Đêm khuya, con đường ở Huyện Lăng khá yên tĩnh. Cuộc chiến ác liệt diễn ra liên tục hai ngày đã làm cho dân chúng thấp thỏm lo âu, lúc này cũng yên tâm được đôi phần. Con đường lớn vắng vẻ không thấy bóng dáng của một người, nơi cửa thành ngẫu nhiền truyền đến tiếng trống vang lanh lảnh.

Bang bang bang.....

Canh ba đã tới.

Thao trường đấu võ của Huyện Lăng truyền ra những tiếng bước chân hỗn độn, tuy âm thanh khá nhỏ nhưng trong đêm khuya thanh vắng lại truyền ra khá rõ ràng.

Đầu Thành Liêm đội nón giáp, giục ngựa chạy đi. Vó ngựa được bọc bởi vải bố nên âm thanh phát ra giảm đi khá nhiều, miệng ngựa ngậm lấy nhanh cây, chỉ nghe được tiếng hít thở loáng thoáng.....

Phía sau ba nghìn quân sĩ nối đuôi nhau mà đi. Tất cả mọi người đều cầm trong tay binh khí, miệng không nói tiếng nào, lặng ngắt như tờ. Trên bầu trời trong xanh, mây đen kéo đến che khuất ánh trăng chiếu rọi...Thành Liêm trên ngựa quay đầu lại nhìn thoáng qua theo bản năng trong tay nắm chặt trường mâu.

Hôm nay nếu có thể chiếm được Huyện Lăng, thì làm một tướng quân cũng không khó gì.

Điều này so với dưới trướng Lã Bố tốt hơn nhiều, dường như tiền đồ còn thêm chói lọi.

Thành Liêm đi theo Lã Bố nhiều năm, từ khi bắt đầu ở Tịnh Châu cũng đã là thuộc hạ của Lã Bố rồi....Lúc đó Lã Bố là Chủ Bộ còn Thành Liêm là Kiêu Kỵ, sau đó Lã Bố quy thuận Đổng Trác thì Thành Liêm được lên chức Đô úy. Từ đó về sau y cùng Lã Bố đánh Đông dẹp Bắc nhưng chức quan vẫn không được tăng lên.

Còn Trương Liêu lúc này đã là Lỗ tướng quốc, trong tay cầm nắm binh quyền. Ngoài miệng Thành Liêm không nói gì nhưng trong lòng nếu nói không ngưỡng mộ thì tuyệt đối là trái với lương tâm. Trương Liêu đến Hạ Bì trợ chiến, Thành Liêm tiếp nhận Hoài Thủy, tiết chế Trần Đăng, nhưng Trần Đăng là ai chứ? Sao có thể cam tâm bị Lã Bố đánh bại? Tính tình y ngang ngược kiêu ngạo, trong thiên hạ người mà y để mắt đến chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lã Bố được mệnh danh là Hao Hổ nhưng trong mắt Trần Đăng chỉ là một kẻ thất phu, mà nay lại thất bại dưới tay tên thất phu Trần Đăng làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?

Kể từ khi Trương Liêu rời đi, Trần Đăng bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Vì y và Thành Liêm có quen biết nhau từ trước nên mối quan hệ được xem là khá tốt, sau đó Trần Khuê ở Hạ Bì tạo phản mới khiến cho mối quan hệ với Lã Bố hoàn toàn xấu đi, còn Thành Liêm lại cực kỳ kính trọng Trần Đăng, bởi y xuất thân là người bình dân nên khi đối mặt với loại con cháu sĩ phu như Trần Đăng, Tiên Thiên củay lập yếu đi khí thế, chính vì thế nên Trần Đăng phái người liên lạc với y, Thành Liêm biết rõ không tốt nhưng không có cách nào cự tuyệt.

Sau đó Trần Đăng sai Từ Tuyên bí mật đi Hoài Phổ. Người tên Từ Tuyên này tự là Bảo Kiên, là người thuộc dòng họ Từ thị ở Hải Tây, đường đường là danh sĩ Từ Châu.

Sử sách có ghi lại, Tào Phi có khen ngợi Từ Tuyên là xã tắc chi thần, gã và Trần Đăng có mối quan hệ khá tốt, cùng Trần Kiểu cũng có mối quan hệ khá chặt chẽ, chỉ có điều sau này Tuân Kham lại tìm nơi nương tựa Lưu Sấm nên khiến cho Từ Tuyên và Trần Kiểu đoạn tuyệt với nhau. Người này là một danh sĩ xuất thân sĩ đại phu, Thành Liêm sao có thể thất lễ chứ?

Tài hùng biện của Từ Tuyên là độc nhất vô nhị, trong lúc nói chuyện với Thành Liêm cũng nói luôn thế cục thiên hạ hiện nay.

- Tào Công phụng mệnh vua thảo phạt nghịch tặc, tất cả vì đại nghĩa. Hao Hổ Lã Bố chỉ là một kẻ thất phu, mặc dù sức mạnh hơn người nhưng khó thành đại sự, ngươi xem hắn ở Từ Châu nhiều năm như vậy nhưng địa vị cũng không được củng cố. Trước kia Tào Công có nhiều chuyện nên không so đo với hắn, hiện nay Tào Công quyết định thảo phạt, Lã Bố sao có thể thoát được chứ? Thành tướng quân, ngươi theo Lã Bố nhiều năm như vậy trung thành và tận tâm....Nhưng nói thật ngươi đạt được cái gì chứ?

Ngươi xem tên tiểu tướng năm đó cũng đã trở thành một người nổi bật. Ngươi đã từng nghe qua cái tên Nhạc Tiến, Vu Cấm chưa? Hiện tại bọn họ cũng đã bái Đình hầu rồi, trở thành một cánh tay đắc lực của Tào Công, còn ngươi thì vẫn luôn cố thủ ở Từ Châu này, có bao nhiêu người biết đến tên ngươi? Ta biết Thành tướng quân ngươi trung nghĩa vô song, có trường hợp quân lựa chọn thần, cũng có trường hợp thần lựa chọn quân.

Lã Bố là một tên bạo ngược, tin lời tiểu nhân, ham mê sắc đẹp, không có phong thái làm minh chủ. Sách có câu " Chim khôn chọn cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo", Thành tướng quân, ngươi là một người bản lĩnh, định để phí vậy sao?

Từ Tuyên nói đúng với suy nghĩ của Thành Liêm nên khiến cho lòng y giao động. Sau đó Từ Tuyên và Trần Đăng lại đến khuyên bảo Thành Liêm, cuối cùng cũng khiến Thành Liêm đồng ý phản bội Lã Bố, đầu hàng Tào Tháo.

Chỉ có điều dù đã đầu hàng Tào Tháo nhưng trong người không có công lao thì y cũng khó được xem trọng....Vì thế Trần Đăng đã nghĩ ra kế hoạch “Ngàn dặm gấp rút tiếp viện” này. Trần Đăng cũng biết rõ với binh mã trong tay mình công phá Huyện Lăng không khó, nhưng để công phá được Huyện Lăng thì tổn thất cũng khá nghiêm trọng. Lưu Sấm ở Huyện Lăng, nhưng ở Hoài Âm và Hạ Tương cũng có binh mã, nếu chẳng may viện binh đến thì tổn thất của mình sẽ càng ngày càng lớn hơn....Đương nhiên, Trần Đăng sẽ không muốn hao binh tổn tướng như thế, biện pháp tốt nhất chính là nội ứng ngoại hợp, để Thành Liêm vào Huyện Lăng sau đó sẽ nghĩ cách cướp lấy thành trì.

Kế sách này có thể nói vô cùng khéo léo.

Mặc dù trong lòng Thành Liêm cũng vô cùng áy náy nhưng suy nghĩ đến tiền đồ vẫn quyết ý phối hợp cùng Trần Đăng.

Gió càng lúc càng lớn!

Thành Liêm ngồi trên lưng ngựa hít sâu một hơi, nhìn bầu trời tối đen trong lòng không khỏi lo sợ.

Có thành danh hay không còn phải xem tối nay thế nào.

Tuy tuổi Lưu Sấm không lớn nhưng thanh danh vang dội, nếu có thể diệt trừ hắn thì có thể xem là vang danh thiên hạ, từ nay về sau công danh rộng mở, phú quý đầy nhà. Nghĩ đến đó trong lòng Thành Liêm trở nên khẩn trương, áy náy tan biến hết. Ngoài đường lớn, ở lối rẽ y phân chia binh mã tiến đến cướp cửa thành, sau đó tự mình dẫn một ngàn quân linh hướng huyện nha mà tiến.

Cửa chính huyện nha mở rộng, công đường huyện nha đèn đuốc sáng trưng. Đứng bên ngoài huyện nha có thể mơ nhìn thấy bóng người qua lại.

Tuy nhiên, binh lính canh phòng huyện nha lại cực kỳ lơi lỏng, không thấy một bóng quân sĩ nào. Thoạt nhìn có vẻ Lưu Sấm thật sự trúng kế rồi, ngay cả một tên lính canh cũng không có, có lẽ trời thương mà giúp y rồi.

Nghĩ đến đấy, trong lòng Thành Liêm trào lên cảm giác sục sôi, đột nhiên giơ trường mâu lên giục ngựa phóng về hướng huyện nha, binh lính phía sau cũng tiến lên cùng Thành Liêm tiến nhanh qua cửa chính vào huyện nha.

Thành Liêm đi đầu xâm nhập vào nội đường.

Trong không khí tràn ngập mùi quái dị làm người ta cảm thấy không thoải mái chút nào. Tuy nhiên Thành Liêm lại không cảm thấy như thế liền giục ngựa tiến lên, tay nâng trường mâu giơ cao nhằm trúng Lưu Sấm như đang ngủ say trên bàn mà đâm xuống.

Nào biết được khi một mâu hạ xuống, Thành Liêm lại cảm thấy có gì không thích hợp.

Y vội rút trường mâu lên, chợt nghe tiếng rầm vang truyền đến, áo giáp trên người Lưu Sấm rơi xuống, rơm rạ bên trong cũng rơi lả tả trên đất....

Là người nộm ư?

Thành Liêm ngẩn ra, đột nhiên giật nảy mình lạnh toát.

Không được rồi, bị lừa!

Y thúc ngựa nhanh chóng đi ra ngoài, chợt nghe tiếng mõ liên tục truyền đến, ngoài huyện nha tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, cũng có vô số hỏa tiễn từ huyện nha bắn ra, khắp nơi đều chất đống củi, cũng có cây trẩu nhúng chất dẫn cháy, trong chốc lát cả huyện nha đã biến thành biển lửa, lửa nổi lên cộng với gió làm cho lửa lan càng nhanh.

- Thành Liêm!

Một âm thanh quen thuộc ngoài thành truyền đến:

- Thật không ngờ ngươi phản chủ cầu vinh, thật quá đáng chết.

Cao Thuận?

Trong lòng Thành Liêm cả kinh, vội vàng lớn tiếng hô hét:

- Hiếu Cung, đừng hiểu lầm......

- Cẩu tặc, ngươi còn mạnh mồm à, ngươi không biết Hoàng thúc sớm nhìn ra sơ hở cho nên mới giăng lưới chờ ngươi mang đầu đến.

Thanh âm của Cao Thuận chứa chan sự đau thương căm giận. Gã đứng ở quảng trường huyện nha, phía sau cung tiễn như mưa phóng tới, bắn binh lính Thành Liêm chết sạch.

Thủ hạ của Thành Liêm muốn đánh ra ngoài, nào ngờ vừa vọt ra đã đối diện với trăm chiếc lộc xa, trên xe dựng sắc những tấm ván gỗ có thể che tên, trên xe chứa dầy cỏ, lửa cháy hừng hực, quân sĩ kéo lộc xa chặn ngang cửa huyện nha môn, đóng kín cửa huyện nha. Đồng thời cung tiễn thủ không ngừng bắn tên, những hỏa tiễn này bắn chết vô số quân lính muốn xông ra ngoài huyện nha.

Mấy lần Thành Liêm muốn thúc ngựa lao ra khỏi huyện nha, nhưng lửa quá mạnh không thể nào bức lui được......

Xa xa truyền đến tiếng kêu giết.

Chắc lúc này quân sĩ cướp cửa thành cũng sẽ gặp hậu quả tương tự. Trong lòng Thành Liêm không khỏi kêu khổ, tên Lưu Sấm này không ngờ lợi hại như thế, liếc mắt một cái đã thấu được kế sách của Trần tiên sinh.

Y có chút hối hận nhưng đã không có đường lui, một khi đã thế thì chỉ còn đường liều mạng mà đi....Lửa cháy huyện nha càng lúc càng mãnh liệt, Thành Liêm rời ngựa chạy bộ ra ngoài, y từ huyện nha chạy ra phía sau nhưng chạy ra phía sau lửa cháy càng dữ hơn, nơi đó là một biển lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play