Nguyên bản Phượng hiên còn chuẩn bị để
cho nương tử cùng con ở Tây huyện du ngoạn một ngày, đung đưa chậm rãi
đi tới Kiền Đô, nhưng Cốc Nhược Vũ mấy ngày gần đây lại trở nên thích
ngủ, giống như luôn mệt mỏi. Phượng hiên lo lắng cho nàng không phải bởi vì đường xá xa xôi, thì cũng dạo chơi quá lâu, nên bị mệt mỏi, liền lập tức thay đổi chủ ý, không tạm dừng ở đâu nữa mà đi thẳng Kiền Đô.
Hôm nay bữa sáng cùng bữa trưa, Cốc Nhược Vũ trên cơ bản không ăn đựơc cái gì, bởi
vì đều ói toàn bộ đi ra ngoài. Lúc này cho là nương tử thân ái của hắn
ăn phải cái gì không sạch sẽ, Phượng hiên kích động phái Phượng địch đi
trước đến Kiền Đô, mời Hồng Hi Nghiêu chờ hắn ở Phượng phủ, đoàn người
sau đó là không ngừng nghỉ chạy về Kiền Đô. Tối hôm đó, bọn họ liền trở
về Phượng phủ.
Không để ý Cốc Nhược Vũ phản đối, Phượng hiên ôm nàng xuống xe ngựa, bước nhanh đi vào trong phủ, càng nghĩ càng lo lắng, cuối cùng dứt khoát thi triển khinh công, bay vượt qua về
phòng ngủ của mình.
“Đều chờ ngươi đã lâu!” Một thanh âm
không nóng không lạnh vang lên, Phượng địch còn chưa kịp trả lời, chỉ
thấy Bích Nhân Hoành cùng Hồng Hi Nghiêu đến giúp phu nhân Phượng hiên
xem bệnh, hắn làm thế nào đi ra ngoài một chuyến liền xuất hiện một phu
nhân, vừa vặn Bích Nhân Hoành còn đối với chuyện Phượng hiên nhờ mình
chiếu cố thủ phủ Tây Bắc cảm thấy có nghi vấn, vừa tò mò lại vừa muốn
hỏi cho rõ ràng nên lúc này hắn theo Hồng Hi Nghiêu đến Phượng phủ, chờ
đợi Phượng hiên.
Thấy Phượng hiên yêu thương mà ôm một
người, hai người cùng Phượng địch, Phượng tiêu và đám người tùy thị
Phượng thúy đi theo hắn vào phòng ngủ, nhìn hắn thật cẩn thận đặt nàng ở trên giường. Sau đó, Phượng hiên quên giới thiệu thân phận hai bên,
ngồi ở bên giường, không ngừng giải thích bệnh trạng nương tử bảo bối
của hắn.
Lần đầu tiên thấy trong lời nói của
Phượng hiên lộ ra vẻ khẩn trương, quan tâm tới một nữ nhân ngoài muội tử Phượng Vũ của hắn ra như vậy, Bích Nhân Hoành cùng Hồng Hi Nghiêu thực
sự cảm thấy mới mẻ, đồng thời nhìn lại nữ nhân trên giường, chỉ thấy Cốc Nhược Vũ không mang theo khăn che mặt nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, giai nhân bộ dạng thanh tú, hai người thầm nghĩ: hoá ra Phượng
hiên hắn thích loại nữ nhân này a! Trâu già gặm cỏ non!
Xem sắc mặt, Cốc Nhược Vũ hình như không có bệnh gì lớn, Hồng Hi Nghiêu ngồi vào ghế Phượng Thuý đưa tới, vươn
tay bắt mạch cho Cốc Nhược Vũ.
“Mẹ ta bị bệnh sao?” Thanh âm non nớt
của trẻ con vang lên ở trong phòng, Tiểu Cốc Lượng vừa nắm tay Phượng
tiêu đi theo vào phòng, nhưng do nhỏ bé, nên moi người không chú ý,
không nhìn thấy. Bé buông tay Phượng tiêu ra, đi đến bên giường mẫu
thân, mở to đôi mắt tròn, ngẩng đầu hỏi Hồng Hi Nghiêu.
Đó là cái gì vậy!? Bích Nhân Hoành mơ hồ thấy một thân ảnh nhỏ bé từ trong mắt mình hiện lên, cúi đầu vừa thấy,
tròng mắt thiếu chút nữa không rơi ra ! Phản ứng đầu tiên là Tiểu Vũ
sinh con trai lúc nào, lại cảm thấy không đúng, bé con này gọi người nằm trên giường kia là mẹ, vậy chẳng phải là nhi tử của Phượng hiên ! ?
Ở đâu ra thanh âm của trẻ con ? Hồng Hi
Nghiêu hơi nghiêng đầu, a! ? Từ đâu lại xuất hiện ra Tiểu Phượng Hiên,
muốn nghe hắn giải thích.
Nào biết đang lo lắng cho nương tử thân
ái, làm sao lại chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, sốt ruột hỏi lần
nữa: “Rốt cuộc thế nào, là ăn đồ gì hư sao?” Nếu như thế, thì về sau hắn tuyệt đối sẽ không cho nương tử ăn cơm người khác làm!
“Ưm. . . . . .” Chuyện đứa nhỏ một lúc
lại kêu Phượng hiên giải thích là được rồi, Hồng Hi Nghiêu trầm ngâm,
cẩn thận bắt mạch. Tổng hợp lại bệnh trạng cùng với mạch tượng của Cốc
Nhược Vũ, Hồng Hi Nghiêu nở nụ cười, gạt đầu chúc mừng với Cốc Nhược Vũ: “Phu nhân là mang thai.”
A, đúng nha, nàng hình như hai tháng đã
không có nguyệt sự rồi, Cốc Nhược Vũ chậm nửa nhịp mà nghĩ đến chuyện
này, tuy nói đã sinh một đứa nhỏ, nhưng mấy ngày nay chuyện tốt không
ngừng, rồi du sơn ngoạn thuỷ khắp nơi, mơ hồ làm cho nàng căn bản không chú ý tới chuyện này, càng khỏi nói nghĩ tới nó.
Ngay tại lúc bọn người Phượng tiêu thở
dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt vui mừng hiện lên, trong phòng trước sau
lại vang lên hai thanh âm.
“Mang thai là cái gì?” Tiểu oa nhi khó hiểu, mày nho nhỏ hơi hơi nhíu lại, nghi vấn nói,
“Mang thai! ? Vậy là bệnh gì? Nghiêm
trọng sao? Bệnh này phải trị như thế nào? Cần dược liệu gì? Tiêu, giấy, bút cùng mực, đem những dược liệu Hồng đại nhân nói nhớ kỹ, sai người
đi mua toàn bộ!” Không phải ăn cái gì hư giống như suy nghĩ, nghe thấy
từ khác này, Phượng hiên ngây ra một lúc, chuyện mà dính tới nương tử
thân ái, thì cân não quả thực là không chuyển, thất kinh đem Cốc Nhược
Vũ ôm sát vào trong lòng.
“. . . . . .” Trầm mặc lan tràn trong
phòng, một đám quạ theo từ trên đầu mọi người ha ha cười bay đi, Bích
Nhân Hoành cùng Hồng Hi Nghiêu đồng thời ra tay, người trước sờ đầu của
hắn, xem hắn có phải phát sốt biến choáng váng hay không, người sau bắt
mạch xem xét đầu hắn có phải bị bệnh hay không.
“Hiên, thiếp là mang thai, không phải
sinh bệnh!” Cốc Nhược Vũ lúng túng đánh đánh Phượng hiên, “Lượng nhi,
con sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, cao hứng không?” Nàng lại giải
thích nghi hoặc cho nhi tử.
Vừa nghe có đệ đệ hoặc muội muội, Tiểu
Cốc lượng cao hứng mà gật đầu. Còn Phượng hiên lại thu hồi tay bị Hồng
Hi Nghiêu bắt lấy, gạt tay Bích Nhân Hoành đặt trên đầu của hắn, trong
tai nghe thấy bốn chữ “Không phải sinh bệnh”, thời điểm định nói là cái
gì vậy, bỗng nhiên kịp phản ứng nương tử thân ái lại có tiểu hài tử của
hắn, lúc này nhìn chằm chằm vào bụng của nàng không nói lời nào.
Lúc này vẻ mặt của tiểu ác nào đó rốt
cục cũng khôi phục bình thường, hiểu rõ dưới tình huống khi hắn có cái
cơ hội liền vất vả cần cù cày cấy, thì nay đã thu hoạch thành quả .
“Nhưng mà nàng nôn thật sự lợi hại!” Làm sao khi mang thai lại khiến nương tử bảo bối khó chịu như vậy? Phượng
hiên đã từng thấy mẫu thân mang thai, nhưng thời điểm Như Mộng nôn
nghén, hắn ở Cung châu. Mà các nữ tử khác hắn căn bản lại không giao
tiếp, duy nhất có muội tử thì chưa sinh tiểu hài tử. Tuy nói đây là lần
thứ hai Cốc Nhược Vũ mang thai, nhưng khi Tiểu Cốc Lượng sinh ra, hắn
lại không ở bên người nàng, bởi vậy, ngày thường chỉ quan tâm chỉnh
người, tranh giành quyền lợi, không gì không làm được nhưng về phương
diện này hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm.
“Ta viết ho nàng chút thuốc bổ, điều trị một chút, nàng sẽ không nôn nhiều như vậy.” Hồng Hi Nghiêu vẫy vẫy tay, kêu Phượng tiêu đem giấy, bút, mực lấy ra.
“Hiên, chuyện này không có gì, lúc thiếp sinh Lượng nhi cũng ăn cái gì nôn cái đấy!” Nhìn ánh mắt lo lắng của
Phượng Hiên, Cốc Nhược Vũ trấn an tâm tình của hắn nói.
Cái gì! ? Lượng nhi con ( ta ) đã từng
hại nương tử ( mẫu thân ) nôn thành như vậy? Hai gương mặt giống nhau
đối mặt, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đồng thời ở trong lòng nghĩ.
Tạm dừng cười một chút, mọi người chỉ
thấy Phượng hiên để Cốc Nhược Vũ tựa vào đầu giường, đột nhiên đưa tay
bắt lấy áo tiểu oa nhi, xách bé lên, làm cho bé ghé vào trên đùi của
mình, rồi hướng trên cái mông nhỏ của bé ba ba hai cái, lớn tiếng dạy
dỗ: “Con lại dám hại mẹ con khó chịu như vậy!” Được rồi, còn đứa nhỏ
trong bụng kia cùng lắm thì, chờ sau khi bé đi ra lại giáo huấn, nhưng
là này đã muốn ra tới nhưng thật ra có thể giáo huấn rồi!
“Chang đang ở đây làm cái gì đấy! ?”
Đánh vào con trai, làm cho mẹ đau, Cốc Nhược Vũ vội vàng đem nhi tử đến
bên cạnh mình, đau lòng hỏi: “Có đau hay không?”
Tiểu oa nhi miệng méo xệch, nghiêng đầu
nhỏ, đôi mắt tròn đáng thương nhìn nàng, áy náy nói: “Mẹ, là con không
đúng, lại hại mẫu thân khó chịu như vậy , con bị đánh là phải.”
Ha? Bé con này thật đúng là con của cha nó, ngay cả phương thức tư duy đều giống nhau! Mọi người không nói gì mà nghĩ .
“Biết sai lầm là tốt rồi! Về sau phải
hiếu kính với mẹ con, biết không?” Phượng hiên đối với chuyện nhi tử
xin lỗi rất hài lòng.
Cốc Nhược Vũ trừng hắn liếc mắt một cái, đưa tay đánh hắn hai cái, oán giận nói: “Chuyện này liên quan gì đến
Lượng nhi, muốn trách thì trách chàng, chàng mới là đầu sỏ gây nên!” Thế nhưng lại đánh con trai của nàng, buồn cười!
“Nương tử.” Ô, giống như biết lỗi, tiểu ác ma bắt đầu cúi đầu kiểm điểm lại.
Được rồi, hôm nay Phượng hiên tuyệt đối
thuộc loại đầu không bình thường, có chuyện gì nói sau là được rồi, Bích Nhân Hoành quyết định chạy lấy người, chờ Hồng Hi Nghiêu giao toàn bộ
thuốc bổ, chịu không nổi chuyện thấy Phượng hiên ngu si, hai người cùng
đi .
Kế tiếp, đám nô phó bận rộn làm bữa tối
cùng thuốc bổ cho phu nhân, Phượng hiên sai Phượng địch báo cho nhạc phu nhạc mẫu biết tin tức tốt này, cũng mời bọn họ đến hỏi thăm cùng nhau
ăn bữa tối. Trước khi vợ chồng Cốc thị tới, hắn cùng với nhi tử Tiểu Cốc Lượng lại nhìn chằm chằm vào bụng Cốc Nhược Vũ, cảm giác thật thần kỳ
lại thường xuyên sờ sờ bụng của nàng, biểu tình của hai phụ tử khờ ngốc
giống nhau, Cốc Nhược Vũ nhìn xem quả muốn cười.
Thời gian bữa tối, Cốc Nhược Vũ miễn
cưỡng ăn ít đồ, sau đó bị Phượng hiên kiên quyết yêu cầu uống hết thuốc
bổ. Cả nhà đã mấy ngày không gặp, liền tán gẫu tung trời.
Vợ chồng Cốc thị tự thuật lại các chuyện phát sinh mấy ngày nay, còn nói tới cả Tề Hiểu Dũng bọn họ, trò chuyện
một lúc lại đề cập đến chuyện trong lúc Cốc Nhược Vũ mang thai phải chú ý cái gì, quan hệ đến thân thể nương tử thân ái, Phượng hiên phải cố gắng nhớ kỹ.
Ngày hôm sau, ngoài thời gian Phượng
hiên bỏ vào triều, thì trên cơ bản chỉ thấy hắn quấn quanh Cốc Nhược Vũ, đem nàng trở thành búp bê mà che chở, vì thế, Cốc Nhược Vũ chợt phát
hiện nếu không phải ban ngày phu quân của nàng phải đi vào triều, nếu
không phải cuộc sống của nàng giống như động vật nào đó, chỉ có thể ăn
ngủ, ngủ ăn, nói vậy nói vậy, chờ sinh đứa nhỏ xong, nàng liền từ tiểu
giai nhân thanh tú biến thành tiểu heo mẹ béo trắng rồi!
Phượng hiên quay về Kiền Đô, quả nhiên
làm cho nhiều quan viên trong triều đình bối rối một trận, ngay ngày hôm sau bọn họ về đến nơi, người tiến đến Phượng phủ chúc mừng bái phỏng là nối liền không dứt. Ngày đó người xông pha đi đầu lại là Thôi Nhân Quý
bọn họ, rất sợ tới chúc mừng chậm, lại lưu ấn tượng xấu cho Phượng hiên.
Ngày đó Phượng hiên vừa bãi triều quay
về phủ không bao lâu, nói chuyện với Cốc Nhược Vũ còn chưa được hai câu, chỉ thấy Phượng tiêu một bộ dạng có việc bẩm báo. Hiểu được hắn không
muốn nói trực tiếp, khẳng định là chuyện kẻ thù bị người nào đó phân
loại. Phượng hiên để Phượng thúy chăm sóc phu nhân cùng Thiếu tông chủ,
rồi nói có việc, đứng dậy ra ngoài phòng ngủ.
“Chuyện gì?”
“Tiểu thư Thiếu Liên đến đây.”
“Theo mấy người?”
“Bốn, Thôi Nhân Quý, Tề Hiểu Dũng, Tề Hiểu Hổ cùng Mai Hiển Diệu, đều ở chính sảnh chờ ngài!”
“Ah. Ha ha, Tiêu, Địch, gần đây chuyện
vui liên tục a!” Phượng Hiên cười đến lộ cả răng nanh, hai hàng rõ ràng, nếu như bị nhiễm một chút máu tươi thì càng phù hợp với nụ cười của hắn lúc này hơn.
“Đúng vậy.” Phượng địch ngắn gọn trả lời một câu.
“Chuyện tốt không ngừng.” Phượng tiêu
tiếp theo lời của ca ca nói, trong lòng còn bi ai thay những người sắp
bị chúa thượng vui đùa, sau đó rất không phúc hậu dọn xong tâm tính xem
cuộc vui, đuổi kịp bước chân của Phượng Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT