Tiệc tối hoa lệ
bắt đầu. Theo thường lệ, Menfuisu ngồi ở vị trí chính giữa, ta ngồi ở
một cái ghế trường kỷ. Izumin và Kafura da mặt dày ngồi đối diện chúng
ta.
Tahak đầu bóng lưởng giảo họat cũng tham gia. Khóe mắt mặt
mày của hắn đều tràn ngập lấy lòng tươi cười, vô luận là với ta hay là
với Menfuisu. Cầm quạt lông chim, ta che mặt xùy một tiếng. Không hổ là
tên gian trá, làm cho người ta hận không thể đánh hai quyền cho hả giận.
Đang ở trong lòng khinh bỉ hắn, Tahak cầm quyền trượng đi đến giữa đại
điện.”Dưới sự phù hộ của thần Oman, nữ hoàng Asisu rốt cục có thể bình
an vô sự.” Ta âm thầm trợn trừng mắt, lại bắt đầu rồi.
Tahak
ngẩng đầu hướng ta cười, còn có chút đẹp mắt. Đáng tiếc một bộ mặt đẹp
đẽ như vậy lại là kẻ chẳng ra sao. Trong lòng ta âm thầm đáng tiếc,
ngoài miệng lại thuận thế nói: “Cám ơn đại thần quan Tahak đã lo lắng.
Nhớ ngày đó ta và hoàng hậu sông Nile, nhất định là đại thần quan đã
thành tâm cầu nguyện, chúng ta mới thoát hiểm.”
Một chút lời nói
chứa đầy ẩn ý, nhưng lại không thể làm tên đầu bóng lưởng này biến hóa
sắc mặt. Trên mặt hắn tươi cười chưa biến: “Có thể cầu nguyện cho hai vị nữ nhân giàu có nhất trí tuệ và xinh đẹp, là chức trách của đại thần
quan.”
Nhìn thấy Tahak thản nhiên nhận, ta cũng nhịn không được, “Phốc xích” bật cười. Rất thú vị! Quả nhiên lợi hại a.
Sau khi từ Babylon trở về, Menfuisu thấy trên mặt của ta thường lộ ra lúm
đồng tiền. Tâm tình của hắn cũng chuyển biến tốt đẹp.”Tỷ tỷ, lần này,
ngươi thực vất vả. Sau khi không thấy ngươi đâu, ta sốt ruột nơi nơi
tìm ngươi. May mắn được hoàng tử Izumin trợ giúp, ngươi mới bình yên vô
sự.”
Nhìn hắn, ta cười làm bộ như vui mừng nói: “Đúng vậy! Hoàng
tử Izumin đã cứu ta, ta luôn khắc trong tâm khảm. Sau còn mời ta đến
Hitaito làm khách. Menfuisu, ngươi nên cảm ơn ngài ấy.”
Izumin
ngồi ở bên cạnh, tao nhã phẩm rượu ngon nghe vậy, cười ôn nhu.”Có thể
cứu được nữ hoàng Ai Cập Asisu xinh đẹp, Izumin cũng rất vinh hạnh.” Đó
là, phụng chỉ tán gái, ngươi còn không thích méo mó.
“Menfuisu,
nghe nói hoàng hậu sông Nile về nhà mẹ đẻ?” Đừng nhìn một bộ không vội
không hoãn của ta, kỳ thực trong lòng cảm thấy nôn nóng vô cùng. Nhưng
ta cũng chỉ có thể nhẫn nại tính tình khách khách khí khí.
Nghe vậy, ánh mắt Menfuisu hơi ảm, “Đúng vậy! Ta nghĩ, có thể là nàng nhớ mẹ sông Nile đi.”
Kafura rốt cục cũng lấy được cớ chen vào, nàng mở ra môi dày phì, cười quyến
rũ với Menfuisu: “Hoàng hậu Sông Nile thật là trẻ con. Trở về cũng không chào hỏi với hoàng đế Menfuisu, làm hại mọi người vội vàng tìm khắp
nơi.”
Nhìn thấy nữ nhân này, ta liền tức giận. Buông xuống lông
mi, ta giấu đi tính kế trong lòng: “Ồ! Nghe công chúa Kafura nói, tựa hồ biết nguyên nhân hoàng phi sông Nile mất tích?”
