Sáng sớm, Cốc Nhược Vũ đã có một đêm mộng đẹp, toàn tâm được thả lỏng. Cảm thấy ngủ đủ rồi, nàng thỏa mãn chậm rãi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một đôi mắt đang chớp chớp nhìn chằm chằm vào nàng, khuôn mặt quá mức tuấn mỹ khắc sâu vào mắt, làm cho tim nàng bùm một cái, sợ tới mức đập nhanh hơn, xem ra lại bị khuôn mặt hoạ thủy kia làm cho biến sắc ảnh hưởng đến hô hấp, trái tim bắt đầu đẩy nhanh tốc độ lên, trên khuôn mặt đen tuyền bị nhiễm một chút đỏ tạm thời làm cho người ta nhìn không rõ, thầm than một câu: thật là mỹ lệ khiến cho người hít thở không thông!

“Nương tử, nàng đã dậy, vi phu giúp nàng rửa mặt!” Ngữ điệu ân cần, Phượng Hiên dùng cây quạt trong tay chỉ chỉ cái chậu ở một bên, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị xong, sau đó, không biết đã nhìn chằm chằm Cốc Nhược Vũ được bao lâu, tuy rằng khuôn mặt đen đó khiến người ta không cảm thấy có gì đẹp, nhưng, Cốc Nhược Vũ không tỉnh lại ngay, người nào đó nhìn thấy mùi ngon, mừng rỡ không thôi!

“Không cần, tự ta rửa là được rồi.” Có chút ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy có phần khó hiểu, Cốc Nhược Vũ đứng dậy, đắp chăn kín cho tiểu oa nhi còn đang ngủ, sau đó mặc quần áo, xuống giường.

“Nương tử, vẫn là để vi phu giúp nàng rửa đi!” Phượng Hiên cầm sẵn khăn trong tay, nhưng trong lòng lại thầm kêu không xong rồi, vốn là hắn đã dậy rất sớm để lau sạch thuốc trên mặt Cốc Nhược Vũ, nhưng lại thấy trên tay nàng có vết nứt, hắn liền gọi Phượng tiêu tới, mang theo thuốc trị da tay, bôi lên cho nàng, sau đó lại nhìn hai mẹ con đến mê mẩn, rất không may, nương tử thân ái đã tỉnh, may mắn thuốc bôi ở trên tay là không màu, chỉ cần đừng để nương tử đại nhân thấy mặt của nàng là tốt rồi!

“Chàng muốn làm gì? Cười như vậy. . . . . . Có ý đồ khác!” Cốc Nhược Vũ nghi hoặc nhìn hắn.

“Có sao?” Khuôn mặt tươi cười của Phượng Hiên cứng đờ, trong lòng chột dạ.

“Chàng đang chột dạ!” Nàng nhìn ra được, nụ cười của hắn mang theo chột dạ!

“Tuyệt đối không có! Nương tử, vi phu chỉ có lòng tốt muốn giúp nàng rửa mặt mà thôi.” Không phải chứ, phải là không người nào nhìn thấy Phượng Hiên hắn đang nghĩ gì trong lòng mới đúng!

“Tuyệt đối có!” Cốc Nhược Vũ vô cùng khẳng định, nhưng đoán không ra chuyện gì, nàng bước nhanh tới chậu nước bên kia, chuẩn bị rửa mặt.

“Nương tử, đừng để tay đụng nước!” Phượng Hiên ngăn nàng nhúng tay vào chậu nước, nhưng sau đó Cốc Nhược Vũ nhìn thấy khuôn mặt của mình trong chậu nước mà ngây dại.

Từ sau khi mặt nàng bị huỷ dung, mỗi lần rửa mặt nàng đều ngây ra một chút, sau đó còn đau lòng vì khuôn mặt của mình, nhưng, lần này, nàng tuy rằng ngây người, nhưng trong lòng không hề có cảm giác thương tâm, mà là vô cùng, căm phẫn, tức giận! Sau đó nàng nhìn cánh tay đang bị Phượng Hiên cầm lấy, đưa lên mũi ngửi, có mùi gì đó kì quái !

“Phùng —— Hiên ——! Ngươi đã thoa cái gì lên mặt ta!?!” Người nào đó tính tình vốn rất tốt nay cũng nổi giận rống lên.

“Thuốc, nương tử, đó là thuốc!” Thấy sự tình bại lộ, Phượng Hiên lập tức vọt đến cửa, chẳng hiểu sao hắn lại có chút sợ mẹ ruột của con hắn tức giận. Um, không, hắn không phải sợ nương tử, mà là nhớ đến nương tử yêu dấu ngày trước, hắn từng quấy rầy giấc ngủ của nàng, chọc giận nàng, kết quả là nàng cùng hắn náo loạn cả một ngày, một câu cũng không nói với hắn, cho nên, Phượng Hiên hắn chỉ sợ chuyện đó phát sinh mà thôi,tuyệt, tuyệt đối không phải sợ, vợ!

“Chàng bôi bôi thuốc bậy bạ gì cho ta đó?! Nghe thấy là thuốc, cơn tức của Cốc Nhược Vũ hơi giảm xuống, nhưng lập tức bất mãn vì hành vi tự tiện của Phượng Hiên

“Nương tử, thật ra là đêm qua, vi phu nhớ trước đây đã từng gặp một vị đại phu, ông ấy nói là có thể lấy thuốc mỡ chữa khỏi vết sẹo, vi phu đã dùng rất nhiều tiền để mua được thuốc này. . . . . .” Trên thực tế, một đống, “một lọ” này là do Hồng Hi Nghiêu đáp ứng mà điều chế, nhưng toàn bộ dược liệu quí hiếm đều do Phượng Hiên tìm tới, nên, hắn đã tổn thất không ít ngân lượng.”Vừa vặn vi phu mang theo thuốc này, vi phu chỉ có lòng tốt giúp nương tử bôi nó lên.” Ha ha, nương tử yêu dấu, mau khen hắn làm rất tốt đi!

“Chỉ còn thiếu nụ cười muốn tranh công nữa thôi, đó chẳng qua chỉ là một tên đại phu lừa đảo, thấy chàng có tiền, nên lừa tiền chàng thôi!”

Nương tử nhìn ra được hắn đang muốn tranh công? Nhưng lại không tin thuốc của ông nuôi! Phượng Hiên quay người người, nhìn ra cửa, lưu lại cho Cốc Nhược Vũ một bóng lưng, sau đó, chỉ thấy hắn làm cho người ta thấy giống như mùa thu lá rơi, cảm giác hiu quạnh, lại còn hạ giọng nói: “Vi phu bị người ta lừa sao? Đêm qua vi phu còn vì lúc trước mua thuốc này mà cao hứng không thôi, nghĩ rằng có thể làm cho nương tử vui vẻ. . . . . .” Phượng Hiên như là bị kích thích, bộ dạng não nề ỉu xìu, chỉ thiếu khóc hu hu nữa thôi.

Nhất thời Cốc Nhược Vũ cảm thấy không đành lòng, cảm thấy mình rất hung dữ, nên an ủi hắn nói: “Chàng, chàng đừng khổ sở nữa, nói không chừng đây thật sự là linh đan diệu dược, kỳ thật, chàng làm vậy, ta thấy rất vui.”

Ha ha, hắn biết chiêu này hiệu nghiệm, còn nữa, nương tử nhìn ra tâm tư của hắn tuyệt đối chỉ là chuyện trùng hợp!

“Còn nữa, nương tử, vi phu họ Phượng, không họ Phùng!” Người nào đó nhân tiện giải thích, tiếp tục giả vờ ai oán.

“. . . . . . Ta biết rồi.” Được rồi, nếu hắn muốn sửa họ, nàng nghe theo là được, từ nay về sau, Phượng Hiên bị người nào đó giả bộ xưng hô thành Phượng Hiên.

“Vậy vi phu giúp nàng rửa mặt.” Phượng Hiên lại xoay người qua, kích động nói, Cốc Nhược Vũ theo phản xạ muốn cự tuyệt, nhưng thấy Phượng Hiên lắc đầu nói, “Trên tay nàng có thuốc, không thể dính nước.”

Bất đắc dĩ, Cốc Nhược Vũ đành phải nghe theo hắn, vì thế, Phượng Hiên vui mừng đến choáng váng mà giúp nương tử thân yêu rửa mặt, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, làm cho Cốc Nhược Vũ cảm giác như hắn đang vuốt ve bảo bối, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, hai gò má đỏ hồng, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện làm nàng không được tự nhiên này, tốt nhất nên cách hắn ít nhất mười bước, để bảo vệ trái tim của mình an toàn. Nào biết sau sau khi khuôn mặt bị bôi đen của nàng được rửa xong, tiểu ác ma nào đó tối hôm qua chưa thỏa mãn dục vọng, không thèm đếm xỉa đến vết sẹo trên mặt nàng, giữa đầu nàng lại, hướng tới môi của nàng, vui vẻ hôn xuống. Bùng! Trái tim lập tức ngừng đập, hô hấp trở nên khó khăn, nàng muốn bất tỉnh!

Mà bé ở bên cạnh bị tiếng hô của mẫu thân đánh thức, liền lo lắng ngồi dậy trên giường nhìn cha mẹ đang chạm vào nhau, thấy cha đang làm chuyện chụt chụt với mẹ, tiểu oa nhi lập tức mỉm cười ngọt ngào, a, quá tuyệt vời, mẹ không tức giận, đối với cha còn khá tốt, um, vậy nó cứ tiếp tục ngủ thôi! Nghĩ xong, tiểu oa nhi liền ngã đầu tiếp tục ngủ.

Bệnh của Tiểu oa nhi sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi một đêm đã trở nên tốt hơn, vì thế một nhà ba người quyết định khởi hành đi về phía tây.

Đại bá thấy bọn họ muốn đi thì ngăn lại, nói ông ấy có quen biết hai huynh đệ dẫn dắt thương đội ( buôn bán) muốn đi về phía tây biên cảnh, đại bá nói để bọn họ mang theo ba ngươi đi, miễn cho đường xá xa xôi, đi bộ mệt mỏi, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được một chút thời gian.

Cốc Nhược Vũ vừa nghe, liền cảm kích đại bá lo lắng, mà Phượng Hiên không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ đứng bên cạnh vẩy vẩy cây quạt, dĩ nhiên, Phượng Hiên hắn làm sao có thể để cho đôi chân duy nhất không bị thương tổn trên người nương tử mệt nhọc được?! Tất nhiên đã an bài xe ngựa, trên đường đi bảo đảm sẽ làm cho nương tử được ung dung thoải mái

Đại bá dẫn bọn họ đi tới thương đội, mà Cốc Nhược Vũ sau khi ăn điểm tâm, trải qua buổi sáng bị người nào đó đột ngột hôn, nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào Phượng Hiên, mỗi khi nghe thấy hắn nói chuyện, nàng liền đỏ mặt, trong lòng không ngừng cảm thấy ngọt ngào. Nàng chợt phát hiện mình thực sự thích giọng nói cùng cách nói chuyện của hắn, phát hiện này khiến cho nàng dọc đường đi muốn cách xa Phượng Hiên, để tránh bị hắn ảnh hưởng, nhưng người nào đó nhất định cố gắng đến trước mặt nàng, bỏ rơi hắn chẳng dễ dàng chút nào, cho nên, Cốc Nhược Vũ chỉ có thể một đường cúi đầu, làm cho tim mình an toàn một chút.

Đến thương đội, đại bá giới thiệu hai huynh đệ dẫn đầu thương đội là Cung Hoàng cùng Cung Vu cho cả nhà bọn họ

“Các ngươi họ Cung (宫)?!” Cốc Nhược Vũ hoảng hốt,Phượng Hiên ở bên cạnh nàng trừng mắt, ngu ngốc! Không biết dùng tên giả!

“Không phải! Chúng ta họ Cung (龚), là đại bá đọc sai rồi! Ha ha!” Não của Cung Hoàng suy nghĩ thật nhanh, tay dừng sức đánh vào vai đại bá, đã bảo ông ta nói tên giả, vậy mà ông ta lại nói thành tên thật, hại bọn họ bị chúa thượng trừng!

“Đúng, đúng, bọn họ họ Cung (龚), ta phát âm sai rồi!” Đại bá vội vàng phụ họa, kỳ thật từ sau khi biết Cốc Nhược Vũ được gả cho đại nhân vật nào, ông vẫn còn kinh hồn táng đảm, không cho ông nói ra khiến ông cảm thấy rất khổ sở rồi, làm sao còn có thể nhớ được những chuyện mà bọn họ giao?!

“A.” Trái tim của Cốc Nhược Vũ được thả lòng, thiếu chút nữa hại nàng ôm nhi tử, kéo Phượng Hiên bỏ chạy, hóa ra có nhiều người không phân biệt được rõ các âm

Đại bá sau khi tạm biệt tiễn bọn họ lên đường, lập tức chạy trốn, Cốc Nhược Vũ trong lòng cảm thấy buồn bực, cảm giác đại bá giống như đang chạy trốn, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ, huynh đệ Cung thị đã dẫn cả nhà bọn họ đi đến một chiếc xe ngựa, mời bọn họ lên chiếc xe ngựa đó.

“Khi nào chúng ta khởi hành?” Cốc Nhược Vũ tò mò hỏi.

“Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ!”

“Ngay bây giờ?!” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bọn họ đã bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi, Cốc Nhược Vũ cảm thấy may mắn mà nghĩ.

“Đúng vậy!” Bọn họ vốn là đang đợi lệnh, khi nào chủ thượng đi thì họ sẽ đi, Cung Vu cung kính trả lời tông chủ đại nhân.

Chỉ tiếc người nào đó không biết mình có thân phận tôn quý, có chút kinh ngạc mà thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ) nhìn Cung Vu đang làm tư thế khom lưng.

“Nương tử, chúng ta lên đi, đừng làm trễ giờ khởi hành của bọn họ!” Phượng Hiên không cho Cốc Nhược Vũ nghĩ nhiều, trước tiên bế nhi tử lên xe, để cho bé tự mình đi vào, sau đó không đợi Cốc Nhược Vũ cho phép, lập tức ôm ngang nàng, làm nàng giật mình vội vàng ôm lấy cổ hắn.

Phượng Hiên nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, ôm theo nương tử thân yêu, xoay người vào bên trong buồng xe, đợi một nhà ba người tông chủ lên xe ngựa, Cung Hoàng cùng Cung Vu đi đến trước đoàn xe, nhảy lên ngựa của mình, vung tay lên, ra hiệu cho đoàn xe khởi hành.

Vì thế, một hàng đội ngũ rất dài hường về phía tây, hơn mười cỗ xe ngựa nhưng chỉ có một cỗ xe ngựa có người ngồi là cả nhà Phượng Hiên, còn lại đều chất đầy lễ vật mà Phượng Hiên mang theo tặng cho nhạc phụ nhạc mẫu cùng các thứ cần thiết trên đường đi

Lúc này hai người đang ngồi làm xa phu cho xe ngựa của cả nhà Phượng Hiên – Phượng Tiêu và Phượng Địch, vì sợ bị phu nhân cùng Thiếu tông chủ nhận ra nên đành phải cải trang, về phần người điều khiển những xe ngựa khác, đều do hộ về của Phượng Thị điều khiền, còn người Cung thị, trừ bỏ hai huynh đệ Cung Hoàng, thì những người khác cũng đang âm thầm đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play