Nói xong, nhìn nhìn Triệu Húc Nghiêu bên cạnh, ánh mắt có chút rối rắm không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

“Thạch bí thư, tổng giám đốc ở bên trong sao?” Triệu Húc Nghiêu không có kịp để ý cách xung hô của Thạch thư kí, lấy lòng nói.

“ Đúng vậy.”

“Anh cuối cùng nói lại một lần nữa, không cần đi theo anh, em đi về trước đi, anh sẽ cho em một câu trả lời thuyết phục.” Triệu Húc Nghiêu vẻ mặt nghiêm Túc nói.

Thạch thư kí thấy Triệu Húc Nghiêu muốn vào gặp tổng giám đốc, lên tiếng ngăn cản: “Thật xin lỗi, phỏng chừng tổng giám đốc tạm thời không có thời gian gặp anh.”

Trì Tiểu Úc tháo kính râm xuống, mỉm cười hướng về phía Thạch thư kí nói: “Thanh Tả, đừng cho ai vào.”

“Vâng, Đại tiểu thư.”

Trì Tiểu Úc ngay cả một ánh mắt đều lười cấp cho Triệu Húc Nghiêu, cất bước đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Triệu Húc Nghiêu vẻ mặt mờ mịt, mãi sau mới kịp phản ứng, lo lắng giữ chặt cánh tay Thạch thư kí.

“Cô vừa rồi gọi cô ấy là gì?”

Thạch bí thư nhíu mày, gỡ tay Triệu Húc Nghiêu ra, cô nghĩ Đại tiểu thư sao lại coi trọng một người không có gì xuất chúng như anh ta, xem ra là cô đã hiểu lầm.

Thời điểm Trì Tiểu Úc đi vào, liền đập vào mắt là cảnh Thẩm Hải Quyền khí phách đứng trước cửa kính, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, như là một vịvua đang ngắm nhìn giang sơn của mình, cô nhịn không được khóe miệng hiện lên một nự cười trào phúng.

Trì Tiểu Úc thoải mái ngồi xuống ghế sa lon, cố ý ném kính râm thật mạnh lên bàn, tiếng vang hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hải Quyền.

Thẩm Hải Quyền xoay người lại, nhìn người đến là cô, nhíu nhíu mày.

“Ngươi tiến vào như thế nào, sao không cho người thông báo một tiếng?”

Còn thông báo, thực đem mình làm hoàng đế sao?

Trì Tiểu Úc cười khẽ:“ Ông có gặp qua ai đến nhà mình còn phải thông báo trước không?”

Cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhà mình” để trào phúng Thẩm Hải Quyền.

“Giáo dưỡng của ngươi đi đâu rồi?”

“ Không cần ông nhọc lòng quan tâm.” Trì Tiểu Úc lười biếng nói:“ Loại chuyện thân nhân chỉ trích lẫn nhau này không thích hợp với chúng ta, vẫn là nói vào vấn đề chính đi.”

Trì Tiểu Úc khuôn mặt lạnh lùng, ngồi thẳng lưng nói: “ Ai cho phép Thẩm Kì Tinh tiến vào công ty?”

“ Như thế nào, đệ đệ của ngươi tiến công ty còn cần sự chấp thuận của ngươi sao?” Thẩm Hải Quyền sắc mặt khó coi, vỗ vào trên bàn làm việc.

“ Đương nhiên.” Trì Tiểu Úc nghich ngợm ngón tay, ánh mắt khinh miệt nhìn Thẩm Hải Quyền.

“ Tôi nhắc lại ngươi một lần, người “đệ đệ” kia và tôi không có bất cứ quan hệ nào, không cần tùy tiện dùng mác đệ đệ của tôi như thế, đệ đệ của tôi chỉ có một, nó là một hài tử vô tội, nó đã theo mụ mụ của tôi rời đi rồi.”

“ Ngươi như thế nào có thể nói thế?” Thẩm Hải Quyền ánh mắt nén giận, trên mặt một trận vặn vẹo, nói: “Chuyện đã qua nhắc lại làm gì?”

“Tôi đương nhiên phải nhắc lại, như thế nào, ông không muốn thừa nhận sao, đệ đệ của tôi có chút không giống người, trời sinh không nhận ra ông.”

Trì Tiểu Úc nhanh mồm nhanh miệng nói khiến Thẩm Hải Quyền tức giận đến ngón tay run rẩy.

“ Cẩm Tú là của tôi, a miêu a cẩu không phải muốn tới là tới.”

“ Cẩm Tú là của Thẩm gia, không phải là của một mình ngươi.” Thẩm Hải Quyền cố gắng khống chế lửa giận, cắn răng nói.

“Tôi họ Trì không phải họ Thẩm, Cẩm Tú là của Trì gia.”

Cẩm Tú là một tay Trì gia gây dựng lên, mà Trì Chấn chỉ có một đứa con gái, chính là mẹ của Trì Tiểu Úc, Trì Vũ, lúc trước Trì Chấn coi trọng năng lực của Thẩm Hải Quyền, vì thế liền muốn đem đứa con duy nhất của mình gả cho hắn, nhưng không có nghĩa là Cẩm Tú đã muốn đổi chủ, Cẩm Tú mãi mãi là của nhà họ Trì.

“ Ngươi một nữ nhân sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, trông nom nhiều chuyện như vậy làm gì?” Thẩm Hải Quyền bất mãn đập bàn, nói tiếp: “ Ta đã tìm cho ngươi một nam nhân tài giỏi, ngươi chuẩn bị đi, tối về nhà một chuyến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play