Nàng vừa nghe,
quả nhiên hớn hở lên.”Nghe nói, nguyên nhân nàng tức giận chỉ là vì ta
cùng với hoàng đế Menfuisu ở một đêm cùng trong một thần điện. Chỉ vì
chuyện này mà hoàng hậu sông Nile giận dỗi trở về nhà mẹ đẻ. Là một
hoàng hậu của một đại đế quốc, sao lại chỉ vì điểm ấy mà cáu kỉnh.”
Nữ nhân ngu xuẩn, đây là chuyện Ai Cập ta. Lại dám nói trắng ra như thế,
là việc xấu trong nhà chúng ta, ngươi là một ngoại nhân, còn chưa gả
vào, đãn dám ở trong này bình phẩm từ đầu đến chân. Ngươi thật sự coi
bản thân đã là người Ai Cập? Thật không biết từ nhỏ nàng bị giáo dục ngu ngốc gì nữa.
“Công chúa Kafura, hoàng hậu sông Nile là sự kiêu
ngạo của Ai Cập ta. Nàng làm bất cứ chuyện gì cũng có đạo lý. Là công
chúa Li-bi, mời ngươi nói cẩn thận chút đi.” Ta lạnh lùng ném cho nàng
một câu. Hừ! Phì bà đáng chết, đừng tưởng rằng Carol đi rồi là Ai Cập
ta liền không có nữ nhân. Nam nhân thì ngượng ngùng so đo với ngươi,
chẳng lẽ ngươi tưởng rằng bản thân ngươi là nữ chủ nhân nơi này sao!
Mặt Kafura lập tức đỏ bừng, nửa ngày không nói được gì. Menfuisu trong lòng khoái ý vô cùng. Lúc trước hắn sao có thể nghĩ đến chuyện thu bổn nữ
nhân này làm thiếp cơ chứ, thấy thế nào cũng ngu xuẩn. Luận đơn thuần
thì không bằng Carol, luận thông minh thì không bằng tỷ tỷ. Trừ bỏ chút
thủ đoạn đùa giỡn ra, ngay cả thân thế cũng không cường thịnh. Menfuisu
đột nhiên nghĩ tới Hitari, nữ nhân cũng là từ tiểu quốc tới. Nghĩ đến
đây, Menfuisu càng tức giận. Hừ! Càng là từ tiểu quốc tới, thì càng
không hiểu tiến thoái.
Thấy Menfuisu nhìn mình, Kafura cố ý chớp chớp mắt, cố gắng cho nước mắt xuất ra: “Menfuisu, ta không có ý đó.”
Nhìn thấy Kafura còn dám làm nũng với hắn, Menfuisu càng phiền chán. Hắn gật nhẹ bừa vài cái, phất phất tay, để thị nữ rót đầy rượu cho mình, rõ
ràng mặc kệ nàng.
“Hình như không thấy tể tướng Imhotep đâu?” Nhìn thấy Kafura an phận, ta thử thăm dò nhắc tới râu sơn dương.
Trên mặt Menfuisu vẫn tươi cười như cũ, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ý cười phảng
phất càng sâu.”Tỷ tỷ, trong khoảng thời gian ngươi không trở về, Ai Cập có chút không an ổn. Bất quá, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta liền an
tâm.”
Nhìn thấy Menfuisu tựa hồ thoại lý hữu thoại, ta cắn cắn môi dưới, không nghĩ tiếp tục nói.
“Hoàng đế Menfuisu.” Izumin luôn mỉm cười ngồi ở một bên thấy tẻ ngắt, thanh âm thanh lãnh liền vang lên.
“Hoàng tử Izumin, có chuyện gì sao?” Ta nhìn ra được, Menfuisu kỳ thực thật
không kiên nhẫn. Ta cũng nhìn ra được, Izumin kỳ thực lại càng không
muốn ngồi ở chỗ này.
“Lần này ta đi sứ Ai Cập, là ôm một mong
muốn tốt đẹp. Trên đường tới đây, ta luôn bất an, chỉ sợ không thể thực
hiện nguyện vọng này.” Izumin thâm tình chân thành nhìn ta, ta giống như con mèo nhỏ vậy, tóc gáy toàn bộ dựng đứng. Không thể nào, ngươi chuẩn
bị đề hôn sự? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chờ vài ngày. Tình hình đang
rắc rối đã quá lâu, lúc này ngươi còn muốn đến xem náo nhiệt cái gì a.
“Ồ? Là chuyện gì khiến hoàng tử Izumin cơ trí cũng phải bất an như vậy?”
Menfuisu trong lòng biết không ổn, thực không muốn nói tiếp, nhưng cố
tình lại không thể lảng tránh.
“Lần trước khi ta du lịch, ngẫu
ngộ nữ hoàng quý quốc Asisu. Sự xinh đẹp, trí tuệ, ôn nhu của nàng, thậm chí sự nghịch ngợm ngẫu nhiên lộ ra của nàng, đều có lực hấp dẫn rất
lớn đối với ta. Sau khi ta thanh tỉnh lại mới phản ứng lại, ta đã bị
Asisu độc nhất vô nhị thật sâu mê hoặc. Lần này, ta đi sứ Ai Cập, chính
là muốn hướng nữ hoàng Asisu cầu hôn.” Không chút nào ngoài ý muốn, lời
của Izumin làm mặt Menfuisu lập tức thay đổi.
Yên lặng nhìn
Izumin, Menfuisu nhìn thật lâu sau. Đón ánh mắt lợi hại của Menfuisu,
Izumin cười đến hào không úy kỵ. Ta muốn nói chuyện, há miệng mấy lần
lại phát hiện căn bản không chen vào được. Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khinh miệt hừ thanh, ta khóe mắt đảo qua, lại là Kafura.
Không đợi ta tức giận, Menfuisu đã lạnh lùng trừng mắt nhìn Kafura. Chưa bao
giờ thấy mặt bạo ngược của Menfuisu, Kafura rùng mình một cái. Nàng
không khỏi cầm chặt lấy tay bà vú, lui thành một đoàn. Mặc kệ nàng,
Menfuisu một lần nữa nhìn về phía Izumin: “Hoàng tử Izumin, ngươi muốn
cầu hôn nữ hoàng Ai Cập Asisu?”
“Hoàng đế Menfuisu, ta đã nói rất rõ ràng. Có lẽ, ngươi còn không rõ thành ý của ta.” Từ khi bước chân
vào Ai Cập, Izumin đã phải nghẹn một bụng hỏa. Thật vất vả có thể hòa
nhau một lần, hắn cười càng thêm thanh nhã. Trực tiếp đứng lên, đi đến
trước mặt ta, nhẹ nhàng mà cầm lên tay của ta, trước mặt mọi người in
xuống một cái hôn: “Asisu, nàng đã ở trong lòng ta thật sâu. Lòng ta
thời thời khắc khắc đã bị yêu dày vò, ta rốt cuộc kiềm chế không được
muốn có được nàng. Asisu, đáp ứng lời cầu hôn của ta đi! Để chúng ta cả
đời đều cùng một chỗ, để chúng ta cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn.”
Trong lòng bị cảm động tràn ngập. Là một nữ hài, ta cũng có giấc mộng không
thực tế kiểu này. Ảo tưởng người yêu ta, ở trước mắt bao người, hướng ta ngỏ lời yêu, hướng ta cầu hôn. Tuy rằng sớm đã biết tâm của Izumin,
nhưng ta vẫn bị giờ khắc này mà cảm động. Nước mắt trong suốt nhìn hắn, ta nhất thời ngây ngốc.
Một bên, Menfuisu chân chính sắc mặt đại biến. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình như vậy ở trên mặt của vương tỷ. Ngay cả khi công bố hôn sự của hắn và nàng, nàng cũng chỉ là nhàn
nhạt, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình. Hắn luôn đối với
nàng có tin tưởng, hắn cho rằng, chỉ cần nàng ở lại Ai Cập, hắn liền có
cơ hội lại có được nàng.
“Tỷ tỷ!” Menfuisu gấp giọng đánh gãy lời đáp ứng sắp ra khỏi miệng của ta.”Ai Cập trước mắt rất cần ngươi.”
Ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Menfuisu đang sốt ruột, tâm đang nóng
lập tức lạnh xuống, đúng vậy, trước mắt ta tạm thời không thể đáp ứng
cầu hôn. Nhìn trong mắt Izumin khẩn thiết, ta cố gắng áp chế xúc động
trong lòng. Ta nặn ra tươi cười, “Hoàng tử Izumin, tâm ý của ngươi ta
hiểu được. Xin hãy cho ta vài ngày.”
Tay Izumin cầm lấy tay ta
khẽ run lên, mê luyến trong mắt dần chuyển thành thanh lãnh. Hắn không
dự đoán được, ta lại cự tuyệt hắn trước mặt mọi người. Bỗng nhiên, miệng hắn hiện lên một tia cười khổ, nhìn hắn mà trong lòng ta đau rút.
“Nữ hoàng Asisu, ta sẽ luôn luôn chờ tin lành.” Lại nhẹ nhàng in xuống một
cái hôn lên tay, động tác của Izumin vẫn như cũ tiêu sái, nhưng lại
mang theo một chút cô đơn. Hắn xoay người ngồi trở lại chỗ ngồi, trên
mặt khôi phục biểu tình lạnh nhạt.
Trong lòng đau đớn từng trận,
dần đến cổ liền biến thành chua sót. Ta nỗ lực quay lại ánh mắt, không
nhìn Izumin cả người cô đơn. Thẳng tắp nhìn Menfuisu, em trai, tại sao
lại ích kỷ như vậy?
“Tỷ tỷ, ngươi có biết khi nào thì Carol trở
về không?” Nhìn thấy trong mắt nàng thương tâm muốn chết, Menfuisu không muốn tiếp tục đề tài, ngượng ngùng hỏi.
“Không rõ ràng lắm. Ta
nghĩ, hoàng hậu sông Nile không bỏ xuống được Ai Cập, hẳn là rất nhanh
sẽ trở về.” Ta vẫn không chuyển khai tầm mắt theo dõi hắn. Ta muốn thấy
rõ ràng, đứa em trai mà ta luôn luôn cho rằng đơn thuần, làm sao có thể
biến thành như vậy.
“Đúng vậy. Hoàng hậu Sông Nile là món quà mà
nữ thần tặng cho Ai Cập ta. Nơi này chính là nhà nàng, nàng nhất định sẽ trở về.” Thấy chúng ta hai người sắc mặt đều không tốt lắm, Tahak
nhanh chóng đi lên hoà giải.
“Đúng vậy! Hoàng hậu Sông Nile sẽ
không bỏ Ai Cập. Giống như mỗi một lần tạm thời rời đi, nàng sẽ trở về
.” Những người khác nhìn thấy hai người sắc mặt đều lạnh xuống, đều nhịn không được bất an. Loại yến hội này, ngồi cũng quá khó khăn.
Hai chủ nhân cộng thêm một khách quý toàn bộ đều mặt không chút thay đổi,
vô luận vũ nữ dưới đài nhảy đẹp thế nào, vô luận đồ ăn cỡ nào mĩ vị. Bầu không khí xấu hổ toàn phòng, khiến những người tham gia yến hội giống
như mọc thêm cái đuôi vậy, bất an na đến na đi. Tahak nỗ lực điều tiết
không khí, nhưng chúng ta ba người đều không phối hợp, tốt nhất chỉ có
thể phẫn nộ không hé răng.
Thật vất vả, Menfuisu mới tuyên bố
tan yến. Mọi người gần như chạy ra khỏi phòng, bao gồm cả Kafura bị
Menfuisu dọa đến kia. Izumin tác phong nhanh nhẹn đứng lên, thật sâu
nhìn ta, sau khi thi lễ, lạnh nhạt rời đi.
Ta hít sâu một hơi,
xoay người nhìn về phía Menfuisu. Thật sự không thể đè nén nội tâm khổ
sở. Hận không thể đi lên đánh hắn một quyền, lại chỉ có thể nhịn xuống
phẫn nộ: “Menfuisu, Ai Cập gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT