Đi vào trong trường quay, theo thói quen Cao Chi Ngang đứng lại trước một cái gương treo ở cửa ra vào, rút cái lược từ trong túi áo ra, chải vuốt lại mái tóc ngắn vốn dĩ cũng đã rất chỉnh tề rồi.
“Anh Cao à, anh vốn đã đẹp trai quá rồi, không cần phải dùng lược chải lại đầu nữa đâu,, cái gương này cũng sắp bị anh soi đến vỡ ra rồi đấy.” Một nhân viên làm việc đi ngang qua thấy thế, không thể nhịn được bèn lên tiếng trêu chọc.
Những nhân viên trong đội chế tác dưới sự quản lý của anh, vốn đã sớm quá quen thuộc với hình ảnh lão đại nhà mình, mỗi khi đi qua nhìn thấy cái gương liền không nhịn được, cứ phải ngắm nghía hình bóng của mình trong đó.
Trên thực tế, xác thực Cao Chi Ngang có một khuôn mặt tuấn tú, so ra không thua kém bất cứ một đại minh tinh đang nổi tiếng nào. Cũng đã từng có người đề nghị anh có thể hướng sự phát triển của mình sang màn bạc (ý nói làm diễn viên), nhưng trên tay anh hiện đã có bốn chương trình do anh dàn dựng rồi. Anh thầm nghĩ sẽ chuyên tâm làm một người chế tác, cho nên cũng không dự định sẽ trở thành ngôi sao.
Vả lại bốn chương trình do một tay anh dàn dựng kia, khi phát trên ti vi đều có tỉ lệ người xem rất đông. Anh đặc biệt có thể nhận ra được, trước mắt anh chính là một người chế tác có quyền thế rất mạnh. Chương trình vừa được phát sóng đã thu hút lượng người xem rất cao, lãnh đạo của Đài truyền hình đến thăm hỏi anh, mọi người đều cười đến không ngậm miệng được. Một đống kế hoạch các chương trình mới cần dàn dựng đang bày ở trên bàn làm việc của anh, chỉ đợi được anh gật đầu.
Ông chủ của công ty chế tác Khải Ca đến thăm anh, lại còn kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với anh, tỷ lệ chia hoa hồng hàng năm nhiều đến mức làm cho người ta phải đỏ mắt.
Cao Chi Ngang cong môi lên, nhìn về hướng của cậu nhân viên làm việc vừa mới để lại câu nói kia, hài lòng liếc nhìn lại gương mặt trẻ đẹp lịch sự của mình ở trong gương một lần nữa, sau đó mới chịu cất chiếc lược đi.
Đi vào trong trường quay, Cao Chi Ngang liền quét mắt nhìn quanh một lượt. Bởi vì hôm nay vị khách đặc biệt được mời đến đây chính là tài tử Hà Tĩnh, một người rất thành công trong sự nghiệp sáng tác âm nhạc, cho nên hiện tại trong trường quay, đã tập trung không ít các phóng viên truyền thông. Mấy người phóng viên sau khi làm quen sơ qua, hiện giờ đang nói chuyện phiếm cùng với người dẫn chương trình.
Ánh mắt anh đảo qua trường quay một lần, nhưng khi không phát hiện ra người mình muốn tìm, anh liền mở miệng hỏi người trợ lý đang dán tờ báo chữ to ở bên cạnh.
“Người kia đâu rồi?”
“Ách, gì cơ ạ?” Tiểu trợ lý ngẩng đầu nhìn về phía anh vẻ mặt mờ mịt, cậu ta còn chưa nghe rõ anh vừa mới hỏi câu gì.
“Anh Cao, Mộc Tâm Vân đang ở trong phòng hóa trang.” Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Tiểu Diệp liền xen vào đáp thay. Cậu ta có làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú giống như con gái.
“Cô gái này chạy tới phòng hóa trang để làm gì nhỉ?” Anh thoáng nhíu mày một cái.
“Anh Cao, anh đã quên chương trình khách mời đặc biệt hôm nay sẽ phát sóng về người nào rồi à?” Tiểu Diệp nháy mắt nhắc nhở anh. Từ hồi anh Cao còn học đại học, cho đến khi bắt đầu vào làm ở công ty này, Mộc Tâm Vân vẫn luôn thường xuyên đến tìm anh, cho nên trong mọi người trong công ty đã quá quen thuộc với cô rồi.
Chết tiệt, anh đã quên mất rằng cô gái kia đặc biệt thiên vị đối với những người đàn ông có tướng mạo chững chạc, thuần thục. Từ khi Hà Tĩnh xuất hiện năm năm trước, sau đó cô liền trở thành một fan hâm mộ vô cùng tin cậy của anh. Chỉ cần biết rằng Hà Tĩnh có chương trình ở đâu, cô nhất định sẽ phải đến đó để được thưởng thức. Nếu như cô không rảnh để đi xem được, cũng sẽ đặc biệt làm bản sao.
Đi vào phòng hóa trang, trông thấy người phụ nữ mà mình muốn tìm kia đang đứng ở trước mặt Hà Tĩnh, nở nụ cười đầy vẻ thẹn thùng xấu hổ, chờ được anh kí tên.
Khuôn mặt tuấn tú của anh liền trầm xuống, lặng lẽ đi tới gần cô, cặp mắt hơi nhíu lại, tiếp đó không một chút thương tiếc, anh dùng sức nhéo mạnh một cái vào gò má non mềm của Mộc Tâm Vân, nói đầy vẻ chế nhạo: “Chậc chậc, thật khó nhìn, nước miếng đã chảy ra đầy miệng, còn không mau mà lau đi!”
Hà Tĩnh là bạn học của anh thời đại học. Hồi còn học ở trường thì sự giao thiệp giữa hai người tính ra cũng chỉ bình thường. Cho mãi đến khi Hà Tĩnh bắt đầu lộ diện trong lĩnh vực nghệ thuật, mà cũng vì thường xuyên liên lạc với nhau cho nên hai người mới trở thành bạn bè chí cốt.
Nghe thấy lời này của anh, Mộc Tâm Vân nhanh chóng đưa tay lên quệt ngang miệng một cái. Hả, làm cái gì vậy? Cặp lông mày của cô vặn xoắn lại, trợn mắt lên hướng về phía Cao Chi Ngang, lườm một cái.
“Tôi đâu có bị chảy nước miếng? Anh nhất thời chỉ toàn nói lung tung.” Không thể ngờ được rằng, ở ngay trước mặt thần tượng của lòng cô, anh lại coi cô giống như cục bột mì vậy, cái đồ vô lại này!
“Tôi nhìn biểu cảm sắc mặt của cô, nếu không nói ra, nói không chừng, rất có thể không đến một giây sau cô đã muốn bổ nhào vào Hà Tĩnh rồi.”
“Tôi mới sẽ không làm như vậy.” Nghe thấy anh vẫn còn muốn tiếp tục phá hủy hình tượng của mình như vậy, cô tức giận nhấc chân lên nghĩ muốn đạp cho anh một phát.
Anh lắc người thoáng cái đã gọn gàng tránh được. Một tay anh liền kéo luôn bím tóc buộc thành cái đuôi ngựa ở đằng sau đầu cô:“Cô không cần cái phần sau của phiếu bảo hành này nữa, có phải vậy không?” Tay kia anh cầm tài liệu bảo lãnh cho phần bảo hiểm ngoài ý muốn, giơ lên cao.
“Đương nhiên là tôi cần chứ!” Mộc Tâm Vân duỗi dài cánh tay muốn cướp.
Nhưng Cao Chi Ngang ỷ vào thân hình của mình cao hơn cô đến mười centimet, giơ cánh tay lên cao hơn, không để cho cô giật lại được. Nhìn cô cứ nhảy nhót vòng quanh tựa như con cún nhỏ, chỉ muốn lấy lại tập tài liệu bảo lãnh cho phần bảo hiểm ngoài ý muốn từ tay mình, Cao Chi Ngang không sao nín nhịn được nữa, khóe miệng của anh liền toét ra một nụ cười.
“Cao Chi Ngang, rốt cuộc có phải anh không muốn đưa cho tôi phần tài liệu này phải không?” Mãi mà vẫn không sao lấy được cái thư bảo lãnh cho phần bảo hiểm kia, Mộc Tâm Vân liền phát hỏa.
“Có bản lĩnh thì mới lấy được nhé! Ha ha.” Nhìn cô tức giận đến giơ tay giơ chân, anh cười đến đắc ý. Nhưng mà nụ cười kia chỉ duy trì được không đến một giây đồng hồ, Mộc Tâm Vân đã cực kỳ nhanh chóng quành lại phía sau anh, dùng đầu gối của mình thúc vào hõm phía sau đầu gối của anh, làm cho đầu gối của anh không thể không cong gập lại, thân thể đương nhiên phải trùng xuống...
Nhân cơ hội đó cô liền nhảy dựng lên, rút cái thư bảo lãnh từ trên tay anh ra, sau đó đổi lại cô là người cười to vẻ rất đắc ý.
“Tôi đã lấy được rồi đấy, sao nào? Có phục hay không?” Trên gương mặt thanh thoát xinh đẹp hình trứng ngỗng của cô, được khảm một đôi mắt to rất trong trẻo, sống mũi rất thanh tú, bên dưới cái mũi xinh xắn đó là cặp môi đầy đặn, no đủ hơi hé ra. Tuy rằng năm nay cô đã hai mươi lăm tuổi, nhưng vẻ mặt của cô vẫn hiện rõ vẻ rất khờ dại và ngây thơ. Trên thực tế, cá tính của cô cũng thuộc vào loại mơ hồ, chậm hiểu..., vì vậy mà cô thường luôn bị thua thiệt bởi mắc mưu.
Thấy cô cười rộ lên như một đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, vẻ sáng lạn đến mức làm cho người ta phải hoa mắt, đáy mắt Cao Chi Ngang mơ hồ xẹt qua vẻ cưng chiều, gõ vào cái trán của cô một cái.
“Phục cái gì, cái này chẳng qua chỉ là do tôi muốn đưa cho cô phần tài liệu bảo lãnh này mà thôi.” Phát hiện ra Hà Tĩnh đang đứng ở một bên dùng ánh mắt dò xét bọn họ, giống như đang xem kịch vui kia, Cao Chi Ngang liền nắm chặt lấy tay của Mộc Tâm Vân, sau đó lôi cô ra khỏi phòng hóa trang, “Được rồi, đã lấy được thư bảo lãnh rồi, thì cô cũng đã có thể lăn ra khỏi đây được rồi đấy.”
“Chờ một chút đã, Hà Tĩnh còn chưa kịp kí tên cho tôi mà.” Cô nghĩ muốn chui trở lại phòng hóa trang, nhưng lập tức bị anh ngăn lại ở cửa ra vào, không muốn cho cô đi vào trong đó nữa.
Anh quay đầu lại hỏi: “Hà Tĩnh, cậu đã ký xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Hà Tĩnh mang theo nụ cười tươi tắn, trầm ổn, anh hướng về phía hai người đi tới, tránh khỏi cánh tay của Cao Chi Ngang đang thò ra muốn cầm lấy. Hà Tĩnh trực tiếp ký tên lên trên tấm ảnh, rồi sau đó đưa tới tận tay cho Mộc Tâm Vân, ôn hòa mở miệng nói, “Không phải cô vừa mới nói muốn được chụp ảnh cùng với tôi đó sao?”
“Chương trình sắp khai mạc rồi, không còn thời gian nữa đâu.” Không đợi cô đáp lời, Cao Chi Ngang vừa nói, vừa muốn đẩy cô đi ra ngoài.
“Không mất đến mấy phút đồng hồ đâu.” Hà Tĩnh liếc nhìn anh một cái, vẻ mặt tràn ngập sự hứng thú, sau đó lại liếc nhìn về phía Mộc Tâm Vân, “Cô có mang máy ảnh theo không?”
Cô vội vàng mở miệng nói không ngừng, “Dùng di động chụp hình là được rồi.” Gạt mở chướng ngại vật ngăn cách giữa hai người, cô hưng phấn chạy đến bên cạnh Hà Tĩnh, cúi đầu lấy từ chiếc túi của mình ra một chiếc điện thoại màu đỏ rượu (màu đỏ mận).
“Để tôi chụp ảnh giúp cho hai người.” Cặp lông mày của Cao Chi Ngang hơi nhướng lên một chút, anh dứt khoát đoạt lấy chiếc điện thoại di động của cô.
“Này, anh chú ý phải chụp hình cho đẹp một chút đấy.” Mộc Tâm Vân đặc biệt dặn dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT