Giống như Phượng hiên đã an bài, Tề gia giống như bị nguyền rủa thảm sự không ngừng. Sau Tề Hiểu Dũng
trở thành hoạt tử nhân, thì người tiếp theo bị trả thù là lão đại của Tề gia Tề Hiểu Giang.
Tề Hiểu
Giang này xem như một đứa trông khá nhất trong năm đứa con của Tề gia,
nhìn như một đứa trẻ, nhược điểm duy nhất chính là rất thích sắc! Hắn
cho rằng nam nhân không háo sắc, thì không phải là nam nhân! Nữ nhân, để một người ở trong nhà, dùng để sanh con, còn sắc đẹp bên ngoài là tận
tình hưởng dụng!
Khi Hắn ở Nam lăng thì thường xuyên dạo
kỹ viện, nhưng lúc ấy vì có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt dì nhỏ,
cho nên can đảm buông ra. Đợi sau khi vợ chồng Cốc thị bị lưu đày, hắn
lại ra ngoài chơi đùa, ỷ vào thế lực nhà mình, ngay cả phụ nữ đàng hoàng cũng dám dính.
Sau khi đến Kiền đô, bởi vì không chỉ
cần có nhiều tiền, mà một tảng đá ném ra ngoài, còn không biết có thể
nện vào bao nhiêu quan, càng khỏi nói đến vạn nhất nện vào quan lớn, có
thể xui xẻo, cho nên hắn thu mình lại một chút, chỉ thỉnh thoảng mới tới thanh lâu, dùng một ít tiền, chơi đùa bình thường. Về phần nhóm danh kỹ có vị trí, cũng không tới phiên hắn, thì đã sớm bị người có quyền thế
đặt đi rồi.
Có một ngày, mama ở thanh lâu bỗng nhiên thân thiết tiếp đãi hắn như khách quý, các danh kỹ trước đây không đến
phiên hắn chọn thì bây giờ cũng đều tùy ý cho hắn chọn, quan trọng nhất
là lại không cần hắn bỏ tiền! Dựa theo lời mama nói, là hắn dính chút
ánh sáng của hai vị đệ đệ tiền đồ giống như gấm ( sáng lạn), làm cho hắn sung sướng mỗi ngày đều chạy đến kỹ viện.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, thiên hạ
tuyệt đối không có chuyện ăn không phải trả tiền, giờ phút này, ngay tại đêm Tề Hiểu Dũng bị đuổi về nhà, vẫn theo thói cũ chạy đến thanh lâu Tề Hiểu Giang rốt cục cũng chứng thực được những lời này rồi!
Vị mama đầy nhiệt tình kia vẻ mặt biến
đổi, thế nhưng lại hỏi hắn phải trả toàn bộ ngân lượng tiêu phí mấy
tháng nay, chi phí hơn hai ngàn lượng lúc này làm cho hắn sửng sốt.
Mama cuối cùng chỉ nói một câu: “Tiền
nhất định phải trả, nếu như muốn ta để cho thư thả vài ngày mà nói…, như vậy phải dùng gì đó để đổi!”
A? Đó là ý gì? Tề Hiểu Giang không rõ,
nhưng có ai quan tâm hắn có hiểu hay không, mama nói một tràng, chỉ là
tìm cớ, nói đến lời mở đầu mà thôi, thấy hắn ngẩn người, thì vung tay
lên, chỉ thấy nhóm tay chân ở thanh lâu đấm đá vào Tề Hiểu Giang, vang
lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tề Hiểu Giang từ đầu đến chân không có
chỗ nào may mắn thoát khỏi, mặt bị đánh thành bánh bao thịt, trên người
bầm tím không chịu nổi, xương sườn không biết đã đứt mấy cái, xương tay
xương đùi lại vỡ vụn nhiều chỗ, nhưng quanh thân hắn chỗ bị công kích
nhiều nhất là chỗ cần thiết để hắn hát hoa ngắt cỏ, gốc rễ của hắn, chỉ
cần nghĩ, tức khắc lên, nhưng bây giờ hắn ngay cả vợ chính thức dùng để
sinh sản trong nhà cũng chỉ có thể xem, không thể ăn .
Cảm thấy không sai biệt lắm, mama kêu
ngừng, dẫn bạn bè nghênh ngang rời đi, để cho Tề Hiểu Giang lưu lại
trong thanh lâu, mặc hắn nằm trên mặt đất như vậy, không có ai trông coi một đêm. Thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, lúc trời còn mờ tối, khiêng
Tề Hiểu Giang bất hạnh còn bị trọng thương, đem hắn giống như cái bao
tải quăng đển cửa phủ Tề gia, gõ cửa rồi đi.
Người hầu trong cửa đi ra, phát hiện
thấy Tề Hiểu Giang, nhìn bộ dạng của hắn ta, không biết làm sao gọi mọi
người dậy. Người Tề gia lao tới thấy hắn bị thương rồi ngất như vậy, quá sợ hãi, nhất là Mai phương, chỉ thấy bà ta kêu trời trách đất, ở nơi
nào gọi nhi tử của bà, Tề Tăng Phú thì cả thân run rẩy, Tề Hiểu An túm
lấy người hầu chất vấn là ai làm, chỉ có Tề Hiểu Hổ bình tĩnh hơn một
chút, sai người đưa đại ca hắn mang vào bên trong phủ, đi mời đại phu.
Người Tề gia không biết, cách cửa lớn Tề phủ không xa, có một cỗ kiệu dừng lại, người chung quanh với trang phục màu xám mặt không chút thay đổi mà đứng, người trong kiệu vén một góc
rèm lên đem một màn vừa rồi thu hết vào mắt.
Tề Hiểu Giang được nâng vào Tề phủ, sau
khi cửa Tề phủ đóng lại, nhân tài trong kiệu đem mành buông xuống. Tiếp
theo chỉ nghe thấy trong kiệu truyền ra tiếng cười hài lòng: “Địch, mama nói như thế nào?”
“Phế toàn bộ người hắn, mặc dù sống
được, nhưng không thể giao hợp là người què!” Phượng địch ở ngoài kiệu
khom người xuống, thấp giọng bẩm báo nói.
“Ừm, tốt lắm. Có thể đi rồi!” Khoé miệng của Phượng hiên đang cười, ánh mắt cũng đang cười, bên trong kiệu hắn
đang mặc triều phục, hợp cây quạt trong tay lại, dựa vào sau một chút,
nhắm mắt nghỉ ngơi, để một lát nữa chuẩn bị vào triều, gần đây phụ thân
của hắn đại nhân Phượng Trọng Nam đều đối nghịch với hắn, không lên tinh thần là không đối phó được !
Tề Hiểu An vô cùng phẫn nộ, theo lời đại phu đến kiểm tra nói, đại ca nhà mình từ nay về sau không khác gì với
thái giám, đây là đối tượng sau nhị ca Tề Hiểu Dũng tiếp tục bị đánh.
Trên đường tỉnh lại đại ca lúng búng nói không rõ lắm, nhưng mình đại
khái hiểu được, là đại ca thường xuyên đi đến thanh lâu kia. Vì thế, nổi giận đùng đùng muốn báo thù Tề Hiểu An đi đến đổ phường ở tả phố. Muốn
đi tìm hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) mà hắn thường chơi đến hỗ trợ. Hừ,
dám động đến người Tề gia hắn, cũng không nhìn một chút xem Tề Hiểu An
hắn là loại người nào!? Không biết hắn ở đổ phường giống như đại ca quen thuộc như nào ,xem hắn không đem tay chân ở thanh lâu này phế đi mới là lạ!
Tề Hiểu An nghĩ như vậy, liền đến tìm
một đám hồ bằng cẩu hữu, rồi đến đổ phường. Hắn cho rằng luôn đem hắn
làm khách quý mà tiếp đãi, miễn phí cho hắn tùy ý ở đổ phường chơi đùa
Vu Hưởng nhất định sẽ phái người giúp hắn. Nào biết khi tới đổ phường,
Vu hưởng sẽ giống như ngày xưa đầy nhiệt tình nghênh đón hắn vào đổ
phường, nhưng Tề Hiểu An còn chưa nói rõ ý đồ đến đây, chỉ thấy Vu hưởng thay đổi mặt mang hắn đến hậu viện, lại sai người cầm một quyển sổ sách lại đây, phía trên ghi lại tất cả số tiền mấy tháng nay hắn thua ở đổ
phường, kêu hắn đưa tiền ra.
Không hiểu ra sao Tề Hiểu An không giống với Tề Hiểu Giang, không ngẩn người ở nơi đó, ngược lại ngang ngạnh
không chịu đưa, hắn nào có hơn hai vạn ngân lượng mà đưa. Trời sanh
tính nóng nảy Tề Hiểu An thấy Vu Hưởng lộ ra hung tướng, hắn cũng không cam chịu yếu thế, tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước để chiếm được ưu
thế), may mắn mình dẫn theo một đám bằng hữu lại đây, nhưng lúc hắn kêu
gọi bằng hữu phía sau động thủ đánh nhau thì lại phát hiện phía sau nửa
ngày cũng không có động tĩnh, đợi hắn quay đầu, nhìn thấy mấy người kia
biểu tình lạnh nhạt, thì mới biết hóa ra bọn họ đều là người của Vu
hưởng.
“Tiền ngươi nhất định phải trả, có thể
cho ngươi thư thả vài ngày, nhưng phải có gì để đổi!” Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy hắn liếc mắt tới mọi người.
Cho dù Tề Hiểu An rất biết đánh nhau,
nhưng không thể địch lại nhiều người, đành để bị bắt. Từ trước đến nay
trời không sợ, đất không sợ sau khi hắn nghe thấy Vu hưởng nói một câu
“Cắt hết gân tay chân của hắn!”, khó có được hoảng sợ liều mạng giãy dụa cầu xin tha thứ, nhưng đành vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay chân
của mình bị người ta đè lại, gân tươi sống bị lấy ra, tiếng kêu tê tâm
liệt phế thảm thiết vang lên. Nhi tử thứ ba của Tề gia cứ như vậy bị
phế .
Nhìn Tề Hiểu An đau đến bất tỉnh, Vu
Hưởng nhíu mày hỏi Vu Hạ: “Vị đại nhân kia kêu xử lý cho đẹp một chút,
như vậy có phải rất đơn giản hay không?”
“Vậy lại treo ngược lên đánh một trận thế nào?”
“ Ừm. . . . . . , đừng làm cho hắn chết, vị đại nhân kia bảo ngày mai muốn thấy thành quả của chúng ta, tối mai
đem hắn vứt vào trong thành, nơi vị đại nhân kia đi qua.”
“Dạ!”
Cho nên, ngày hôm sau, sau khi hạ triều, cỗ kiệu của Phượng hiên “Trùng hợp” đi qua nơi Tề Hiểu An bị ném, cả
người máu chảy đầm đìa, “Lòng tốt” đem hắn đuổi về Tề phủ, “Đồng tình”
nhìn lại người Tề gia nhận tin dữ, “Kinh ngạc” biết được thảm sự phát
sinh trên người Tề Hiểu Giang, “Quan tâm” hỏi nguyên nhân, “Lòng đầy căm phẫn” mà nghĩ muốn giúp đỡ, cuối cùng là”Tiếc nuối” báo cho biết đối
phương hắn cũng đắc tội không nổi.
“Phượng đại nhân, vì sao?” Ở tại cách
vách Mai phủ, phần lớn thời gian ở nhà mẹ đẻ Tề Hiểu Nhã sau khi nghe
thấy Phượng hiên nói, ngừng khóc, bất mãn hỏi.
“Đại thần trong triều ai cũng biết, sau
lưng thanh lâu cùng đổ phường đó có một vị đại nhân vật đang ủng hộ”
Phượng hiên bình tĩnh giải thích cho nàng ta, mỹ mạo của hắn làm cho Tề
Hiểu Nhã thất thần, thiếu chút nữa không chảy nước miếng, lúc này ghen
tị với phu nhân của hắn lại nổi lên. Nàng ghen ghét nàng ta, Phượng hiên nói tiếp, “Người kia là Tam vương gia Ngự Thiên Tinh!”
Vừa nghe là hoàng tộc. Hơn nữa Tam vương gia tuy là nổi danh trong hoàng tộc không có quyền, không làm việc đàng hoàng, nhưng hắn cùng với tiên hoàng có quan hệ tốt nhất, cũng đồng
thời là cùng cha cùng mẹ ca ca ruột của hoàng thượng hiện tại, nghe nói
cho dù là hoàng thượng hiện nay, Ngự Thiên Tinh này chỉ nói một câu, thì người cũng sẽ nghe .
“Báo thù là chuyện không thể nào. Các
ngươi vẫn nhanh chóng chuẩn bị tốt ngân lượng họ muốn đi! Miễn cho Tam
vương gia đang ở ngoài Kiền Đô sau khi trở về, sẽ thảm hại hơn!” Phượng
hiên hài lòng nhìn mặt người Tề, Mai biến sắc. Tiểu ác ma trong lòng là
vui vẻ vui vẻ! Thật không uổng công phí hắn bán đứng tiên hoàng Ngự
Thiên Lan rơi xuống cấp Tam vương gia, đổi lấy toàn bộ quyền lợi vận
dụng thuộc hạ trong tay hắn, hơn nữa xoá bỏ cho toàn bộ chi phí này. Còn tiền của Tề gia lại đưa về mình. Hắn đều đã tính toán thật tốt, bọn họ
sau khi mưu hại nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, đã lấy từ Cốc gia được nhiều như vậy, dĩ nhiên, cái này mình coi như lợi tức(lãi), Tề gia tuyệt đối
phải trả tiền, chỉ là sau khi thanh toán, sẽ trở nên một nghèo hai trắng mà thôi. Mình còn rất nhân đạo, cho bọn họ sau khi giao toàn bộ tiền
thì không còn khoản nợ nào trên lưng.
Sau khi thấy hai nhà Mai Minh, Mai nhân trên mặt lộ vẻ muốn cùng Tề gia phủi sạch quan hệ, không muốn cho mượn
tiền thu hết vào mắt, vừa lòng Phượng hiên cầm cây quạt trong tay hợp
lại. Chuẩn bị chạy lấy người .
Nhìn thần sắc thảm đạm của người Tề gia, tâm tình Phượng hiên vô cùng thông thuận, trước khi nói lời từ biệt,
tầm mắt của hắn đảo qua mắt hồng vì khóc của Tề Hiểu Nhã, thầm nghĩ: ha
ha, hoá ra ngươi còn có thể khóc a! Từ từ mà khóc đi, Tề Hiểu Nhã! Ngày
mai hoàng thượng hạ thánh chỉ, thu thập Thôi gia xong, nên đến phiên
ngươi! Ta sẽ làm cho ngươi mỗi ngày đều khóc đến vui vẻ. Mấy ngày nay Tề gia đã nhận được rất nhiều tin dữ, ta sẽ có lòng tốt cho các ngươi vui
thêm một chút, tuyệt đối là việc vui!
Đi đến cửa chính của Tề phủ, Phượng hiên ra hiệu cho Tề Hiểu Hổ cùng Mai Hiển Diệu không cần đưa nữa, nhưng lại
bỗng nhiên xoay người bỏ lại cho hai người một câu: “Đúng rồi, Hiển
Diệu, ngày mai ngươi đi đến chỗ Lam đại nhân ở Lễ bộ báo danh đi!” Nói
xong, hắn ngồi vào kiệu, quay về Phượng phủ.
Lưu lại hai người vui vẻ giận dữ. Mai
Hiển Diệu cùng Tề Hiểu Hổ dưới chuyện Phượng hiên cố ý an bài, thì phát
sinh mâu thuẫn, hơn nữa sau khi hành động của Mai gia không chịu cho Tề
gia vay tiền lại làm cho mâu thuẫn càng thêm sâu sắc, từ từ tăng lên,
cuối cùng là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, sau khi Phượng hiên đem cơ hội kia tới, thì quan hệ của Tề gia cùng hai nhà kia là hoàn
toàn chấm dứt.
Phượng hiên đối với Tề Hiểu Nhã cùng Tề
Hiểu Hổ vô cùng tàn độc xuống tay tàn nhẫn, chuẩn bị từng đao từng đao
khoét đi những thứ mà hai huynh muội đó coi trọng, làm cho bọn họ tâm
linh thân thể đều phải bị tra tấn hoàn toàn, khi đó, hắn mới từ ở trong
nước sôi lửa bỏng cho bọn họ biết hắn Phượng hiên là tướng công của ai ! Hừ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT