Năm Phượng Hiên mười hai tuổi đã không thích trẻ con, hắn cho rằng cái loại sinh vật chỉ biết nằm sấp úp, khóc nỉ non chính là loại phiền toái cùng tạp âm do con người chế tạo đặc biệt là do thê thiếp của cha hắn sinh hạ. Tuy nói mỗi khi Phượng phủ có thêm một tân sinh mệnh thì hắn lại cười cực kỳ vui vẻ, như là thực vui mừng vì có thêm một huynh đệ tỷ muội mới, nhưng ai cũng không phát hiện được là hắn chưa bao giờ chạm qua bất kỳ một đứa trẻ con nào, cũng không có người nào nhìn ra hắn khi nhìn đệ đệ, muội muội thì trong mắt chỉ có lạnh lùng xa cách, lại càng không có người biết trẻ con với hắn mà nói ngược lại là loại tượng trưng cho phản bội!

Đương nhiên, nhóm trẻ con đáng ghét đó tuyệt đối không bao gồm bảo bối muội tử cùng cha cùng mẹ của hắn! Hắn cho rằng bảo bối muội tử khi nằm sấp úp thật đáng yêu, bảo bối muội tử khóc nỉ non thanh âm kia thật giống Thiên Âm, mà nàng tạo ra phiền toái hắn lại cho là lạc thú! Muội tử khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé non nớt, thân hình nho nhỏ, mỗi một dạng đều làm hắn thích. Nói tóm lại, bảo bối muội tử của hắn chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để hình dung, là bảo vật mà hắn muốn sủng đến tận cùng! Khi đó hắn thật sự tưởng tượng không ra thiên hạ này còn có đứa trẻ nào có thể giống bảo bối muội tử làm cho hắn cảm thấy thích. (Hắc hắc . Ca ca cứ đợi đó sẽ có sẽ có)

“Tạm biệt ca ca nào!” đồng dạng một câu đã được nói đến ba mươi tám lần. Kẻ nói chuyện hé ra khuôn mặt non nớt họa thủy, vẻ mặt tươi cười, trong giọng nói lộ ra lưu luyến không rời, nắm bàn tay non nớt nhỏ bé của muội tử. Hai chân vốn nên bước đi cách đây một canh giờ còn không có dịch chuyển mà vẫn đứng yên, hoàn toàn không có ý định bước đi, lại không thèm đếm xỉa đến người hầu chung quanh vì chuyện trước mặt mặt mà run rẩy.

“Ca ca tạm biệt!” tiểu oa nhi nhu thuận mở to đôi mắt đen xinh đẹp nhìn ca ca, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé không có bị ca ca nắm, âm thanh tạm biệt cũng đã ba mươi tám lần được vang lên. Nàng kiên nhẫn không biết rằng huynh trưởng thật dong dài.

Nhìn gương mặt tiểu oa nhi giống mình, nước mắt cảm động động lại nơi khóe mắt, ai cũng không biết Phượng Hiên trong lòng lần thứ ba mươi chín lại bắt đầu cảm khái nói. Ô, nhìn bảo bối muội tử của hắn nhiều nhu thuận a, nàng làm sao có thể đáng yêu như thế? Hắn không được, thật luyến tiếc rời đi nha, lại ôm!

Vì thế, người nào đó lại đem bảo bối muội tử ôm lấy, lần thứ ba mươi chín dặn bảo bối muội tử cẩn thận này, cẩn thận nọ. Nhất thời, chung quanh nhóm gia nhân cái trán có vài đường hắc tuyến, nội tâm khóc thét nói, trời ạ, lần thứ ba mươi chín dặn, thì phải còn có lần thứ ba mươi chín sẽ nói tạm biệt. Ác mộng a! Thiếu gia ngài rốt cuộc là đi hay là không đi a!

Đứng một bên thị vệ Phượng Tiêu cố gắng bảo trì tư thế đứng, nhẫn nại dồn nén cảm giác muốn té xỉu lần nữa, lại cảm khái vì ảo tưởng tan biến. Trong tâm trí của hắn chủ tử là người rất hiên ngang oai hùng vậy mà nay trước mặt hắn lại là bộ dạng dong dài muội nô! (cái này theo ta nghĩ chắc ý muốn nói là thương em đến mất hình tượng quá)Hắn áp chế bão tố nước mắt tâm tình, ngắm nhìn huynh muội Phương Hiên, sau đó thở dài, đánh bạo bước từng bước tiến tới quấy rầy hai huynh muội đang vui vẻ hòa thuận ấm áp thân tình, bẩm báo nói: “Thiếu chủ nhân, đại thiếu gia lại phái người đến thúc giục ngài, chúng ta nên đi!”

“Ân, ân, đã biết, đi ngay!” Nói tới nói lui, Phượng Hiên ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối muội tử. Ô, bảo bối của hắn thật non nớt, đáng yêu vô cùng, ôm chặt muội tử, vẫn không di chuyển mà đứng yên ở nơi đó. Trời đất bao la, không có gì có thể hơn được bảo bối muội tử của hắn, hắn lại không muốn đi rồi. Vì ngày sinh của một vị lão gia Phượng gia hại hắn mấy tháng đều không thể nhìn thấy bảo bối muội tử, không thể cùng chơi với bảo bối muội tử, thật đáng giận a!

Ở nơi này mái hiên huynh trưởng muội nô không chịu đi, ở kia mái hiên một vị đại thiếu gia tức giận rống vì phái nô bộc đi mà vẫn không được việc, gọi người kêu nửa ngày, nhưng ngay cả cái ảnh cũng không còn thấy. Nhưng tức thì tức vẫn không thể tự mình đi kêu mà làm mất mặt nên hắn đành phải tiếp tục chờ, dù phải vĩnh viễn đợi đến sánh cùng thiên địa, ai bảo hắn không phải là Phượng Hiên nên dù giận điên cũng chẳng thể làm gì!

Phượng Thiếu Vân giận xanh mặt trừng mắt nhìn đệ đệ Phượng Thiếu Xuyên, thật sự nhịn không được, ngữ khí không tốt mói: “Ngươi đi gọi hắn!”

“Không cần!” hắn Phượng Thiếu Xuyên mới không cần đi gọi cái nham hiểm kia. Lớn như vậy, cũng không nghe thấy hắn gọi qua chính mình một tiếng”Tam ca” , ngay cả đại ca Phượng Thiếu Vân hắn cũng chưa xưng hô một tiếng”Đại ca” , rõ ràng không đem bọn họ để vào mắt. Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho Phượng Hiên chỉ vì khuôn mặt, hắn vừa xuất hiện, thiên địa thất sắc, hại hắn Phượng Thiếu Xuyên bị người trong lòng từ chối, nguyên nhân vì người mình thích đều thích Phượng Hiên! Có lầm hay không, Phượng Hiên mới mười hai tuổi, mao (lông)còn không có đủ dài! ? Hắn mười sáu tuổi chính mình đã thành thục? Mới mười hai tuổi hắn nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt rất có sức lực nha! Thật là đáng làm cho người nổi giận!

Gặp đệ đệ không muốn đi, Phượng Thiếu Vân trong lòng tiếp tục tức giận. Rõ ràng là buổi sáng giờ Thìn chuẩn bị khởi hành đi Phượng Châu, kết quả giờ Tỵ đã qua, Phượng Hiên còn không biết làm gì mà đến giờ này vẫn chưa tới. Phái bao nhiêu người đi kêu, thế nhưng hắn đều không để ý! Thật sự là quá ghê tởm! Nhớ tới Phượng Hiên, Phượng Thiếu Vân trong lòng cũng rất không cam lòng, rõ ràng mình là trưởng tử, lại bởi vì là con của thứ thiếp nên không thể kế thừa địa vị tông chủ, dựa vào cái gì? So về gia thế, ông ngoại hắn Lâm gia cũng là một trong lục đại gia tộc danh môn! Nếu không vì so với Cung gia kém hơn, làm cho các trưởng lão của Phượng gia đều cực kỳ kiêng kị Phượng Hiên vì thế lực bên nhà ngoại hắn! Càng đáng giận hơn là, hắn suốt ngày đều ở cạnh Phượng Vũ, giống như trừ bỏ nàng, nhà này không có các huynh đệ tỷ muội dường như không tồn tại, đứa nhỏ như thế mà đã kiêu ngạo rồi? Hai huynh muội hắn bộ dạng thật kiêu ngạo, nhất là Phượng Vũ ngay cả khi gặp người nói cũng không thèm nói, giả câm điếc! Thật sự là tức chết người đi được!

“Các ngươi như thế nào còn chưa đi?” hai huynh đệ đang so sắc mặt ai kém hơn, đột nhiên một tiếng nói không hờn giận chất vấn vang lên.

Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện cha mình không biết khi nào thì đã trở lại, hai người vội vàng đứng lên, cung kính kêu một tiếng “Cha” .

“Ta hỏi các ngươi như thế nào còn ở nơi này! Không phải các ngươi giờ Thìn khởi hành đi Phượng Châu sao? Đều ở đây tranh cãi cái gì! Phượng Hiên đâu! ?” Phượng TrọngNamtrầm giọng chất vấn, rất là mất hứng.

“Không biết hắn đang làm cái gì, đại ca đã phái nhiều người nhiều lần thúc giục, nhưng vẫn không thấy hắn lại đây.” việc này hoàn toàn không phải lỗi của hắn, có điểm e ngại cha mình Phượng Thiếu Xuyên vội vàng phủi sạch trách nhiệm.

“Con nhiều lần phái người gọi hắn, nhưng hắn vẫn còn ở trong Thanh Phong viện!” Phượng Thiếu Vân mỉm cười nói, so với Phượng Thiếu Xuyên nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm thì đã muốn chậm nhiều, cũng trầm ổn

“Hắn không biết hôm nay là ngày mấy sao? Còn cần người đi thúc giục!” Phượng TrọngNamvừa nghe liền phát hỏa, vẻ mặt vẻ giận dữ hướng đến biệt viện của Phượng Hiên mà đi.

Phượng Thiếu Vân cùng Phượng Thiếu Xuyên gặp phụ thân tức giận, hai người đầu tiên là liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đi, trong lòng đều âm thầm vui mừng. Mong mỏi phụ thân trừng phạt Phượng Hiên, làm cho dáng vẻ cuồng vọng của hắn bị đánh bại, nhất là có thể làm cho hắn rốt cuộc cười không nổi mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play