Thời điểm đám người phiền phức kia bưng
rượu và thức ăn lên, ba người đều rất khẩn trương, ba người đều xuất
thân từ danh gia vọng tộc, nhưng lại có thể khiến Phượng Hiên từ trước
đến nay không nhận ra bản thân có tình ý với hắn, đủ thấy được các nàng
đều là loại người tâm cơ rất nặng, cho dù vì nguyên nhân gì nhưng nếu tỏ ra khuẩn trương ở nơi này thì có chút quái dị, nên các nàng đều cố gắng giúp đỡ che dấu lẫn nhau để vượt qua.
Nếu các nàng là nữ tử Lâm thị, hoặc là những nữ tử muốn dán lên người Phượng Hiên ở
Kiền Đô, e rằng…Phượng Hiên đã sớm phát giác ra, nhưng mà các nàng là
những người Cung gia mà Phượng Hiên vẫn thường thân cận nhất, cho nên
Phượng Hiên không hề phòng bị, ăn vài miếng, sau đó bưng lên chén rượu
mà Cung Thiên Uyển giúp hắn rót định uống.
Mau, uống nhanh lên! Ba người ngừng động tác gắp thức, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm chén
rượu mà Phượng Hiên đang bưng đang dần dần tiếp cận miệng hắn, đáy lòng
hy vọng sẽ thành công
“Meo!” Mắt thấy chén rượu kia cũng đã
đụng tới miệng Phượng Hiên thì đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên,
tiếp theo ba nữ liền nhìn thấy một bóng đen bay ra, nhảy lên trên người
Phượng Hiên, đụng phải cánh tay của hắn, Phượng Hiên vốn không phòng bị
nên bị hù dọa, không cẩn thận làm đổ chén ruợu kia. (Bột: đọc đến đoạn
này thấy hạnh phúc tràn trề hêhê)
Mấy người kia còn không kịp phản ứng,
chỉ thấy con mèo kia lại từ trên người Phượng Hiên nhảy lên bàn đá, lúc
này, nguyên bản nhìn thấy rượu của Phượng Hiên bị đổ, Cung Thiên Uyển
vốn an ủi chính mình nói rượu vẫn còn, rót chén khác cho huynh ấy là
được, nào biết con mèo kia ở trên bàn đá nhảy lên nhảy xuống, không chỉ
có đồ ăn bị phá hoại, mà quan trọng hơn là cái bình rượu đã bị nàng hạ
thuốc kia cũng bị đổ, lúc này toàn bộ rượu đều không còn.
Cả ba người cùng Cung Thiên Uyển đều bị
chuyện ngoài ý muốn này làm ngây người, chỉ có thể nhìn con mèo không
biết xuất hiện từ nơi nào uống ruợu cùng ăn cá trong thức ăn, nhảy xuống bàn đá, nhìn lại các nàng, sau đó con mèo mang theo con cá khập khiễng
chạy đi.
Chết tiệt! Làm sao lại xuất hiện một con mèo bị què chân? Què chân mà vẫn có thể linh hoạt như vậy! Cung Thiên
Uyển tức giận đến phát run, phải dùng sức xiết chặt nắm tay, mới không
để cho cảm xúc biểu lộ ra ngoài.
Đồng tình nhìn Cung Thiên Uyển đã bị
loại, Khang Vịnh Nhàn đối với Phượng hiên đang lau quần áo vì bị ruợu
hất vào nói: “Biểu ca, chỗ đồ ăn này đều đã bị hỏng rồi. muội sai người
chuẩn bị món ăn, bưng canh thịt lên luôn.”
“Uhm.” Vội vàng lau ruợu trên quần áo,
Phượng Hiên cảm thấy hôm nay y phục của hắn rất gặp tai hoạ, đã thay đến bộ thứ hai, nhưng lúc nãy vừa mới ăn vài miếng vào bụng, nên càng cảm
thấy đói, đành chấp nhận ăn xong rồi về thay
Cung Thiên Uyển bất đắc dĩ mà thua, hai
người khác lại cảm thấy may mắn lúc trước rút thăm ngẫu nhiên không
trúng số thứ nhất, nếu không hiện tại người phải khóc ở trong lòng chính là nàng .
Lần này, đồ ăn mới làm cùng canh thịt mà Khang Vịnh Nhàn hạ thuốc đều được bưng lên, nàng liền chú ý xem con mèo nhảy lên phá rồi nàng hay không.
Canh thịt cũng không nhiều, đại khái chỉ có ba chén, bên trong còn có khúc xương thịt, nàng đưa một bát cho
Phượng Hiên, Phượng Hiên mời các nàng cùng ăn, nhưng ba người đều từ
chối nói không muốn ăn, vì thế canh thịt này đều là của Phượng Hiên.
Phượng Hiên ngửi canh thịt trước mặt,
sau khi nói câu “Thơm quá”, cầm chiếc đũa lên, gắp một khúc xương thịt,
chuẩn bị thưởng thức. Còn chưa kịp đưa đến miệng, liền nghe thấy hai
tiếng “gâu gâu”
Phượng Hiên dừng tay lại, nghĩ thầm hôm
nay làm sao vậy, đầu tiên là mèo, sau là chó, quay đầu nhìn lại, quả
nhiên là một con chó không biết từ đâu tới đây, nó ngồi ở chỗ kia, mong
mỏi nhìn hắn, uhm, là nhìn khúc xương thịt trong tay hắn! Phượng Hiên
nhìn sang con chó, rồi nhìn lại khúc xương thịt mà chiếc đũa của mình
đang gắp, cảm thấy con chó kia đang thèm nhỏ dãi đồ ăn mà mình chuẩn bị
ăn.
Hắn vì tiếng sủa mà để ý con chó nên
không thấy Khang Vịnh Nhàn biến sắc ngay sau đó, nàng lo lắng con chó
này sẽ quấy rối giống như con mèo kia, hại mình thất bại, Khang Vịnh
Nhàn lập tức sai người đuổi con chó kia đi, nào biết lại bị Phượng Hiên
cản lại.
Cảm thấy động vật này so với người còn
đáng yêu hơn gấp nhiều lần, hơn nữa biểu tình của con chó kia quá mức
tội nghiệp, lại thêm việc nó lại còn bị mù một con mắt, Phượng Hiên cho
rằng nó thật đáng thương nên kêu ngươi đem con chó đến đây.
“Đói bụng đúng không? Cho ngươi này!”
Phượng Hiên đem xương thịt trên chiếc đũa ném tới trước mặt con chó, chỉ thấy con chó kia lập tức cúi đầu gặm, hiển nhiên đói bụng lắm.
Xoa xoa đầu của nó, Phượng Hiên không hề nghĩ ngợi đưa tay bưng cái bát sứ đựng canh thịt trên mặt bàn kia, đặt
trên mặt đất, xem ra là muốn cho nó ăn, làm cho Khang Vịnh Nhàn trong
lòng thiếu chút nữa rơi lệ, chuyện này vẫn chưa xong, Phượng Hiên tiếp
tục bưng chén của mình lên, ba nữ tử đều cho rằng hắn muốn ăn, ngay lúc
cảm thấy cực kì may mắn, không biết hắn nghĩ như thế nào lại đem canh
thịt trong chén kia đổ trở vào cái bát sứ trên mặt đất.
“Ha ha, ngoan ngoãn ăn hết đi, xem ra
ngươi rất đói bụng!” Phượng Hiên lại xoa xoa đầu con chó, rồi ngồi
thẳng, không phát hiện không khí không đúng nên lại tiếp tục ăn đồ ăn.
Ba nữ tử kinh ngạc nhìn con chó kia
không chút khách khí hưởng thụ bát canh thịt mà Khang Vịnh Nhàn hạ thuốc vào, hoàn toàn không nói gì, tại sao lại có thể xui xẻo như vậy! ? Rốt
cuộc là ai, nuôi, —— chó! ? Vị thứ hai tuyên bố thất bại – Khang Vịnh
Nhàn ở trong lòng phát điên la lên.
Đúng vậy, còn mèo lúc trước đoạt cá,
cùng con chó lúc sau đoạt thịt, đều là hai sủng vật nhỏ mà Cốc Nhược Vũ
cực kỳ sủng ái, cũng là con mèo què chân ngu ngốc cùng con chó mù vớ vẩn trong lòng Tề Hiểu Nhã
Nói đến đám người Cốc Nhược Vũ sau khi
bị Phượng Hiên dằn vặt một trận, không còn cảm thấy ngon miệng nữa nên
đều quay trở về khách sạn Tứ Quý, cho dù Phượng Hiên đã giúp Cốc Nhược
Vũ lau hết nước tương trên mặt, nhưng toàn thân vẫn đầy mùi tương nên
Cốc Nhược Vũ vẫn phải đi tắm.
Mới đầu lo lắng cho hai sủng vật nhỏ bị
đói bụng nên nàng an bài nha hoàn Phú Mỹ bên người mình đi cho chúng nó
ăn, nhưng Phú Mỹ cương quyết giúp nàng tắm rửa, Cốc Nhược Vũ không lay
chuyển được nàng nên đành sai người khác làm.
Nhưng người hầu vừa mới xách lồng sắt
lên cho hai sủng vật ăn thì bị Tề Hiểu Nhã bắt gặp, thấy hai động vật
chán ghét kia, trong đầu Tề Hiểu Nhã không khỏi hiện lên ác ý, kêu người đưa hai cái lồng sắt cho nàng, nói là để nàng cho ăn.
Như vậy, đợi người hầu kia đi rồi, mang
theo hai cái lồng sắt, Tề Hiểu Nhã không có ý tốt thừa lúc không có
người chú ý, mà Cốc Nhược Vũ lại đang tắm rửa, liền đi đến cửa Hạ Vũ
viện, nơi cách Đông Tuyết viện của nàng xa nhất, mở lồng sắt ra, thả hai sủng vật đi, nàng nghĩ nơi này không phải Nam Lăng, mà hai con vật này
từ xưa đến nay đã quen lang thang, lần này vứt bỏ chúng, có thể nói…,
Cốc Nhược Vũ chắc chắn không thể tìm lại được, quả là một cơ hội tốt để
loại bỏ hai thứ chướng mắt này!
Đạp mèo cùng chó hai cước, đuổi bọn
chúng vào Hạ Vũ viện, Tề Hiểu Nhã mang theo lồng sắt đi tới trước phòng
của Cốc Nhược Vũ, để hai lồng sắt đặt ở ngoài cửa phòng, phủi phủi tay,
hài lòng bước đi.
Lúc này mèo và chó đã bị đuổi vào Hạ Vũ
viện, vốn đang đói bụng, hơn nữa lại không biết phân biệt Đông Tay Nam
Bắc, nhưng ngửi thấy có mùi đồ ăn, liền xông về nơi đó, kết quả thật
không may mắn, bởi vì ý xấu của Tề Hiểu Nhã, cả mèo cùng chó đều làm rối loạn kế hoạch của ba nữ tử, khiến hai người trong số đó thất bại ngoài ý muốn.
Sợ con chó kia sau khi uống thuốc vào có biểu hiện khác thường, khiến mọi chuyện bị phát giác, đợi sau khi nó ăn xong, Phương Tư Liên liền vội dùng ánh mắt sai thị vệ bên cạnh lén lút
bắt nó lôi đi.
Đương nhiên bị Phượng Hiên phát hiện, hắn cảm thấy buồn bực, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Muội để cho người ta mang nó đi ăn cái khác.” Phương Tư Liên sắc mặt không thay đổi, nhanh chóng tìm cái lấy cớ.
“À.” Đối với chuyện này Phượng Hiên không có ý kiến gì khác nên không xen vào nữa .
“Biểu ca, đêm nay đánh một ván cờ với
muội được không, chúng ta lâu rồi không so tài!” Cảm giác sâu sắc thực
hiện kế hoạch trong đình là một sai lầm, Phương Tư Liên không cho phép
những con vật không biết từ đâu xuất hiện phá hỏng kế hoạch của mình
được.
Phượng Hiên nhìn sang sắc trời, nghĩ nghĩ sau đó trả lời: “Chỉ chơi được một ván, đã muộn rồi.”
“Đó là đương nhiên rồi, buổi tối bên
ngoài lạnh, không bằng chúng ta vào trong phòng chơi cờ được không?”
Phương Tư Liên mặt không biến sắc bình tĩnh dẫn Phượng Hiên rời xa nơi
này theo mong muốn của nàng.
Phượng Hiên cảm thấy không có gì nên dĩ
nhiên đáp ứng, vì thế hắn cùng nhóm người không khác lúc trước khi ăn là mấy, đi vào nhà, Phương Tư Liên sai người bưng điểm tâm lên cùng với
bình trà có thuốc.
Vì thế, đêm này sẽ không còn bình tĩnh
nữa, ngay tại trong thời gian này, dưới mái hiên này Phượng Hiên cùng
biểu muội đánh cờ mà buông ly nước trà được Cung Thiên Uyển rót giùm, ở
mái hiên bên kia vì biểu tỷ “không cẩn thận” không đóng lồng sắt mà lạc
mất hai sủng vật khiến Cốc Nhược Vũ đang thương tâm, nên bị biểu tỷ đó
cố tình đặt bát mỳ có cho thêm “thuốc” để bồi tội với Cốc Nhược Vũ.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, khẽ than lòng người gian xảo, chỉ là, trời đã quyết định, ai có thể
ngăn cản, dù sao mưu kế được tính toàn tường tận, có thể không làm sao
được đây? Bầu trời đầy sao như ánh mắt nhấp nháy đang cười oán trách mà
kiếm cớ mệt mỏi để rơi đi, nhưng lại chạy tới nóc nhà Thu Diệp viện, nơi Cung Thiên Ly đang nằm ngắm bầu trời, thì thào khẽ nói: nữ tử Cung thị
từ trước đến nay văn võ song toàn, mà người thích lo chuyện bao đồng
nhất chính là Cung Thiên Ly! (Bột: cái đoạn này đáng lẽ lãng mạn nên thơ lắm kìa, nhưng văn phong mình dở quá nên…nó chẳng hay tẹo nào
T________T chỉ đủ để hiểu đc nội dung thôi T___________T)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT