Giản Diệc Tu cảm thấy gân xanh trên trán mình vừa kéo vừa nhúc nhích.

"Không phản bác được sao?"

Trì Tiểu Úc không khỏi có chút đắc ý, hếch cằm lên, ánh mắt khinh miệt nhìn xuống anh.

"Còn muốn gạt em?"

"Em nghĩ anh là loại người như vậy sao?"

Giản Diệc Tu rốt cục bạo phát, từ trước đến giờ anh được người người sùng bái vì sự tỉnh táo và trầm ổn của mình, nhưng khi mà cố tình gây sự Trì Tiểu Úc thì không còn sót lại chút gì.

"Tốt, anh còn dám hung dữ với em!" Trì Tiểu Úc nổi giận, chỉ vào cái gáy vẫn còn đau nhức của mình: “Anh cũng đã đánh cho gáy em đến mức sưng lên rồi, vậy mà còn ở đây hung dữ với em."

"Không phải là anh làm.” Giản Diệc Tu nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không phải là anh làm thì còn ai vào đây nữa? Bị em bắt được tại chỗ còn dám nói sạo! Cho nên, em không có chứng cớ thì anh sẽ càng không thừa nhận đúng không?"

Bộp!

Mắt Trì Tiểu Úc hàm chứa lệ nóng, mắt trợn to che lại cái trán bị đánh, nhìn Giản Diệc Tu nổi giận ở trước mắt mạo, thức thời ngậm miệng lại.

Xe mới vừa dừng trước cửa nhà, Trì Tiểu Úc nhân tiện đẩy cửa xe ra, khí thế rào rạt chạy mất hút.

Mở ra cửa nhà, cô ngay lập tức xông lên lầu hai, đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống Giản Diệc Tu hãy còn đi theo phía sau.

"Em muốn phân phòng ngủ, anh ngủ ở thư phòng, hừ."

Trì Tiểu Úc dậm chân, chạy vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.

Giản Diệc Tu ngồi ở trên ghế sofa, lấy ra cái hòm thuốc từ dưới bàn trà.

Giơ tay phải lên, bên trên có một bãi máu tươi đông lại, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Giản Diệc Tu cầm cái nhíp lên, cẩn thận gỡ xuống bột phấn pha lê cắm vào trong thịt, toàn bộ quá trình sắc mặt không hề có chút thay đổi.

Sau khi làm xong, anh mới đi vào thư phòng, mở Computer ra, tùy ý nhấn mấy chuỗi ký hiệu để mở khóa, màn hình máy tính đột biến, giống như là đi vào một cái không gian ba chiều khác, không gian đó không ngừng chuyển động.

Giản Diệc Tu gõ vào rồi mấy tổ ký tự, cuối cùng nhấn nút Enter.

Ngay tức khắc anh đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của nhà hàng kia.

Quan sát một hồi, Giản Diệc Tu hơi chau mày bởi vì tất cả đã bị thủ tiêu.

Giản Diệc Tu lại một lần xâm nhập hệ thống an ninh của khách sạn kia, cái nhà hàng đó nằm bên trong khách sạn, có lẽ anh sẽ thu thập được chút gì đó, nhưng hóa ra anh không được may mắn như vậy, kết quả vẫn giống nhau, đều được lau chùi sạch sẽ.

Giản Diệc Tu nhíu mày, cuối cùng trực tiếp xâm nhập vào mấy camera an ninh của mấy con đường gần đó, rốt cục cũng phát hiện ra hình ảnh người của một người khả nghi.

Giản Diệc Tu phóng ta màn hình nên, người đó đội một cái mũ lưỡi, đeo khẩu trang phụ nữ.

Trong lúc Giản Diệc Tu còn đang bận bịu điều tra, thì ở trong phòng ngủ, Trì Tiểu Úc đã có chút hạ hỏa, đang chuẩn bị đi tắm.

Lúc Trì Tiểu Úc đứng trước gương cởi quần áo xuống, cô mới đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Trước khi cô hoàn toàn hôn mê, cái giọng nói mà cô nghe được kia tuyệt đối không phải là giọng của Giản Diệc Tu.

Đó là giọng của một nữ nhân.

Chẳng lẽ anh ấy còn đi thông đồng với tiểu tam cùng đi nhục nhã cô?

"Ghê tởm!"

Cánh tay nhỏ bé của Trì Tiểu Úc hùng hổ vỗ nước trong bồn rủa mặt.

Phát thuốc súng xong, Trì Tiểu Úc cầm lấy bàn chãi đánh răng, chuẩn bị đánh răng.

Hả? Tại sao lại có dấu đỏ?

Trì Tiểu Úc đưa tay đến trước mặt mình nhìn cho cẩn thận, bên trên ngón tay cái có dính thứ gì đó màu đỏ.

Trì Tiểu Úc hoàn toàn bối rối.

Buổi tối, Giản Diệc Tu vẫn ngủ ở bên cạnh Trì Tiểu Úc, ôm cô thật.

Trì Tiểu Úc vì nóng mà tỉnh, lúc đó cô mới phát hiện Giản Diệc Tu ngủ cũng một giường mới mình.

Nhưng mà bởi vì hôm này đã quá mệt nhọc, cô cũng lười náo loạn thêm nữa, giang tay ôm lấy gò eo gầy của anh, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng thức dậy, một câu nói Trì Tiểu Úc cũng không có nói với anh mà trực tiếp đi đến công ty.

Sau mấy phút tán gẫu với Trầm Mạt ngày hôm qua, hình như quan hệ giữa hai người bọn cô đột nhiên trở nên thân cận hơn nhiều, không còn phải khách sáo chào hỏi nữa.

Thừa dịp thời gian nghỉ trưa đi vào phòng làm việc của cô.

Cô ấy còn không quên đưa cho cô một chén Hồng Trà.

"Tôi có thể ngồi xuống không?"

Tâm tình Trì Tiểu Úc không tốt lắm, cằm nhếch lên, ra hiệu cô ấy có thể tùy tiện.

Trầm Mạt cũng có pha một chén Hồng Trà cho chính mình, bưng chén trà ấy lên, ngồi ở một bên trên ghế sofa, không biết nên làm sao để bắt đầu đề tài.

"Muốn nói cái gì sao?” Trong tay Trì Tiểu Úc cũng đang bưng chén Hồng Trà, uống mấy ngụm, nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trầm Mạt, nên trong lòng hơi nghi hoặc.

"Cô làm sao vậy?"

Trầm Mạt cân nhắc một chút, cuối cùng nhịn không được tính bát quái mãnh liệt của mình, hay là trước đó nên thăm hỏi tình hình cuộc sống của Trì Tiểu Úc một chút.

"Tôi sắp mất chồng rồi..." Trì Tiểu Úc uể oải nói.

"Cho nên, người nam thần tối hôm qua là chồng của cô?"

Trầm Mạt đột nhiên thét chói tai, bộ dáng ngạc nhiên tột độ.

“Nam thần nào?"

Trì Tiểu Úc chuyển tầm mắt, nhìn về phía Trầm Mạt, Giản Diệc Tu đích xác rất ra dáng một nam thần đi, nhưng làm sao mà cô ấy lại biết anh ấy?

"Đúng vậy, trong buổi tụ hội ngày hôm qua tôi đợi mài mà vẫn không thấy cô trở lại, vì lo lắng qua nên muốn đi xung quanh tìm cô, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông thần thánh đi ngược chiều ánh sáng mà đến, giống như là thần Apollo trùng sinh vậy, cảnh tượng đó thật sự rất chói mắt..."

Trầm Mạt càng nói càng say mê, thật giống đang chìm đắm trong ảo tượng tốt đẹp kia.

"Ngừng."

Mặt Trì Tiểu Úc không chút thay đổi, hô ngừng: “Thật buồn nôn."

"Tóm lại, sau khi anh ta đi vào, thì ngay lập tức hỏi cô đâu? Tôi liền nói cho anh ta biết là cô bảo muốn đi ra ngoài rửa tay, sau đó thì anh ta cũng đi mấ, tôi thấy anh ta quá đẹp trai xuất sắc, nên cũng muốn nhìn thêm đôi chút, vì vậy cũng đi theo cùng luôn, sau đó... "

Đột nhiên mắt Trầm Mạt mở to, đầy sùng bái, một phen kích động bắt được tay Trì Tiểu Úc.

"May mà tôi đi theo, ếu không thì sẽ hối hận chết mất, anh ta quá suất đi, khi anh ta tới phòng vệ sinh mà lại không thấy cô ở đó, một quyền đấm lên trên gương, gương kia chia năm xẻ bảy, a a a ~~~ quá xuất sắc rồi!"

Mặt Trì Tiểu Úc không chút thay đổi, rút tay của mình về, không ngờ Trầm Mạt lại có một bộ mặt như thế này.

Trì Tiểu Úc cau mày, nếu như người đi tìm cô chính là Giản Diệc Tu, vậy người đánh ngất xỉu cô là ai?

"Có hình không?"

Trì Tiểu Úc không có ôm hi vọng nhiều, chỉ là thuận miệng hỏi, ai ngờ...

Thật sự có.

Ánh mắt Trì Tiểu Úc nhìn Trầm Mạt giờ này đã mang theo chút phòng bị, cô ấy không phải là coi trọng chồng mình đó chứ?

"Nhìn!"

Trầm Mạt đưa điện thoại di động bảo bối cho cô.

Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động lên, quả nhiên là Giản Diệc Tu, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết là anh đang rất tức giận.

Đúng là rất đẹp trai!

Trì Tiểu Úc cũng nhịn không được ở trong lòng reo hò, chồng của cô thật sự rất đẹp trai.

Vóc người thon dài, gương mặt tinh tế, không phải là cái chủng loại âm nhu kia... vẻ tinh tế này làm cho người ta cảm giác hơi thở nam tính của phái nam. 

Áo sơ mi tùy ý phối hợp cùng âu phục, nhưng sinh sôi ra loại cảm giác làm cho người ta không muốn dời mắt, nhất là ánh mắt tức giận hàm uy nghiêm của anh ấy làm cho người ta kìm lòng không đậu bị hãm sâu, lần đầu tiên Trì Tiểu Úc hiểu được cô đắc ý về sự tồn tại của anh đến cỡ nào.

"Này cô gửi chúng cho tôi đi.” Ngón trỏ Trì Tiểu Úc nghiêm túc chỉ vào màn hình, không cho Trầm Mạt cự tuyệt.

"Còn có, không cho người khác nhìn thấy mấy tấm hình này."

Trầm Mạt gật đầu.

Trì Tiểu Úc tùy ý lướt qua mấy tấm hình nữa: “Cũng gửi cả những tấm này nữa."

"Được.”

Tay Trì Tiểu Úc ngừng lại một lát, liếc mắt về phía Trầm Mạt đang lúng túng mà cười cười ở một bên.

Trầm Mạt cầm lại điện thoại di động để ở trước ngực, ánh mắt phiêu phiêu: “Cái kia... Tôi đi ra ngoài trước đây."

Trầm Mạt nói xong bưng chén trà chạy trốn ra ngoài.

Nam nhân kia có phải bộ dáng quá mức thu hút giống như minh tinh không?

Ngay cả loại người không hay chú ý người khác như Trầm Mạt, cũng nhớ mặt anh.

Cô cũng không ngờ Trầm Mạt có tiềm năng làm thờ săn ảnh.

Không trách được, chỉ dùng điện thoai di động mà cô ấy cũng có thể chụp anh ấy đẹp được như thế.

Tâm tình Trì Tiểu Úc có chút chuyển biến, Trầm Mạt rõ ràng là một cô gái mặt lạnh, một thư ký luôn lạnh lùng xa cách, mới tiếp xúc với cô ấy một buổi tối thì cô đã phát hiện ra một tiềm năng khác của cô ấy.

Đúng là có chút thú vị!

Lúc trước cô gọi, Giản Diệc Tu không bắt máy, sau đó anh ấy gọi cho cô thì cũng không liên lạc được.

Cho nên, là cô hiểu lầm Giản Diệc Tu?

Vậy thì cô đã đắc tội với ai, mà người ta phải thiên tân vạn khổ dẫn cô tới khách sạn, nhưng lại không làm gì cả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play