Lâm thị đi rồi, năm vị trưởng lão của
Phượng thị cùng Phượng Hiên đi ra Từ Đường. Sau khi thương lượng ở trong chính sảnh của chủ trạch, nhất trí đồng ý đi đến Thiên Khải. Toàn bộ
giao Phượng Hiên sẽ tự mình bẩm báo chân tướng với tông chủ nhà mình.
Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất là thương nghị sách lược ứng đối
với việc trở mặt lần này cùng Lâm thị.
Thảo luận
xong tất cả, Phượng Hiên”xoát” hợp cây quạt lại. Bởi vì do nghi thức mà
tạm cách ly cười đến nho nhã lễ độ, ánh mắt liếc về phía đại trưởng lão
nói: “Như vậy, trong lúc năm vị trưởng lão rời khỏi Phượng Châu, việc
lựa chọn người quản lý mọi việc quan trọng trong tộc thì đại trưởng lão
hãy sắp xếp. Bữa tiệc tối lúc đầu an bài sau khi nghi thức xong ở phủ
đại trưởng ta nghĩ cũng hủy bỏ đi! Bận rộn nhiều ngày nói vậy các vị
cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút đi!”
Phượng Vĩnh Diễm lên tiếng trả lời tiếp
nhận nhiệm vụ. Năm người cáo từ. Phượng Hiên đứng dậy. Chính là ý tứ đi
theo sát đến cửa chính sảnh, nhìn theo năm người mà thôi. Năm vị trưởng
lão đi rồi. Phượng Hiên vẫn bảo trì tư thế, đưa lưng về phía đám người
hầu trong chính sảnh, vẫn không nhúc nhích, nụ cười đạm nhã trên mặt kia dần dần mở rộng, xem ra rõ ràng là đang nhảy nhót hoan hô, khuôn mặt
họa thủy bỗng nhiên cười xấu xa. Sự tình đã thực hiện được như ý nguyện, chẳng phải nên vui mừng sao? Nếu không phải từ nhỏ đã bị giáo dục không thể hiển lộ ý nghĩ chân thật, thì Phượng Hiên giờ phút này khẳng định
sẽ bổ nhào trên mặt đất để hoan hô chúc mừng.
Tự mình vụng trộm vui mừng xong, hắn mở
cây quạt ra hiệu để Phượng Địch đuổi kịp, hắn bước chân đi về phía Thu
viện. Bởi vì hủy bỏ tiệc tối, hơn nữa hắn còn chưa dùng qua bữa tối.
Phượng Hiên muốn trở về nhìn xem bé con ăn chưa, chưa ăn thì sẽ cùng ăn.
Phụng mệnh chiếu cố tiểu Cốc Nhược Vũ.
Từ thời khắc bắt đầu chăm sóc bé thần kinh Phượng Tiêu liền buộc chặt
gắt gao, giống như có đại dịch, rất sợ chỉ một cái không đúng, chọc cho
vị thượng khách nhỏ này khóc. Vậy đến lúc đó sẽ đến phiên hắn nên khóc.
Tiểu Cốc Nhược Vũ lúc Phượng Hiên đi
rồi, ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhỏ lên, mặt không thay đổi nhìn Phượng
Tiêu đứng ở một bên. Một lớn, một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh lan
tràn. Người nho nhỏ nào đó sau khi nhìn chăm chú đến nổi mỗ đại nhân
trong lòng sợ hãi, mới cúi đầu, im ắng chơi đùa với vạt áo của mình. Tuy rằng không biết vạt áo kia có cái gì hay để chơi đùa, nhưng chân cũng
không chịu thua kém như muốn nhũn ra. Phượng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, lần
này so với khóc còn tốt hơn. Ai, hắn đường đường là một nam tử hán, làm
sao để chiếu cố tiểu oa nhi a!
Cứ như vậy, sợ thất lễ với tiểu Cốc
Nhược Vũ, Phượng Tiêu tất nhiên sẽ không để cho bé bị khát bị đói. Đợi khi Phượng Hiên trở về, tiểu oa nhi đã sớm dùng qua bữa tối. Điều này
làm cho Phượng Hiên có hơi thất vọng, một người dùng bữa quá cô đơn.
Nhưng sau khi thay quần áo xong, Phượng Hiên nghe được tiếng nói ngon
ngọt của tiểu Cốc Nhược Vũ kia nói muốn cùng hắn ăn cơm, cảm giác mất
mát nháy mắt không cánh mà bay. Phượng Hiên ôm lấy bé con thân thiết,
hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái.
“Hiên ca ca, cái gì là đính hôn?” Phượng Hiên ăn nhanh cho tới khi nào xong thì thôi, tiểu Cốc Nhược Vũ bỗng
nhiên hỏi đến vấn đề này.
“A?Bé con tại sao muốn hỏi cái này?” Nhìn xuống tiểu oa nhi bên người, Phượng Hiên khó hiểu.
“Thúc thúc nói Hiên ca ca là đi đính
hôn.” Tay nhỏ bé chỉ vào Phượng Tiêu, hoá ra nguyên do đến từ chính hắn. Phượng Tiêu nhất thời kinh hãi, suy nghĩ từng đáp án đã trả lời tiểu
Cốc Nhược Vũ xem có phải là không ổn hay không.
“Nha, đính hôn chính là. . . . . .”
Phượng Hiên nghĩ dùng câu nói như thế nào đơn giản nhất để giải thích
cho tiểu oa nhi mới ba tuổi nghe hiểu được. “Chính là nam nữ hai người
đối với một đoạn thời gian trong tương lai, hoặc là một loại ước định
trước khi thành thân.” Uhm, hắn không phải giải thích có chút kỳ quái
chứ, bé con có thể nghe hiểu sao?
“Đính hôn phải làm cái gì? Chơi có vui
không?”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề rõ ràng. Hiển nhiên không có
nghe hiểu hết, nhưng mà tiểu Cốc Nhược Vũ lại không có truy vấn. Bé con
hơn ba tuổi đối với một sự kiện quan trọng đó là có chơi vui không.
“Ha ha!” Rõ ràng nghe thấy bé con bảo
bối muốn tìm chuyện vui, Phượng Hiên cười ra tiếng. Một bên ra hiệu ý
bảo hắn đã ăn no. Sau khi triệt hạ đồ ăn, ôm lấy tiểu Cốc Nhược Vũ, để
bé ngồi ở trên đùi của mình, khuôn mặt tuấn mỹ để sát vào bé cười nói:
“bé con muốn chơi đùa sao?”
“Muốn!” Nếu chơi vui đương nhiên muốn chơi.
“Tốt lắm, Hiên ca ca ta sẽ cùng bé con
chơi trò đính hôn!” Giải thích như vậy mới rõ ràng sáng tỏ, mà nghe hắn
nói như vậy tiểu Cốc Nhược Vũ rất là vui vẻ.
Đính hôn, trò chơi? Này, chuyện đính hôn này có thể làm trò chơi? Thiếu chủ là muốn làm sao? Hai hộ vệ nhìn nhau một chút, không hiểu hành vi của Phượng Hiên.
“Đến, đem ngọc bội đến đây.” Phượng Hiên cầm ngọc bội lấy về từ nơi của Lâm Tuyết Thiến nhét vào bên trong áo
tiểu Cốc Nhược Vũ. Tiểu oa nhi không nói lời nào, chờ đợi Phượng Hiên an bài kế tiếp.
“Đi, chúng ta đi chọn quần áo. Địch,
nghi thức đính hôn hôm nay làm như thế nào ngươi cũng biết, ngươi đi
trước chuẩn bị, dựa theo mà làm là được rồi. Sau đó đi theo bé con.
Tiêu, ngươi đi theo ta!” Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ đứng dậy.
Không nhìn biểu tình của hai vị tâm phúc như muốn ngất đi. Phượng Hiên chuẩn bị cho tiểu oa nhi một bộ quần áo
hỉ phục màu đỏ. Giúp bé thay, sau đó mình cũng thay đổi một thân hỉ
phục.
“Đính hôn là việc vui, cho nên phải mặc
quần áo màu đỏ.” Phượng Hiên giải thích, bé con nghe xong gật gật đầu,
hé miệng cười tỏ vẻ đã hiểu.
“Vậy chúng ta bắt đầu chơi!” Chưa từng
coi trọng chuyện đính hôn, Phượng Hiên bởi vì lúc trước việc đính hôn
như nguyện bị hủy mà tâm tình vô cùng tốt. Hắn hiện tại nghĩ chơi đùa
vui vẻ với bé con, giải thích cặn kẽ cho bé đính hôn như thế nào. Còn
nữa, lúc trước mặc dù không có cùng Lâm Tuyết Thiến hoàn thành nghi thức đính hôn. Nhưng mà tiến hành cũng tới 90%, đúng là đoạn trí nhớ không
tốt đẹp. Cái loại trí nhớ này đương nhiên phải dùng trí nhớ vui vẻ khoái hoạt lau đi mới tốt!
Kế tiếp, trừ bỏ hai người bên cạnh chỉ
có Phượng Địch, Phượng Tiêu, đi theo, không giống lúc trước cùng Lâm
Tuyết Thiến khi đó có một số đông người tùy tùng ở bên ngoài. Cái khác
hoàn toàn dựa theo nghi thức đính hôn của Thiếu tông chủ Phượng thị mà
tiến hành.
Lúc bước vào Từ Đường của Phượng thị
trong chủ trạch, tâm tình Phượng Hiên hoàn toàn bất đồng với lúc trước.
Hắn sung sướng nhìn về bé con bên cạnh. Phát hiện bé đang cố gắng bước
qua cửa. Phượng Hiên vui tươi, cười hớn hở, xoay người ôm bé đi vào Từ
Đường, đặt ở trên mặt đất.
Hai người dẫm lên đệm cói làm bước tiếp theo, Phượng Địch kéo dài thanh âm hô: “Quỳ —— bái —— tổ —— tiên!”
Phượng Hiên vén vạt áo, liền quỳ xuống,
một bên Phượng Tiêu đối với tiểu Cốc Nhược Vũ còn đứng ở nơi nào vẫy tay thấp giọng ý bảo bé cũng quỳ xuống theo đi. Thiên hạ nho nhỏ nhìn
Phượng Hiên, thấy hắn quỳ ở nơi đó, liền học theo quỳ gối trên đệm cói.
“Cúi đầu ——! Nhị bái ——! Tam bái ——!” Phượng Địch ở nơi nào đó kêu, tiểu Cốc Nhược Vũ học theo động tác bái của Phượng Hiên.
Đợi hai người sau khi đứng lên. Phượng Địch tay cầm khay, đi đến trước mặt hai người, tiếp tục kêu: “Trao đổi tín vật!”
Phượng Hiên lấy mảnh ngọc của mình đặt ở trên, mà tiểu Cốc Nhược Vũ không biết rõ đứng ở nơi đó nhìn hắn.
“Bé con, đem ngọc bội lấy ra nữa.” Phượng Hiên nghiêng đầu nhìn xuống tiểu oa nhi.
“Nha.” Rốt cuộc đã biết làm cái gì, bé móc ngọc bội ra đặt ở trên khay mà Phượng Địch đang khom lưng bê trước mặt của bé.
Hai miếng ngọc bội trên khay lúc này là
chân chính đồng chất đồng màu. Phượng Hiên cầm ngọc bội của nhà trai,
lại ý bảo tiểu Cốc Nhược Vũ lấy ngọc bội nhà gái, đợi hai người sau khi
đã cầm ngọc bội ở trong tay xong, Phượng Địch hô: “Kết thúc buổi lễ!”
“Bé con, chơi vui không?” Phượng Hiên đem ngọc bội để vào bên trong áo, rồi ôm lấy tiểu oa nhi hỏi.
“Chơi vui!” Hỏi hắn có ý nghĩ gì, thì
chỉ có là chơi vui, bé hướng về phía Phượng Hiên nhoẻn miệng cười. Sau
đó cúi đầu vuốt vuốt miếng ngọc bội kia, bộ dạng yêu thích không buông
tay.
“Bé con thích cái ngọc bội này a?” Thấy thế, Phượng Hiên hỏi.
“Dạ! Xinh đẹp!” Tiểu oa nhi không ngẩng đầu lên trả lời.
“Nếu bé con thích, vậy Hiên ca ca sẽ đưa cho muội!”. Hiển nhiên hắn không coi trọng chuyện đính hôn, càng không
muốn để ngọc bội tượng trưng cho phu nhân Thiếu tông chủ ở trong lòng.
Bé con yêu quí thích, hắn đã muốn đưa cho bé, không cần lý do nào khác,
cũng không quản hai hộ vệ cằm sắp rơi.
“. . . . . .” Tiểu oa nhi nhìn Phượng
Hiên, nhìn nhìn lại ngọc bội trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một vẻ
mặt muốn nói lại không dám, “Nương nói không thể tùy nhận đồ của người
khác!”
“Hiên ca ca làm sao có thể tính là người khác chứ! Tới đây, đưa cho bé con nha, hãy bảo quản thật tốt, biết
không?”. Phượng Hiên đem ngọc bội nguyên bản còn có sợi dây thừng bằng
bông đeo trên cổ bé, nhét vào bên trong quần áo của bé. “Bé con, nhớ kỹ
nha, không thể nói cho bất luận kẻ nào biết Hiên ca ca đưa ngọc bội cho
muội, đây là bí mật của Hiên ca ca cùng muội, phải giữ bí mật!”
Tiểu Cốc Nhược Vũ nghe những lời này của hắn, lại nhìn Phượng Địch cùng Phượng Tiêu ở phía sau. Hiển nhiên bé
cảm thấy đã bị người khác biết. Phượng Hiên vì thế bổ sung thêm một câu: “Hai người bọn họ sẽ không nói ra”.
“Dạ, ngoéo tay!” Nhân tố bất an bị bài trừ, bé lập tức đồng ý tay nhỏ bé liền đưa ra ngoài.
Hai người sau khi kéo móc xong, tiểu Cốc Nhược Vũ ách xì một cái. Nhìn bộ dáng rất mệt nhọc. Vì thế, bốn người
cùng nhau trở lại Thu viện. Phượng Hiên phái tỳ nữ mang tiểu Cốc Nhược
Vũ đi rửa mặt, chuẩn bị để cho bé đi ngủ.
Bé đi rồi, Phượng Tiêu nhịn không được
hỏi Phượng Hiên: “Thiếu chủ, chúng ta về sau không phải gọi bé là Thiếu
tông chủ phu nhân chứ?”
“A?” Phượng Hiên không rõ nhìn hắn.
“Vừa rồi ngài cùng bé hoàn thành nghi thức đính hôn.” Chỉ không có tộc nhân (thành viên trong tộc) ở đây mà thôi.
“Đây chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.” Phượng Hiên không cho là thật.
“Ngài còn đem ngọc bội của Thiếu tông chủ phu nhân đưa cho bé!” Đây là mấu chốt trong mấu chốt, Phượng Địch cũng nói xen vào.
“Vậy thì thế nào?” Đính hôn có thể làm
cái gì? Hắn (Phượng Hiên) chán ghét đính hôn. Nghĩ đến phụ thân cùng mẫu thân trước đó còn cùng người khác đính hôn hai lần, kết quả vẫn đổi ý,
kết quả chính là hại đối phương. Cho nên nói đính hôn căn bản không có ý nghĩa gì! Hắn (Phượng Hiên) tương lai muốn kết hôn với nữ tử sẽ trực
tiếp cưới, không cần cái gì đính hôn, lời thề của hắn cả đời chỉ làm một lần, không thay đổi, duy nhất một lần! Hắn chính là cùng chơi đùa với
bé con mà thôi. Hơn nữa, hắn trước kia cũng cùng muội tử bảo bối chơi
trò thành thân. Chẳng lẽ còn có thể thật sao? Thật là! Hắn sao lại có
hai hộ vệ dong dài như thế a? Trong lòng Phượng Hiên không kiên nhẫn,
lại không biểu hiện ở trên mặt. Nhưng hành vi của hắn lộ ra là không
muốn nói tiếp đề tài này.
Tiểu Cốc Nhược Vũ sau khi rửa mặt xong
trở về. Phượng Hiên đã bắt đầu đuổi người: “Đều mệt mỏi cả một ngày rồi, ta lát nữa cũng muốn ngủ, các ngươi hôm nay lui xuống trước đi!” Phượng Hiên ôm tiểu Cốc Nhược Vũ lên giường, đắp chăn cho bé, vỗ nhẹ bé cho bé ngủ.
Lên tiếng trả lời, hai người lui ra.
Trước khi đi mắt nhìn Phượng Hiên đang kiên nhẫn dỗ tiểu oa nhi ngủ.
Bỗng nhiên có loại cảm giác hai người rất xứng đôi. Mặc dù bộ dạng tiểu oa nhi chỉ là thanh tú, dung nhan căn bản kém hơn so với chủ nhân nhà
mình. Nhưng cũng là loại cảm giác vô cùng thích hợp! Thiếu chủ còn chưa
tới tuổi yêu đương, còn tiểu oa nhi này lại tiếp tục ngốc nghếch. Sớm
hay muộn thì thái độ của thiếu chủ đối với bé cũng không giống người
thường, sẽ chuyển biến thành một loại tình cảm khác, trong tâm hai người khẳng định…
Giờ này khắc này, việc hôn nhân tương
lai của nữ nhi nhà mình Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình hoàn toàn không
biết. Tương lai luôn muốn cho Thiếu tông chủ nhà mình đính hôn lại bị
chuyện này dằn vặt đến phát điên. Các trưởng lão Phượng thị cũng không
biết. Bọn họ căn bản cũng không biết, không hiểu được hàm ý không coi
đính hôn là thật của Phượng Hiên cùng Tiểu Cốc Nhược Vũ. Hai người theo ý nghĩ nào đó thì cũng là đính hôn rồi! Tiểu oa nhi là người duy nhất
Phượng Hiên cử hành đầy đủ nghi thức đính hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT