Tiếp tục yến hội về sau, Phượng Trọng Nam chỉ có một dạng đó là ăn no, không thì tức giận!
Phượng Hiên là ai? Không đạt được mục
đích tuyệt đối không bỏ qua là tôn chỉ từ trước đến nay hắn làm theo.
Bốn tháng gần đây hắn cảm giác được phụ thân đại nhân của mình thật sự
quá mức an tĩnh, không gây gổ làm cho hắn cảm thấy bất cứ lúc nào cũng
sẽ bị này phụ thân tốt đẹp của mình đâm một đao sau lưng, cho nên sau
khi biết chuyện đám hỏi tuyệt đối sẽ rơi ở trên đầu mình, thì hắn hôm
nay tâm tình không tốt mà không giơ chân nhắm trúng Phượng Trọng Nam là
không được.
Cho nên sau khi yến hội kết thúc, Phượng Trọng Nam mặt trướng đến đỏ bừng, toàn bộ
cơ mặt căng chặt, mín chặt môi không nói chuyện, nắm tay nắm chặt, trong mắt mang theo lửa giận, trừng mắt vào bóng lưng của Phượng Hiên, ngoài
ra, ông còn cảm thấy đầu choáng váng, hai mắt hoa lên, tim đập hối hả,
thiếu chút nữa không ngất đi rồi, trong lòng đang mắng Phượng Hiên không ngừng.
Được như ý, Phượng Hiên tất nhiên là
mang theo nụ cười thỏa mãn thoải mái rời đi. Đương nhiên, nếu như một
chuỗi dài cái đuôi đến từ Huyền Vũ quốc phía sau hắn kia có thể biến mất không thấy gì nữa mà nói… thì càng hoàn mỹ. Đáng tiếc, hắn không chỉ có tiếp đãi thập lục công chúa, sau bữa tiệc, mà còn nhiều thêm đoàn người sứ giả của Huyễn Vũ quốc. Theo Thuận công công nhắn lại lời của hoàng
thượng cho thấy có ý là những người này muốn ăn không cho đến khi việc
tìm hiểu chấm dứt.
Mặc dù trong lòng rất muốn đem những
người này ném tất cả ra khỏi Ngự Phong viên, nhưng Phượng Hiên đối với
người nào cũng đều tươi cười, nho nhã lễ độ, không ai có thể đoán được
thâm ý ẩn chứa sau nụ cười kia, càng không ai biết hắn đối với chuyện tứ hôn này có thái độ như thế nào.
Bị bắt dẫn những khách nhân trở về phủ,
Phượng Hiên lúc này mới bước vào chính sảnh của Phượng phủ, ngồi xuống
hàn huyên với khách nhân được mấy câu, lại đem những khách nhân này bố
trí ở trong viện, mất cả một ngày của hắn, nghĩ đến được ôm nương tử
thân ái của hắn, đã nhìn thấy quản gia Phượng Tường vẻ mặt khẩn trương
tiến vào bẩm báo nói có khách quý đến.
Khách quý? Không phải là vị hắn đang suy nghĩ tới chứ!? Hắn vừa mới từ trong cung trở về! trong lòng Phượng Hiên có một chút không vui, song không đợi hắn đi đến nghênh đón mà người
xuất hiện ở chính sảnh đã xác minh ý nghĩ của hắn. Khách quý, trừ bỏ vị
đang ngồi trên ngôi trong cung kia, thì còn có thể là ai đây?
Vừa thấy là hoàng thượng Ngự Thiên
Dương, Phượng Hiên liền đứng dậy cung nghênh nhường chỗ ngồi. Ngự Thiên
Dương vẫy vẫy tay ý bảo miễn lễ, sau khi ngồi xuống, cũng để cho mọi
người cùng ngồi. Từ trên mặt của hắn có thể thấy được tâm tình của hắn
hôm nay rất tốt, có thể thấy tiệc chúc thọ hôm nay làm cho hắn vô cùng
thoả mãn.
Cùng hắn đến không có ai ngoài Thuận
công công theo hầu hạ ở bên cạnh cùng với thống lĩnh Ngự lâm quân Trình
Nhiễm Ngoại, còn có một vị khách không mời mà đến, đó chính là Phượng
Trọng Nam. Phượng Trọng Nam nhìn Phượng Hiên một cái, trong cái nhìn kia hàm chứa vui sướng khi người gặp họa.
Hoàng thượng lúc này đến đúng là không có chuyện tốt! Phượng Hiên thầm nghĩ.
Quả nhiên, Ngự Thiên Dương đầu tiên đã
quay về phía thập lục công chúa của Huyễn Vũ quốc nói: “Chuyện đám hỏi,
cứ theo như quý quốc đề nghị để làm. Thập lục công chúa, thừa dịp quý
quốc đều đang ở đây, xem trong những ngày gần đây thì nên tổ chức hôn lễ như thế nào? Tuy nói thời gian có chút gấp gáp, nhưng cấp bậc lễ nghĩa
một cái cũng sẽ không thiếu!”
“Vâng.” – Thập lục công chúa nhỏ nhẹ trả lời một tiếng, mặt đỏ ửng, ánh thật nhanh liếc trộm Phượng Hiên một
cái, làm cho hắn ghê tởm một trận.
Nghe thấy lời này, khóe miệng Phượng
Trọng Nam nhếch lên, trong lòng âm thầm đắc ý. Lúc trước ông ta vì không muốn cho Phượng Hiên thời gian có phương pháp đối ứng mà đặc biệt đề
nghị Hoàng thượng sau khi yến hội kết thúc, liền tuyên bố thánh chỉ cho
hắn. Mà Ngự Thiên Dương vừa vặn cũng muốn xuất cung đi một chút, liền
đáp ứng yêu cầu của Phượng Trọng Nam.
“Phượng Hiên.” – Ngự Thiên Dương quay đầu nhìn về phía Phượng Hiên, kêu.
“Có vi thần!” – Hừ, đã tới rồi! Phượng Hiên liền đứng dậy, chắp tay cung kính nói.
“Phượng phu nhân đâu? Trẫm muốn gặp nàng.”
“. . . . . . Dạ.” – Phượng Hiên chỉ dừng lại một chút, lập tức phái Phượng Địch đi gọi Cốc Nhược Vũ đến đây,
đồng thời, hắn còn liếc về phía Phượng Tiêu sai bảo, vì thế, không có ai chú ý tới Phượng Tiêu trong lúc mọi người chờ Cốc Nhược Vũ, biến mất ở
tại chính sảnh.
Vừa nghe thấy Hoàng thượng muốn gặp
mình, Cốc Nhược Vũ vội vàng đi đến chính sảnh, trong lòng không khỏi có
chút khẩn trương, sợ hãi, đồng thời còn đang suy nghĩ lời của Phượng
Địch lúc quay đi, nói nàng bất luận phát sinh chuyện gì, cũng xin tin
tưởng lời của chúa thượng.
Cốc Nhược Vũ vừa đến, sau khi tham kiến
Ngự Thiên Dương, chỉ thấy hắn trên dưới đánh giá nàng một phen, cái gì
cũng không nói, trực tiếp hạ lệnh đối với Thuận công công bên cạnh:
“Tuyên chỉ đi!”
Thuận công công mở thánh chỉ cầm trong
tay ra, tuyên nói : “Lại bộ Thượng Thư Phượng hiên, cùng với Phu nhân
Phượng thị nghe chỉ ——!” – Ngay sau đó tiếng nói lanh lảnh của ông đọc
nội dung thánh chỉ.
Tuy nói Phượng Hiên đã sớm đoán ra nội
dung thánh chỉ, nhưng khi nghe thấy thì trong lòng hắn vẫn nhịn không
được tràn đầy lửa giận. Chuyện đám hỏi quả nhiên đã rơi xuống đầu của
hắn. Hắn bị bắt lấy một công chúa tự động đưa tới cửa! Điều này cũng
quên đi, thế nhưng hoàng thượng lại hạ chỉ khiến hắn hưu nương tử thân
ái, còn đứa nhỏ trong bụng nàng cùng Lượng nhi lại không được Phượng thị thừa nhận, phải rút lui khỏi Phượng phủ ngay hôm đó.
Loại chuyện này tuyệt đối là do lão già
chết tiện kia đề nghị Hoàng thượng! Một khi đã như vậy, cũng đừng trách
hắn trước mặt sứ giả không để lại mặt mũi cho hoàng thượng! Phượng Hiên
cụp mắt xuống che đậy sự hung ác nham hiểm trong mắt hắn.
Phàm là tất cả nô bộc của Phượng phủ đều đối với thánh chỉ này cảm thấy khiếp sợ, không ai không đồng tình, khổ
sở nhìn về phía Cốc Nhược Vũ lớn bụng, khó khăn quỳ ở nơi đó. Phượng
Thúy cùng Cung Thiên Li các nàng lại lo lắng đưa tay ra đỡ lấy nàng, sợ
nàng bởi vì nội dung thánh chỉ mà té xỉu.
Thánh chỉ tuyên xong, Cốc Nhược Vũ máy
móc mà được nâng dậy. Nàng mở to đôi mắt tròn mờ mịt không biết làm sao, cả người cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu không ngừng xoay quanh thánh chỉ
giống như sét đánh kia. Vừa nghĩ tới từ nay về sau, nàng không thể cùng
phu quân thân ái ở một chỗ, lại còn bị người bắt buộc chia lìa, lòng của nàng đều cảm thấy đau đớn, sắp hít thở không thông. Thẳng đến khi tiếng của Phượng Trọng Nam lên, thì mới kéo nàng về sự thật.
“Phượng Hiên, ngươi không tiếp nhận
thánh chỉ!” – Phượng trọng nam nhìn về phía Phượng Hiên sau khi đứng dậy liền ở nơi đó thủy chung không chịu đưa tay tiếp nhận thánh chỉ lạnh
lùng nói.
“Phượng đại nhân, ngài mau tiếp chỉ a!” – Thuận công công cầm thánh chỉ đưa tới trước mặt Phượng Hiên, không
ngừng ra hiệu cho hắn nhanh chóng tiếp nhận, có thể thấy được hắn trước
sau đều thờ ơ, không khỏi khẩn trương quay đầu nhìn Hoàng thượng, lại
nhìn Phượng Hiên, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Hoàng thượng, thứ cho vi thần cùng phu nhân vi thần không thể tiếp chỉ!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía khiếp sợ,
sắc mặt Ngự Thiên Dương lúc này trầm xuống, nặng nề mà vỗ cái bàn bên
cạnh, trầm giọng nói: “Khanh nói cái gì!?”
“Hoàng thượng, vi thần nói, thánh chỉ
này thứ cho vi thần cùng phu nhân vi thần không thể tiếp.” Phượng Hiên
giống như kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Hiên. . . . . .” – Cốc Nhược Vũ lo lắng mà lẩm bẩm ra tiếng. Khi nghe thấy Phượng Hiên kháng chỉ. thì thực sự
làm cho nàng cảm động vui vẻ. Đứng ở phía sau Phượng Hiên nhìn bóng lưng của phu quân nàng cảm thấy so với ngày xưa càng thêm kiên định an tâm.
Bất luận gặp được chuyện gì, chàng vẫn là phu quân che mưa che gió cho
nàng. Nhưng mà lại nhìn thấy vẻ mặt của hoàng thượng cùng với nghĩ đến
tính mạng sẽ gặp tai hoạ, chàng kiên quyết đối nghịch với hoàng thượng
mà nói…, chỉ sợ gặp phải nguy hiểm, Cốc Nhược Vũ không khỏi lo lắng,
nàng tình nguyện rời đi, cũng không nguyện ý để cho Phượng Hiên vì chọc
giận hoàng thượng mà gặp bất trắc.
Nàng tiến lên từng bước, tay nhỏ bé nắm
lấy quần áo của Phượng Hiên, kéo. Nhưng Phượng Hiên không nhúc nhích,
lúc này nàng chợt nhớ tới lúc trước Phượng Địch có nói với nàng, hiểu rõ phu quân của nàng đã có đối sách, vì thế, nàng không hề lo lắng, chỉ lặng yên đứng ở bên cạnh Phượng Hiên, nhìn chỗ chàng xử lý chuyện này.
“Ngươi thật to gan! Ý chỉ của hoàng
thượng mà dám không theo!?” – Phượng Trọng Nam trầm giọng quát, ông ta
không nghĩ tới Phượng Hiên lại dám kháng chỉ, trong lòng không khỏi sốt
ruột. Tuy nói từ thời khai quốc tiên hoàng đã từng ban cho Phượng thị
ngự tứ kim kiếm, có ba cơ hội đại xá, có thể miễn đi tội diệt cửu tộc,
mà nếu Phượng Hiên kháng chỉ, Phượng thị sẽ không có việc gì, nhưng mà
Phượng Hiên nhất định sẽ gặp hoạ. Phượng Hiên gặp chuyện không may không quan hệ, nhưng người thừa kế chính là hài tử của nữ tử xuất thân đê
tiện kia sinh hạ, chuyện này không giống kế hoạch của mình đã định
trước, cái ông muốn chính là trừ bỏ nữ tử họ Cốc kia cùng hai hài tử của nàng, muốn người thừa kế Phượng thị phải xuất thân cao quý, làm cho
cuộc sống của Phượng Hiên phải trong thống khổ mà thôi!
“Phượng Hiên, khanh muốn kháng chỉ phải
không!?” – Đứng trước sứ giả nước khác mà lại dám kháng chỉ, Ngự Thiên
Dương vừa cảm thấy ngoài ý muốn lại vừa cảm thật mất mặt, cơn tức bốc
lên, tiếp theo lời của Phượng Trọng Nam nói…, ẩn chứa sự tức giận trầm
giọng hỏi.
“Hoàng thượng, vi thần sao dám kháng
chỉ, chỉ là. . . . . .” – Phượng Hiên dừng lại một chút, bỗng nhiên
nghiêng đầu kêu lên. “Tiêu!”
“Có thuộc hạ!” – Chỉ thấy chẳng biết lúc nào đã trở lại Phượng Tiêu bưng một cái khay, lên tiếng trả lời xuất
hiện ở trong phòng khách.
“Hoàng thượng, vi thần nơi này có hai
thánh chỉ, một là của Khánh Nghi đế ban tặng, một cái khác là được sự
cho phép của tiên đế Thiên Tuyên (chính là Ngự Thiên Lan), kính xin
hoàng thượng xem qua!” – Nói xong, Phượng hiên khoát tay, ra hiệu cho
Phượng Tiêu mang hai thánh chỉ đưa cho Thuận công công.
Vừa nghe là thánh chỉ của hai hoàng đế
trước, trừ bỏ Phượng Hiên cùng hai gã tâm phúc của hắn, tất cả còn lại
đều ngây ngẩn cả người.
Ngự Thiên Dương chân mày chau lại, nhìn
chằm chằm Phượng Hiên một lát, sau đó mới đưa tay tiếp nhận thánh chỉ
Thuận công công trình lên. Nhìn thấy thánh chỉ thứ nhất, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, xem thánh chỉ thứ hai, sắc mặt Ngự Thiên Dương chính
là xanh mét.
Nhìn ra được là hắn vừa nhịn lại vừa
nhẫn, mới không rống lên một tiếng, cuối cùng chỉ đứng dậy đi vài bước,
nặng nề mà đem hai phần thánh chỉ kia thả vào trong khay của Phượng
Tiêu, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Hồi cung!”
Phượng Hiên nhích người muốn đưa hắn,
lại bị Ngự Thiên Dương hàm chứa tức giận ngăn cản “Không cần đưa”. Hắn
phất tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi, ngay cả sứ giả của Huyễn Vũ quốc cũng không lo lắng để ý.
Ngự Thiên Dương vừa đi như vậy, cũng
không thấy Phượng Hiên tiếp nhận thánh chỉ kia, không biết chuyện đám
hỏi đến tột cùng như thế nào sứ giả Huyễn Vũ quốc cùng với thập lục công chúa hai mặt nhìn nhau.
“Phượng đại nhân. . . . . .” – Sứ giả đang muốn hỏi, lại bị Phượng Hiên cười khanh khách cắt đứt câu hỏi.
“Chắn hẳn chư vị cũng đã mệt mỏi, ta đã
phái người chuẩn bị xong chỗ ở, để quản gia của ta dẫn các người đi qua! Về phần chuyện liên hôn (hôn nhân giữa hai nước), xin yên tâm, hoàng
thượng sẽ tự nói với các người.” – Nhưng tuyệt đối không còn rơi trên
đầu hắn! Phượng Hiên ra hiệu cho Phượng Tường mang người đi.
Thấy thế, người của Huyễn Vũ quốc cũng
không biết nói cái gì, quyết định lén phân tích tình thế sau đó lại
thương lượng tình huống cùng đối sách.
Bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng chỉ
nghe thấy tiếng gầm gừ của Phượng Trọng Nam vang lên: “Đây là chuyện
gì!? Vì sao không có ai biết!?” – Ông ta không dám tin cầm lấy hai thánh chỉ lên xem lại. Lúc thấy hoàng thượng đi, không rõ là chuyện gì xảy ra ông ta đã tự tay cầm thánh chỉ ở chỗ Phượng Tiêu lại đây, sau khi đọc
xong hai thánh chỉ, hiển nhiên là nhận lấy kích thích, không ngừng đọc
đi đọc lại hai thánh chỉ kia, cuối cùng là nhịn không được rống lên.
“A! Phụ thân đại nhân, ngài sao lại
không cùng đi với hoàng thượng? Ngài sẽ không quên rồi chứ, quý phủ của
ta không chào đón ngài!” – Phượng Hiên thật cẩn thận đem Cốc Nhược Vũ
còn đang kinh ngạc vì đột nhiên xuất hiện hai thánh chỉ kia ngồi xuống
ghế dựa, xoay người châm chọc vị khách không mời mà tự đến kia, còn
không tự giác nhanh chóng rời đi.
“Ta đang hỏi ngươi! Hai thánh chỉ này có lúc nào, vì sao ta không biết!?” – Xiết chặt thánh chỉ, Phượng Trọng
Nam gào thét hỏi Phượng Hiên, nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
“Này a, để cho ta ngẫm lại!” – Phượng
Hiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Cốc Nhược Vũ, miễn cưỡng liếc mắt Phượng Trọng Nam một cái, ngữ điệu lười biếng nói. “Thánh chỉ thứ nhất là khi
ta mười lăm tuổi! Lại nói tiếp, cần phải cảm tạ phụ thân đại nhân ngài
a! Nếu không phải ngài trước kia tự tiện quyết định để cho ta đính hôn
cùng với nữ nhân Lâm thị kia, ta còn không nghĩ tới hôn sự bất cứ lúc
nào cũng có thể bị người ta quyết định, cho nên sau khi việc hôn nhân
với Lâm thị kia bị huỷ, ngày thứ ba trở lại Kiền Đô liền lập tức xin
Khánh Nghi Đế thánh chỉ sẽ tự lo liệu việc hôn nhân này, bất luận kẻ nào cũng không được phép chỉ định hôn sự của ta.”
“Khánh Nghi Đế làm sao có thể đáp ứng
loại yêu cầu này của ngươi!?” – Quá hoang đường! Phượng Trọng Nam không
muốn tin tưởng năm đó Khánh Nghi Đế sẽ đáp ứng đơn giản loại yêu cầu này của Phượng Hiên.
“Vì sao không có khả năng? Ta đã lấy hai lần đại xá của ngự tứ kim kiếm đổi lấy cái này!” – Phượng Hiên cảm thấy Phượng Trọng Nam rất ngu ngốc, năm đó Khánh Nghi Đế một trong những
hoàng đế kiêng kị lục đại gia tộc, cho rằng cơ hội đại xá cho sáu tộc
quá nhiều cho nên có thể làm cho Phượng thị trong lục tộc ít đi hai lần
đại xá, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cơ hội như thế. Mà thông minh
như Phượng Hiên, lại có thể được như nguyện.
Không khí trầm mặc, Phượng Trọng Nam còn đang tiêu hoá nốt ý tứ của câu nói kia, nghe xong ông ta lại tiếp tục
nâng giọng rống lên: “Ngươi nói cái gì!? Ngươi lại lấy đại xá quý giá
quan trọng như thế để đổi lấy chuyện hôn sự tự gánh vác nhàm chán của
ngươi!? Ngươi cái tên hỗn đản này! Ngươi đem Phượng thị đặt ở chỗ nào!?
Ngươi thật to gan!”
“Hôn sự của ta có thể tự gánh vác, đó
mới là chuyện quan trọng!” – Phượng Hiên hắn có thể lấy được người yêu
mến mới là chuyện lớn, còn những cái khác đều là chuyện nhỏ, sao có thể
đánh đồng? Phượng Hiên bất mãn trả lời. “Hơn nữa, ba lần đại xá còn thừa một lần không phải sao? Phụ thân đại nhân, ngài hẳn là thấy may mắn năm đó thời điểm ta xin tiên đế Thiên Tuyên thánh chỉ thứ hai, thì Vũ nhi
đang là Đức Phi được sủng ái, bởi vậy tiên đế không có yêu cầu gì đáp
ứng hạ chỉ. Nếu không ngay cả cơ hội đại xá cuối cùng cũng không có!” –
Đó là chuyện duy nhất Ngự Thiên Lan làm cho hắn Phượng Hiên cảm thấy hài lòng, hừ!
“Ngươi nói cái gì! ? Ngươi lại vẫn mốn
lấy cơ hội đại xá cuối cùng đi đổi loại này. . . . . .” – Phượng Trọng
Nam tức giận đến giơ chân cầm lấy thánh chỉ thứ hai thì thầm “Bất luận
kẻ nào cũng không được huỷ bỏ địa vị chính thất của phu nhân tông chủ
Phượng thị Phượng Hiên” loại nội dung nhàm chán đến cực điểm này!? Lúc
ấy ngươi ngay cả bóng dáng kết hôn cũng không có! Ngươi, cái đồ nghiệt
tử này!”
“Làm sao nhàm chán? Ta đã có dự kiến
trước! Hơn nữa, lúc ấy cũng bởi vì ta chuẩn bị đi cầu hôn mẹ của con ta, nghĩ tới nghĩ lui, đây là một trong sính lễ tốt nhất!” – May mắn lúc ấy nghĩ tới, nếu không vừa rồi hoàng thượng ban thưởng thành hôn, khẳng
định sẽ làm cho nương tử thân ái tức giận, tiếp tục chuyện hưu li,
Phượng Hiên vừa cảm thấy may mắn vừa phải toan tính mà nghĩ.
“Ngươi ——!” – Phượng Trọng Nam tức giận đến trướng óc ù tai, nói không ra lời.
“Đúng rồi, về phần ngài tại sao lại
không biết, đương nhiên là bởi vì ngài vẫn đều ở Phượng Châu ‘tu thân
dưỡng tính’ rồi! Phụ thân đại nhân, chuyện này đã rõ chưa? Đã rõ rồi mà
nói……cửa ở nơi nào, không tiễn!” – Hừ, cho là Phượng Hiên hắn có lòng
tốt giải thích cho ông ta sao? Nếu không phải vì đem tất cả tức giận vừa rồi mình nhận được trả lại cho ông ta, làm cho ông ta tức chết, thì
mình tại sao có khả năng kiêng nhẫn giải thích cho ông ta như vậy! Cây
quạt trong tay Phượng Hiên chỉ về phía cửa chính sảnh, không chút khách
khí đuổi người. Nếu không phải Cốc Nhược Vũ lôi ống tay áo của hắn, để
hắn không cần quá mức vô lễ, chỉ sợ hắn sẽ đem ba chữ trong lòng đang
rất muốn nói là “Cút cho ta” đưa cho Phượng Trọng Nam.
Phượng Trọng Nam thiếu chút nữa không
thể nâng lên, trong tối hôm nay đây là lần thứ hai ông bị Phượng Hiên
làm cho tức nổ phổi rồi. Ông ta hít sâu một hơi, đem thánh chỉ thả lại
tại chỗ, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Hiên một cái, cuối cùng còn nhìn chằm chằm Cốc Nhược Vũ trong chốc lát, mới rời khỏi Phượng phủ.
Ngay lúc ông ta nhìn chằm chằm Cốc Nhược Vũ trong thời gian ngắn ngủi kia, ý niệm ác độc trong đầu lại hiện lên, mình nhất định sẽ làm cho Phượng Hiên mất đi người hắn yêu nhất! Cho dù hôm nay không thể tiến hành dựa theo kế hoạch của mình, nhưng bước tiếp theo của kế hoạch vẫn như cũ phát sinh, chỉ khác chính là địa điểm cùng thời gian mà thôi! Tiểu tử chết tiệt, ngươi hãy đợi đến lúc sống bên
trong thống khổ cùng tức giận đi! Khi đó, bất kể là việc trong triều hay là việc trong Phượng thị đều ở trong lòng bàn tay của Phượng Trọng Nam
ông, mà Phượng Hiên chỉ có tác dụng ngồi xuống cùng mình lựa chọn người
thừa kế có thân phận cao quý mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT