa sống, vừa phóng đãng lại vừa điêu ngoa gả đi ra ngoài, giảm đi phiền phức cho mình, miễn cho mình phiền lòng.
Mà dựa theo tính cách của nàng ta, nếu biết là gả cho người đã có thiếp
thất cùng đứa nhỏ, thì nhất định lúc biết thánh chỉ này sẽ đến Mai gia
huyên náo gà chó không yên rồi, như vậy, ngày Mai gia nước sôi lửa bỏng
không còn xa nữa rồi. Về phần Tề Hiểu Nhã, không thể thiếu sẽ bị quận
chúa mạnh mẽ hung hăng chỉnh, mỗi ngày sẽ vì chuyện mình trở thành thiếp thất mà bị tra tấn, còn có thể hàng đêm bởi vì biểu ca thân ái cùng nữ
nhân khác chung chăn gối mà lo lắng thống khổ! Ha ha, Tề Hiểu Nhã, đây
là “việc vui” sau thời gian Tề gia thống khổ, Phượng Hiên hắn đã chuẩn
bị riêng đưa lên, phần đại lễ này xin mời từ từ nhận lấy đi! Về sau phu
quân nàng ta ái mộ coi trọng nhất lại là quận mã! Ha ha, một mũi tên
trúng ba con chim, Phượng Hiên hắn mới là người đại thắng nên được chúc
mừng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT