Sân thượng.

Trì Tiểu Úc xoa vết máu ứ đọng trên khuỷu tay, mặt lạnh nhìn Triệu Húc Nghiêu đang càng ngày càng đến gần cô.

Triệu Húc Nghiêu dừng trước mặt Trì Tiểu Úc nửa thước, anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh nắng buổi sáng sớm chiếu lên trên mặt của anh ta, vẻ mặt anh ta tràn đầy thất vọng.

"Anh đã nghĩ rằng em sẽ không giống những người khác." Hai tay Triệu Húc Nghiêu nắm bả vai Trì Tiểu Úc, thân thể anh ta khẽ cúi thấp xuống, không để cho Trì Tiểu Úc có cơ hội trốn tránh.

Trì Tiểu Úc lắc người một cái, không có cách nào tránh thoát khỏi lòng bàn tay Triệu Húc Nghiêu, nên chỉ còn cách hùa theo anh ta.

Về phần suy nghĩ trong lòng Triệu Húc Nghiêu, Trì Tiểu Úc cũng lười tìm tòi rõ ràng, tròng mắt mở to nhìn chằm chằm Triệu Húc Nghiêu.

Triệu Húc Nghiêu có suy nghĩ như thế nào, Trì Tiểu Úc  không hề quan tâm, hoặc là nói cho dù Trì Tiểu Úc có ý tốt muốn thật sự giải thích rõ mọi chuyện với anh ta chưa chắc anh ta đã nguyện ý tin tưởng, Triệu Húc Nghiêu  là người chỉ tin tưởng vào suy nghĩ của bản thân.

"Anh đã yêu em tám năm, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã nói dối là anh không có bạn gái, rồi sau đó lén lút chia tay cô ấy, anh còn không ngại trôm tiền chỉ để có thể mua một mó quà sinh nhật tốt để khiến em chú ý đến anh, một chút thôi cũng được, một cái ánh mắt của em cũng đủ để cho anh kích động đến tối ngủ không yên." Triệu Húc Nghiêu nhàn nhạt nói đến chuyện xưa cửa anh ta, giọng nói thổn thức vì tâm ý trong lòng bị đè nén đã lâu giờ có dịp giãi bày.

"Đúng thế, là anh đã ruồng bỏ em, giữa em và cơ hội thăng chức, anh đã lựa chọn cơ hội thăng chức kia, anh muốn thành công đến điên rồi, anh muốn để em hì thấy anh cũng có thể so sánh với Mạc Cánh Bắc, nhưng mà vận mệnh chính là tàn nhẫn như vậy, tại sao cứ phải là Đại tiểu thư của Cẩm Tú chứ?" Trên mặt Triệu Húc Nghiêu bị lây vẻ thống khổ nhàn nhạt, "Tại sao em lại chứng kiến hết thẩy những khoảnh khắc hèn mọn của anh, tại sao?"

Triệu Húc Nghiêu càng nói thì càng kích động, cơ hồ anh ta đang ở đây gào thét, lúc anh ta bắt được bả vai Trì Tiểu Úc hai tay anh ta dùng sức dường như muốn nắm gãy xương cốt của cô, "Tám năm thủy chung là bù không được đoàn siêu xe trở đầy hoa hồng kia, có phải không?"

Trì Tiểu Úc chịu đựng đau đớn, không lên tiếng tiếp lời Triệu Húc Nghiêu, chẳng qua chỉ khẽ cau mày, rũ mí mắt xuống, tình cảm đơn phương là thứ đáng ghét.

Mặc dù cô chưa từng thẳng thừng từ chối anh ta nhưng cô cũng cho anh ta đủ loại ám hiệu, người thông minh như Triệu Húc Nghiêu nên hiểu được cô không có hứng thú với anh ta mới đúng, nhưng mà hình như tai anh ta bị điếc, mắt bị mù, nên phản ứng của cô anh ta chưa bao giờ để ý mà phân tích, chuyện đến mức này cũng là một mình anh ta tự chuốc lấy còn ở đây chất vấn cô, hừ.

Trì Tiểu Úc vẫn trước sau như một, vẻ mặt lãnh khốc nhìn Triệu Húc Nghiêu một mình biểu diễn, Triệu Húc Nghiêu thấp giọng cười khổ, bàn tay Triệu Húc Nghiêu chậm rãi buông lỏng, rốt cục qua một thời gian sau Triệu Húc Nghiêu buông hai tay đặt trên vai Trì Tiểu Úc ra, "Em không cần trả lời câu hỏi của anh, bởi vì anh đã quyết định buông tay."

Mặt Trì Tiểu Úc thủy chung không chút thay đổi, thật giống chuyện Triệu Húc Nghiêu  nói không liên quan gì đến cô cả, cô chẳng qua chỉ là một người đi đường không may mắn trở thành nhân chứng mà thôi.

"Em vẫn như cũ luôn xem thường anh." Triệu Húc Nghiêu đẩy đẩy gọng mắt kính, thân thể đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn Trì Tiểu Úc, tuyên bố một câu cuối cùng, "Anh sẽ không dõi bước theo em nữa."

Miệng Trì Tiểu Úc ngập ngừng một chút giống như muốn nói gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn là không nói gì cả, mặc kệ giờ phút này cô có nói cái gì cũng trở nên thật dư thừa.

"Em đi đi." Triệu Húc Nghiêu tránh ra một bên nhường đường cho Trì Tiểu Úc, đưa mắt nhìn quang cảnh phía xa không hề nhìn cô nữa.

Trì Tiểu Úc rất thản nhiên, nhấc chân bước đi, hô hấp thư thái không có một điểm khẩn trương.

"Anh nhất định sẽ lại ở chỗ này, tạo dựng thành công thuộc về anh." Triệu Húc Nghiêu ở sau lưng cô cất giọng nói, giọng điệu kiên định, còn chứa chút ít kích động.

Trì Tiểu Úc bất đắc dĩ bĩu môi, anh ta đang muốn làm cái gì đây? Bày tỏ nỗi lòng sao? Sở thích của người này thật đặc biệt!

Trì Tiểu Úc tùy ý phất phất tay, mệt mỏi đáp lại, "À, tôi đành mỏi mắt mong chờ vậy."

Nói xong, đẩy cửa sân thượng ra, rời đi.

Tay Triệu Húc Nghiêu che kín bộ ngực, cảm thụ được nhịp tim đập bất đồng với ngày thường.

Từ đầu đến cuối cô vẫn xinh đẹp như vậy, khí thế rực rỡ đến chói mắt, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng để anh vào trong mắt.

Triệu Húc Nghiêu lạnh lùng lau vài giọt nước mắt mới vừa rơi xuống, đáy mắt u ám.

Trì Tiểu Úc là em ép anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play