Giản Diệc Tu nheo cặp mắt sắc bén, dò xét nhìn cô, điện thoại trong tay hơi rung.
"Em nói thật mà."
Trì Tiểu Úc liếc cái điện thoại đang rung trong tay anh, chuyển chủ đề nói: "Nếu anh có việc thì đi trước đi."
Giản Diệc Tu cau mày, điện thoại không ngừng rung, xem ra là có chuyện quan trọng cần anh giải quyết.
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
“Rồi, em biết rồi, em sẽ ở đây, không chạy mất đâu."
Có thể ứng phó thì cứ tạm ứng phó trước đã.
Giản Diệc Tu có chút không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn cầm chìa khóa xe lên, rời đi.
Trì Tiểu Úc thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngã xuống trên ghế sofa.
Thiếu chút nữa thì cô đã kiên trì không nổi rồi.
Nhưng mà nghĩ đến việc Giản Diệc Tu biết bản thân mình vô tình bị biến thành tiểu tam, việc đầu tiên anh làm nhất định sẽ là bóp chết cô.
Cô chỉ còn cách phải tiếp tục kiên trì, giấu diếm anh chuyện này, cũng nhân tiện giải quyết triệt để vấn đề.
A!
Thật là mệt mỏi. Thật là đói.
Trì Tiểu Úc nằm ở trên gường, hết lăn qua rồi lại lăn lại, gần đây Giản Diệc Tu hình rất bận rộn, trong dĩ vãng cho dù anh có bận rộn như thế nào cũng sẽ không bao giờ quên chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô.
Quả nhiên sau một thời gian đàn ông đều thay đổi.
Hay là anh chán cô rồi?
Vạn nhất Giản Diệc Tu biết được anh đang từ chồng hợp pháp của cô mà vô tình trở thành tiểu tam, anh ấy nhất định sẽ lập tức vứt bỏ cô để mà chạy vào trong ngực những người phụ nữ đẹp đẽ đê tiện ở ngoài kia.
Người phụ nữ đó có thể là chủ nhân của cái tin nhắn mập mờ được gửi cho anh vào ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ.
Đột nhiên điện thoại di động của Trì Tiểu Úc rung lên, cô cầm điện thoại di động lên xem, nhìn xong nội dung tin nhắn vừa gửi tới, ngay lập tức cô không còn tâm tình làm chuyện gì nữa.
"Còn hai ngày nữa."
Dứt khoát để cho cô cứ như vậy đi tìm chết, có phải là dễ dàng hơn không?
Trì Tiểu Úc tức giận ném điện thoại di động xuống giường. Trong đầu không ngừng vận chuyển, cảm thấy bản thân cô không thể cứ tiếp tục bị động như vậy được.
Một lúc không lâu sau, Trì Tiểu Úc giơ tay nhặt chiếc điện thoại lên, muốn gọi cho Mạc Cánh Bắc.
"Gặp mặt một chút."
"... Được."
"Tiệm cà phê 23 ở đường Hải Ninh."
Trì Tiểu Úc lời ít mà ý nhiều, nói xong địa chỉ thì nhanh chóng cúp điện thoại.
Cẩm Tú và Giản Diệc Tu, một trong hai thứ cô đều không muốn từ bỏ.
Lúc Trì Tiểu Úc tới thì phát hiện Mạc Cánh Bắc đã đến rồi, cả quán cà phê chỉ có một mình anh ta. Mới vừa ngồi xuống, Trì Tiểu Úc thấy trước mặt mình có đặt một chén cà phê còn đang bốc hơi nóng.
Cô đối với cà phê không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần dễ uống là được.
"Anh đã gọi cho em, cà phê này là thứ uống ngon nhất ở đây, em thử một chút đi." Mạc Cánh Bắc bưng lên ly cà phê trước mặt mình uống một hớp, không quên mời Trì Tiểu Úc.
Trời đã vào thu, khí trời có chút xe lạnh, mặc mỗi một cái áo đơn không đủ giữ ấm.
Lúc Trì Tiểu Úc ra ngoài chỉ tùy tiện chộp lấy một cái áo lông.
Còn Mạc Cánh Bắc thế cũng không cần phải mặc áo lông, anh ta chỉ mặc một cái áo nỉ dầy cao cổ, cách ăn mạc này càng làm anh ta trẻ hơn.
Khí chất ôn nhuận như ngọc luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả mấy nữ sinh ở bên ngoài lúc đi qua cửa sổ sẽ nhìn anh ta đến mức đỏ cả mặt.
Cái cảm giác này không khỏi làm cho cô càng thêm chán ghét anh ta, bởi vì cô cũng đã từng ngây thơ như những cô gái kia, nên mới bị khí chất ưu nhã của anh ta lừa.
Trì Tiểu Úc hoàn toàn mất đi hứng thú muốn uống cốc cà phê này.
"Xem ra em không thích loại cà phê này."
Khóe miệng Mạc Cánh Bắc là một nụ cười ấm áp, nhưng ý cười không lại không tới đáy mắt, mở miệng lạnh lùng nói: “Vậy thì quán cà phê này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.”
"Anh có thể đừng giở cái tính trẻ con đó ở đây được không?"
Trì Tiểu Úc kích động nói ra một câu, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của Mạc Cánh Bắc thì mấy lời muốn nói ra sau đó cũng chỉ đành nuốt xuống.
"Trẻ con?" Mạc Cánh Bắc cười khẽ hai tiếng.
"Anh lại không thấy làm như thế là trẻ con, nếu áp dụng một biện pháp mà có thể nhận được hiệu quả mong muốn, vậy thì cần gì phải nghĩ thêm một biện pháp khác chứ."
"Tôi hôm nay tới đây không phải là để thảo luận về vấn đề này."
Mặt Trì Tiểu Úc lạnh xuống, không muốn tiếp tục cái chủ để này.
"Em đã đưa ra lựa chọn rồi sao?"
Ngón tay tái nhợt của Mạc Cánh Bắc vuốt dọc theo cốc cà phê, một bộ dáng thành thạo.
"Tôi không muốn lựa chọn."
Trì Tiểu Úc nói xong cũng mím môi thật chặt, không dám nhìn thẳng người ngồi đối diện, tinh thần luôn trong trạng thái phòng bị, cô sợ anh ta se đột nhiên nổi giận.
"Trì Tiểu Úc, có phải là anh đối với em quá phóng túng hay không?"
Giọng nói của Mạc Cánh Bắc đột nhiên trở nên lạnh lùng, Trì Tiểu Úc bị dọa sợ, cả người run lên, nhưng vẫn kiên định nhìn thẳng Mạc Cánh Bắc, không chịu lui bước.
Mạc Cánh Bắc dùng thời gian ba năm để thành công trở thành người cô sợ nhất ở trên thế giới này.
Ở trong ngôi biệt thự không có thiên lý kia ba năm, cô bị quên lãng, cô bị cô phụ, cô của lúc đó có một trái tim nóng bỏng nhiệt huyết chứa đầy tình yêu, nhưng nó cũng không đủ để chống đỡ những lần giày vò dài của anh ta.
"Mạc Cánh Bắc, cứ lặng lẽ kết thúc tất cả không tốt sao?" Trì Tiểu Úc chậm rãi nói, giọng nói chứa đầy vẻ mệt mỏi: “Chúng ta dây dưa với nhau cũng đâu để làm gì?"
"Em đã nói sẽ ở bên anh." Mạc Cánh Bắc chậm rãi gằn ra từng chữ.
"Đó đã là quá khứ rồi." Trì Tiểu Úc thật sự muốn nổi điên: “Hơn nữa kết cục này không phải là do một mình anh gây nên sao?"
"Ba năm kia chỉ có mình em vẫn luôn ở bên cạnh anh, không phải sao?"
Giọng nói của Mạc Cánh Bắc mang theo tia lạnh lùng tàn nhẫn, lúc Trì Tiểu Úc nghe được thì không tự chủ nổi lên một tầng da gà: “Trì Tiểu Úc, làm người không thể quá tham lam."
"Tôi tham lam?" Trì Tiểu Úc sắp bị anh ta chọc cười.
Nhưng mà ở trong lòng cô, Mạc Cánh Bắc là sự tồn tại đáng sợ, sự sợ hãi đó đã cắm vào tâm hồn cô, nên dù muốn cười cô cũng không dám cười, chỉ biết cố gắng giữ vững chút lý trí của mình.
"Cứ coi là tôi tham lam đi, vậy thì vứt bỏ một người phụ nữ tham lam như tôi không phải là một chuyện rất tốt cho anh sao?"
Trì Tiểu Úc chỉ biết bằng bất cứ giá nào cô cũng phải khiến Mạc Cánh Bắc buông tha cô, cho dù là bắt cô đi bơi vào mùa đông, cô cũng sẽ đi.
"Chuyện đó thì tùy anh nói như thế nào thì là thế đó."
Mạc Cánh Bắc không nhúc nhích chút nào, uống một hớp cà phê, chân mày khẽ nhăn lại: “Khó uống."
Trì Tiểu Úc sợ hết hồn hết vía, tranh thủ thời gian bưng lên cốc cà phê uống một hớp: “Tôi thấy cũng không tệ lắm."
Lúc này Mạc Cánh Bắc mới buông lỏng chân mày, đặt cốc cà phê xuống, cũng không động tới nó nữa, nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trì Tiểu Úc vỗ vỗ bộ ngực, thật là đáng sợ, quay đầu ra ngoài cửa sổ, thở phào một hơi.
Mắt cô thoáng nhìn qua dòng người bên ngoài, ngay lập tức Trì Tiểu Úc bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì trái tim nhỏ bé yếu ớt của cô đã ngừng đập.
Không biết Giản Diệc Tu đã đứng ở ngoài cửa sổ từ bao giờ, anh đang lạnh lùng nhìn chăm chú hai người bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT