Giản Diệc Tu nâng tròng mắt nhìn Trì Tiểu Úc, ánh mắt sâu thẳm không đoán ra tâm tình, anh hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về đám người Tần Lương ở một phía cách đó không xa.

Sắc mặt Tần Lương âm trầm, thỉnh thoảng có vài ánh đèn pha của xe hơi chiếu lên mặt anh ta, nhìn không rõ lắm anh ta đang vui hay đang buồn.

Giản Diệc Tu thu hồi ánh mắt, dễ dàng ôm lấy Trì Tiểu Úc, cái ôm của anh rất chặt, Trì Tiểu Úc nằm ở trong ngực vì vậy mà hơi nhíu mày, Giản Diệc Tu đứng dậy muốn rời khỏi chỗ này, lúc đi cũng không quay đầu nhìn lại.

Trì Tiểu Úc ngủ mê man đã được một lúc lâu mà vẫn không tỉnh lại, thậm chí đến nửa đêm có phát sốt nhẹ.

Trì Tiểu Úc cứ mơ mơ màng màng, một mực rên rỉ, trong miệng nói nhiều lời đứt quãng, không biết đang muốn nói cái gì.

Giản Diệc Tu vốn là nghĩ nên mang cô đến bệnh viện, nhưng mà lại sợ bệnh tình của cô sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, nên anh chỉ có thể mở ra điện thoại di động, bấm một dãy số đã thật lâu anh không dùng đến.

Không lâu sau đó, có một bác sĩ khoảng hơn 40 tuổi, đó là một người đàn ông còn rất cường tráng, nhưng hết lần này tới lần khác muốn mang kính lão của người già, nhìn qua có chút khôi hài.

Lúc tới, nhìn thấy người bị bệnh là Trì Tiểu Úc, vị bác sĩ kia ngay lập tức buông lỏng tâm tình khẩn trương nãy giờ ở trong lòng.

Đúng là bệnh tới như núi sập!

Gương mặt Trì Tiểu Úc không giống bình thường, hơi ửng hồng, hai tay vùng vằng khắp nơi, bộ dáng muốn giãy dụa, Giản Diệc Tu dùng hai tay của mình để chế trụ cô.

Trì Tiểu Úc ôm được tay anh, thì gắt gao để nó ở trước ngực, rồi mới ngủ an ổn hơn một chút.

Vị bác sĩ kia nhìn hành động hiếm có của Giản Diệc Tu, trong ánh mắt xuất hiện một tia hài hước.

Giản Diệc Tu đưa mắt tránh đi, coi như không nhìn thấy sự biến hóa trong đáy mắt vị bác sĩ kia.

Sau một hồi giằng co, bệnh tình của Trì Tiểu Úc cũng khống chế được, dần dần hạ sốt.

Sắc mặt khó coi của Giản Diệc Tu lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, bầu không khí cũng không bị đè nén nữa.

"Đã không có gì đáng ngại."

Bác sĩ kia xoa xoa tay, vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Giản Diệc Tu đi tới bên giường, ngưng mắt nhìn Trì Tiểu Úc, mặt cô đã không còn ửng hồng như lúc trước, đầu tóc ướt đẫm một mảng, nhìn rất chật vật.

Bộ dáng đáng thương kia làm anh cảm thấy thật chướng mắt.

"Chỉ là sốt nhẹ, hẳn là gần đây đứa nhỏ này bị áp lực quá lớn dẫn tới stress."

Bác sĩ thở dài, hai bàn tay không ngừng sửa sang cái hòm thuốc của mình.

"Cháu tiễn ta tới cửa, ta có lời nói muốn nói với cháu." Vị bác sĩ kia đeo hòm thuốc lên, tỏ ý muốn rời đi.

Giản Diệc Tu khẽ nhíu mày, buông tay Trì Tiểu Úc ra, dùng chăn đắp kín cả người cô, lúc này mới xoay người dẫn vị bác sĩ kia ra cửa.

"Cũng đến lúc cháu cần phải về thăm nhà rồi."

Ánh mắt của vị bác sĩ kia chứa chút ít bất mãn, có lẽ ông ta cũng không ủng hộ hành động lạnh nhạt với người nhà của Giản Diệc Tu.

"Cho dù giữa cháu và cha cháu có cái tranh chấp gì đi nữa thì đó cũng là chuyện trong nhà, chỉ vì vậy mà rời khỏi nhà, người ngoài sẽ có cơ hội chế giễu."

Giản Diệc Tu đứng ở cửa, tùy ý ông ta thích nói gì thì nói, cũng không làm ra phản ứng gì, dù sao vị bác sĩ kia cũng là trưởng bối của anh, từ nhỏ đã nhìn anh lớn lên, nên ông ta có cái tư cách này.

"Ta biết, ta dù có nói gì đi nữa thì cháu cũng không để ở trong lòng.”

Vị bác sĩ thở dài một hơi, hướng về phía phòng ngủ nhìn một chút, nói: "Vị tiểu thư kia là sao? Cháu định cứ để cho người ta đi theo mình một cách không minh bạch như vậy sao?"

Nếp nhăn giữa lông mày Giản Diệc Tu càng trở nên sâu sắc, tròng mắt tối tăm như đại dương sâu thẳm, không có chút gợn sóng.

Vị bác sĩ kia đứng ở cửa, vẻ mặt từ ái nhìn Giản Diệc Tu.

"Vị tiểu thư kia nhìn cũng không tồi, nếu cháu có thời gian rảnh thì mang cô ấy về nhà để cho cha cháu nhìn một cái đi."

"Bùi thúc, kính xin thúc giữ bí mật giúp cháu chuyện thúc tới đây."

Giản Diệc Tu buông thõng tròng mắt xuống, che dấu cảm xúc biến hóa ở trong mắt, chỉ lên tiếng biểu đạt thái độ của mình cho vị bác sĩ kia biết.

Bác sĩ kia nghe vậy, thì buồn rầu thở dài, đưa tay vỗ vỗ bờ vai Giản Diệc Tu, ông ta đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên, làm sao lại không biết tính tình của nó chứ?

Giản Diệc Tu đóng cửa lại, đi trở về phòng ngủ.

Trì Tiểu Úc thật giống như thư thái hơn trước rất nhiều, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ ngon lành, nhưng chân mày vãn như trước gắt gao nhíu lại, thật giống như ở trong mộng cũng có chuyện làm cô phiền lòng.

Leng keng!

Điện thoại Trì Tiểu Úc rung rung một cái, đó là tiếng của tin nhắn đến.

Giản Diệc Tu nhìn thoáng qua, không để ý nó.

Một lúc sau trên màn hình điện thoại hiện ra một dãy số điện thoại, không có tên người gọi.

Giản Diệc Tu nhìn Trì Tiểu Úc một lát, xác định cô sẽ không nữa đột nhiên phát sốt, mới cầm y phục của mình lên, muốn đi ra ngoài.

"Ở đâu?" Giản Diệc Tu hướng về phía người gọi điện thoại lạnh lùng nói.

Một quầy rượu hỗn loạn ở ven đường, tấm biển hiệu có chút nửa mới nửa cũ.

Tần Lương trơ mắt nhìn Giản Diệc Tu đón Trì Tiểu Úc đi, nhìn bộ dạng ôm nhau của hai người bọn họ, mẹ kiếp, Tần Lương cố gắng đè xuống xúc động muốn tức giận.

Rầm!

Tần Lương vung tay, ném ly rượu xuống sàn nhà, trong ngực vang lên tiếng chuông điện thoại.

"Này... Cách. " Tần Lương nhận cuộc gọi đến, lắp bắp trả lời, bộ dáng say rượu ngay lập tức biến mất không có dấu vết.

"Nhị thiếu gia, ngài tới lúc nào vậy? Tất cả mọi người còn đang chờ ngài đó..."

Tần Lương không muốn nghe, trực tiếp ném cái điện thoại di động vào trong một bể cá gần đó.

"Kết giao bằng hữu không?" Nãy giờ ở bên cạnh Tần Lương vẫn có một người phụ nữ nhìn anh ta chăm chú, lúc này cô ta cầm túi xách lên tiến đến gần chỗ anh ta, trong tay có bưng một ly rượu giơ về hướng anh ta lắc lắc, mở miệng nũng nịu nói.

Tần Lương híp mắt, có vẻ say rượu chuếnh choáng, anh ta đưa mắt dò xét cẩn thận người phụ nữ kia, làn da thật trắng, tướng mạo cũng đẹp, mặc dù có trang điểm hơi dày một chút, nhưng dựa vào nhãn lực của Tần nhị thiếu, một khi tháo lớp trang điểm kia đi thì cô gái này cũng là một đại mỹ nhân.

Tần Lương đưa tay lên, kéo nữ nhân kia vào trong ngực, "Kết giao bạn bè? Tốt, bạn tốt, tới đây, uống một ly, hôm nay đặc biệt thanh tĩnh..."

Tần Lương ôm nữ nhân kia vào trong ngực, còn đang phát huy uy phong của mình, thì bị ai đó túm được cổ áo, nên anh ta bắt buộc phải đứng lên.

Giản Diệc Tu!

Tần Lương nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, cười lạnh một tiếng, nói: "Ôi!!! Ngươi không ở nhà mà... Ngô."

Giản Diệc Tu tung một đấm, Tần Lương lung lay ngã xuống đất.

"A ~" Tần Lương ôm chặt nữ nhân kia, cô ta đang kinh sợ thét lên, nhưng còn không quên khom lưng xuống muốn dỡ anh ta dậy.

"Cút ngay!" Tần Lương vung tay, hất bàn tay đang muốn đỡ lấy mình ra, ánh mắt tàn bạo nhìn thẳng Giản Diệc Tu, lớn tiếng quát.

"Giản Diệc Tu! Mày điên rồi!"

Giản Diệc Tu lạnh lùng đưa mắt nhìn Tần Lương, "Tao đã cảnh cáo mày, không được động đến cô ấy."

Giản Diệc Tu thu hồi nắm đấm, nhét hai tay vào trong túi áo, bộ dáng ưu nhã tự phụ làm cho người ta hoài nghi đến cùng người mới vừa rồi giận dữ có phải là cùng một người hay không.

"Hóa ra là vì chuyện này.” Tần Lương một tay chống đỡ, nặng nề đứng dậy, tùy ý để máu chảy từ khóe miệng ra ngoài, khinh thường hỏi lại Giản Diệc Tu.

"Cho nên, bây giờ mày đang vì một người đàn bà mà muốn vứt bỏ tình bằng hữu hơn mười năm giữa chúng ta?"

Giản Diệc Tu lạnh lùng nhìn Tần Lương, không nói gì.

Mà hành động này ở trong mắt Tần Lương, chính là thừa nhận, lập tức Tần Lương có chút bi thương, mở miệng cười hai tiếng.

"Giản Diệc Tu, trên cõi đời này có nhiều phụ nữ như vậy, sao ngươi không phải Trì Tiểu Úc thì không thể?"

Tần Lương tức giận không còn chút lý trí nào, hai tay sờ soạng lung tung, xô đổ một đống chai rượu trên bàn.

“Bùm bùm”

Hết một trận tiếng vang này lại đến một trận tiếng vang khác, Tần Lương đang dùng cách của mình để thể hiện phẫn nộ tột cùng trong lòng, mà Giản Diệc Tu ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ban cho anh ta, chỉ cao quý ưu nhã đứng ở nơi đó, làm cho sự tồn tại của anh ở nơi hỗn loạn này trở nên kệch kỡm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play