Trì Tiểu Úc yên lặng buông bàn tay đang đặt trên người Giản Diệc Tu ra, ánh mắt giờ này của cô nhìn anh không tự chủ mang theo một chút công kích và phòng bị.
Khi đối mặt với những người có ý muốn muốn thương tổn mình, Trì Tiểu Úc luôn đeo lên một vẻ mặt này.
Giản Diệc Tu nhướng mày, lòng cảm thấy mất mát, anh còn chưa kịp nói ra lời nào thì đã bị một tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Trì Tiểu Úc cũng không có hi vọng nghe được một lời hay ho gì từ miệng Giản Diệc Tu, mà cô giờ này cũng không hề muốn nghe một câu nói nào từ anh, cô trực tiếp lặng lẽ rời đi yến hội, đến một cái ngoái đầu cũng không có, bởi vì ở chỗ này chả có gì có thể khiến cho cô luyến tiếc.
“Các vị ở bên dưới, xin mời mọi người hoan nghênh nhân vật chính của chúng ta ngày hôm này ―― đó là Tiểu công chúa Cố Tứ Ý...”
Giản Diệc Tu nguyên bản định đuổi theo cước bộ của Giản Diệc Tu, nghe thấy lời nói của MC thì đứng lại một lúc, do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lưu lại.
Giản Diệc Tu xoay người, nhìn về phía người ở trên sân khấu, vẻ mặt Cố Tứ Ý mềm mại đáng yêu, từ đầu đến cuối vẫn cô gằng kéo theo Tần Lương, một bước cũng không muốn rời.
Tần Lương đưa mắt nhìn về hướng bên này một chút, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi đáng thương và cô đơn của Trì Tiểu Úc, trong lòng không khỏi có chút đắc ý vì mưu kế của anh đã thành công, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Hừ, kế hoạch này thành công cũng bởi vì một nguyên nhân anh đã chắc chắn từ trước, đó là Trì Tiểu Úc không hề quan trọng đối với Giản Diệc Tu, anh muốn thử xem trong lòng Giản Diệc Tu, cô ta có bao nhiêu trọng yếu, để còn biết đường mà hành hạ cô ta.
Trong con ngươi Giản Diệc Tu léo lên chút ánh sáng lạnh, híp mắt nhìn bộ dáng dương dương đắc của Tần Lương ở trân sân khấu.
“Giản đại thiếu vẫn không gần nữ sắc, đúng là một khối băng vạn năm a.” Một tiếng cảm thán kỳ quái vang lên bên tai Giản Diệc Tu.
Đối với cái người đàn ông đột nhiên đứng ở bên cạnh này, Giản Diệc Tu không hề bị kinh ngạc, ngay cả ánh mắt anh cũng không có bố thí cho người đàn ông kia lấy một cái.
“Thật là nhàm chán, ở đây chả có trò gì vui cả, tôi xin phép đi trước, không nên mong nhớ tôi.” Người đàn ông kia không nhân được phản ứng nào từ Giản Diệc Tu, cảm thấy chơi thật chán, hiển nhiên vẫn nên rời đi để không bị xấu mặt là tốt nhất.
Lúc xoay người muốn rời đi, còn không quên thâm trầm phán thêm một câu: “Nói không chừng trên đường tôi còn có thể vừa vặn gặp được vị mỹ nữ vừa mới rời đi lức này, sau đó có một đêm nóng bỏng cũng không chừng.”
Sau khi Trì Tiểu Úc ra đến cửa, cô đã bị không khí lạnh bên ngoài đông lạnh, cả người không ngừng run rẩy, lúc tới đây cô đã ngồi xe của Tần Lương, hiện tại xem ra không có xe để trở về rồi.
Hơn nữa chỗ này là khu nhà giàu trứ danh, đừng nói đến giao thông công cộng, một chiếc xe để thuê cũng không có bóng dáng.
Nhưng mà cô không hề có ý định trở về tìm Giản Diệc Tu.
“Xin hỏi, quý khách có cần tôi giúp gì không?” Một tên bảo an thấy bộ dáng lén la lén lút của Trì Tiểu Úc, muốn rời đi lại mãi không đi, cứ đứng ở cửa mãi, nên anh ta cảnh giác muốn tới đây hỏi thăm mấy câu.
Trì Tiểu Úc khẽ mỉm cười, khách sáo nói, “Xin hỏi, nơi này có cho phép gọi taxi đến không?”
Người tới nơi này không giàu thì cũng có xuất thân hơn người, một đống xe đắt tiền đỗ đầy ở đây có thể mở một cuộc triển lãm xe cũng không phải là nói quá, tên bảo an kia đại khái cũng là lần đầu tiên nghe được có người tới đây làm khách lại hỏi cái vấn đề này, nên anh ta sửng sốt một chút.
Sau khi định thần thì ánh mắt liền có chút khinh thường, đại khái vị khách nhân này không phải là một tiểu minh tinh, hoặc là nhân tình đi cùng ai đó đi.
Tên bảo an kia cũng lười ở đây cùng Trì Tiểu Úc càm ràm, chỉ tùy ý chỉ đường cho cô một chút, muốn bắt tãi cũng phải ra đoạn đường kia mới được, sau đó cùng không hề không quan tâm đến Trì Tiểu Úc nữa.
“Cảm ơn anh.” Trì Tiểu Úc giống như xem không hiểu ánh mắt khinh thường của anh ta, vẫn lễ phép nói một tiếng cám ơn, dù sao người ta cũng trả lời câu hỏi của mình, kệ đi.
Sau đó Trì Tiểu Úc vén làn váy lên, hướng về phương hướng được chỉ dẫn mà rời đi, không nhìn tới trong mắt tên bảo an kia có chút chột dạ.
Trì Tiểu Úc đã đi được một lúc thật lâu rồi, càng đi càng cảm thấy chỗ này quá vắng vẻ, Trì Tiểu Úc biết mình đã bị gạt, chỗ này giống như là một ngọn núi hoang vu, không có xe cộ qua lại, càng đi về phía trước, ngay cả đèn đường cũng không có.
“Meo meo!” Một tiếng mèo kêu thê lương truyền đến, Trì Tiểu Úc bị làm dọa sợ, trực tiếp bịt lấy hai lỗ tai, ngồi xổm xuống, không muốn đi tiếp nữa.
Thật là khủng khiếp!
Mặc kệ là cô có đi lầm đường hay không, chỉ cần chỗ này quá đáng sợ cũng đủ để cô rời khỏi đây rồi. Trì Tiểu Úc trực tiếp xoay người đi trở về, vừa đi vừa chạy bởi vì có gì đó rất khả nghi.
Trì Tiểu Úc thật giống như cảm giác được phía sau có người đang đuổi theo cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT