Câu nói kia của Lưu Sấm nghe vào dường như bình thản không có gì lạ, nhưng Hầu Thành lại cảm nhận được nồng đậm sát ý.
Hầu Cát nằm trên mặt đất, lăn lộn kêu rên, lại không người nào dám đi lên cứu giúp. Phi Hùng Vệ đã rút ra đao thép, một đám như hổ rình mồi, bày trận phía sau Lưu Sấm. Chi Phi Hùng Vệ này, theo Lưu Sấm trải qua cuộc chiến Bàn Dương, rồi sau đó lại từ Đông Hải Quận một mạch liều chết, đi vào Hạ Bì. Có lẽ, bọn họ không coi là trải qua trăm trận chiến, nhưng chiến lực lại cực kỳ kinh người.
Sắc mặt Hầu Thành khó coi, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Y tuyệt đối không nghĩ tới Lưu Sấm sẽ cứng rắn, mạnh mẽ như thế, cứng rắn, mạnh mẽ đấy, giống như là đứng đầu Hạ Bì.
Liên tưởng đến thân phận của Lưu Sấm, Hầu Thành không khỏi có chút hối hận, trước đó đi khiêu khích Lưu Sấm, hình như là có chút lỗ mãng rồi!
Nhưng vấn đề hiện tại là, y có thể lùi bước sao? Hôm nay y chỉ cần lộ ra nửa điểm khiếp ý, ngày sau liền mơ tưởng ưỡn ngực ngẩng đầu ở trước mặt Lưu Sấm. Trong lòng Hầu Thành đột nhiên dâng lên một lượng hận ý không rõ. Tuy nhiên hận ý này thực sự không phải là nhằm vào Lưu Sấm, càng nhiều là oán niệm đối với Lã Bố. Nếu không có Lã Bố dung túng Lưu Sấm, Lưu Sấm hắn sao lại dám ở trong thành Hạ Bì, bừa bãi như thế? Ừ, chính là Lã Bố dung túng! Chúng ta vì gã xuất sinh nhập tử, không so được với một đứa nhỏ.
Có đôi khi, tư tưởng con người sẽ cực kỳ quái dị. Tỷ như Hầu Thành bây giờ, y không suy nghĩ lúc trước chủ động gây hấn, ngược lại oán giận Lã Bố dung túng Lưu Sấm. Mà trên thực tế, loại ý nghĩ này ở trong tám kiện tướng rất có thị trường, đều không phải là của một mình Hầu Thành.
Lưu Sấm, lấy tuổi trẻ hoành hành Từ Châu, đánh bại Lã Bố hai lần. Dựa vào xuất thân, lại có đám người Trịnh Huyền tương trợ, còn tuổi nhỏ liền là chư hầu một phương, thậm chí phong hầu bái tước, có thể nói phong quang vô hạn. Trong hai năm qua, nhân vật phong quang nhất Từ Châu cũng không phải là Lã Bố, mà là Lưu Sấm.
Điều này cũng làm cho rất nhiều người cảm thấy không phục, thậm chí bởi vậy mà sinh ra tâm tư đố kị mãnh liệt.
Mà trong chuyện này nhân vật đại biểu, đó là Tang Bá.
Tang Bá vì sao đầu hàng Tào Tháo? Thứ nhất Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, chiếm giữ tên đại nghĩa. Thứ hai, cũng là bởi vì Lưu Sấm nhanh chóng quật khởi, cũng làm cho trong lòng Tang Bá, cảm thấy rất không thoải mái...
Hai năm trước, Lưu Sấm hoảng sợ như chó nhà có tang, thậm chí ngay cả một nơi an thân đều không có. Dựa vào Tang Bá trợ giúp, hắn mới đứng vững ở Đông Võ, rồi sau đó nhập trú Bắc Hải, thành tựu chư hầu một phương. Hai năm qua đi, năm đó cái tiểu tử phải trả tiền mua đường kia, đã là Bắc Hải Tướng, Dương Võ Tướng Quân, Quán Đình Hầu, Đại Hán hoàng thúc. Tào Tháo cũng vậy, Lã Bố cũng thế, bao gồm Viên Thiệu đều nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng Tang Bá thì sao? Vẫn là cái Kỵ Đô úy nho nhỏ, thậm chí ngay cả cái Lang Gia huyện đều không lăn lộn hơn. Loại chênh lệch địa vị này, khiến cho Tang Bá cảm thấy vô cùng nghẹn khuất... Lúc ban đầu đối với Lưu Sấm hữu hảo, dần dần cải biến thành oán hận.
Đồng dạng, y càng cảm thấy được Lã Bố lấy không đáng để đi theo.
Khi năm Kiến An thứ hai, sau khi Quách Gia qua nhiều lần thư lui tới, đi tới Vãng Dương để thuyết phục Tang Bá.
Quách Gia kia là nhân vật nào? Chính là Tư Không quân sự Tế tửu, mưu thần thân tín bên người Tào Tháo. Một phen thuyết phục, Tang Bá liền động tâm suy nghĩ... Sau đó, Tào Tháo tư thụ Lang Gia huyện, Thiết quảng Võ Tướng quân, càng khiến Tang Bá quyết định.
Có câu là chim khôn chọn cây mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo. Người đi hướng lên trên, nước chảy về chỗ thấp... Tang Bá cũng không muốn cả đời vô danh vô phân không lý tưởng như vậy. Quảng Võ Tướng quân mặc dù là cái tạp hiệu tướng quân, lại chưởng việc chinh phạt, cùng cấp với Dương Vũ Tướng Quân. Hấp dẫn thật lớn như thế, Tang Bá sao có thể cự tuyệt? Không chỉ có là Tang Bá, còn có Hầu Thành, Tống Hiến và Ngụy Tục, cũng cảm giác không quá thoải mái.
Trước đó, Tang Bá thường xuyên viết thư lui tới với Hầu Thành, trong ngôn ngữ liền toát ra bất mãn đối với địa vị hiện giờ, cùng ghen tị đối với Lưu Sấm.
Ghen tị là loại bệnh, hơn nữa bệnh rất dễ dàng lây. Ba người Hầu Thành trong lúc vô tình, liền sinh ra loại tình cảm chán ghét đối với Lưu Sấm.
Từ khi Lã Lam gả cho Lưu Sấm, Lã Bố cũng thường xuyên khen ngợi Lưu Sấm càng khiến cho ba người Hầu Thành cảm thấy phiền chán.
Khi không có anh hùng, hẳn là đầy tớ nhỏ thành danh!
Trong lòng ba người, đại khái chính là loại ý tưởng như vậy... Thế cho nên hôm nay khi Hầu Thành nhìn thấy Lưu Sấm, liền không kìm nổi bạo phát ra. Nào biết được, Lưu Sấm càng cứng rắn, mạnh mẽ khó chống đỡ như thế. Lúc này Hầu Thành đã đâm lao phải theo lao, căm tức Lưu Sấm, đột nhiên hét lớn một tiếng, thúc ngựa vắt thương, liền hướng Lưu Sấm đánh tới.
Trong lòng Lưu Sấm lành lạnh, một tay kéo đao, vượt qua trước người, giục ngựa liền muốn nghênh đón. Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng dây cung vang, một mũi tên từ đằng xa phóng tới, đinh một tiếng phóng ở giữa hai người.
- Hoàng thúc, Nguyên Định, dừng tay!
Một con khoái mã dọc theo đường Bạch Môn Lâu bay nhanh đến, trên ngựa một viên Đại tướng, đúng là Trương Liêu. Y vốn là đóng ở Quảng Lăng, trước đó Trần Cung và Thành Liêm thảo luận do Thành Liêm đóng ở Hoài Phổ, mới khuyên Trương Liêu trở về. Nào biết được, mới vừa đến Hạ Bì đã nghe nói Lưu Sấm và Hầu Thành giằng co ở trên đường cái. Đối với điểm tâm tư này của Hầu Thành, Trương Liêu tự nhiên rõ ràng.
Thân là một trong Bát kiện tướng, quan hệ giữa Trương Liêu và đám người Hầu Thành, Tang Bá cũng không chặt chẽ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ tụ ở một chỗ uống rượu.
Y biết rõ, trong lòng Hầu Thành bất mãn đối với Lưu Sấm. Lại thật không ngờ Hầu Thành lại có thể phát tác vào lúc này, hơn nữa là bên đường gây hấn... Lưu Sấm là ai? Trong lòng Trương Liêu biết rõ. Đừng nhìn Lưu Sấm bình thường nhìn qua giống như cực kỳ thật thà chất phác thành thật, nhưng khi nảy sinh giết người, tuyệt đối lòng lang dạ sói, tuyệt sẽ không giữ nửa điểm tình cảm.
- Văn Viễn tới thật đúng lúc, Lưu Sấm không coi ai ra gì, thế nhưng ở trên đường làm con ta trọng thương, kính xin Văn Viễn giúp ta một tay, bắt cái thằng chó này, chờ quân hầu xử lý.
- Văn Viễn, muốn đối địch với ta sao?
Khóe miệng Lưu Sấm nhếch lên, lạnh giọng hỏi. Trong lòng Trương Liêu kêu khổ, vội vàng ở trên ngựa chắp tay:
- Nay Tào Tháo hãm thành, ngươi không suy nghĩ giúp chủ công, còn muốn gây rối bên đường, lẽ nào khinh ta không biết sao? Hoàng thúc lần này đến vốn để trợ quân hầu, là khách nhân. Ngươi không biết nặng nhẹ như vậy, chẳng lẽ muốn cho người chê cười là chúng ta không biết đạo đãi khách hay sao?
- Trương Văn Viễn...
Luận chức vụ, chức quan của Trương Liêu cao hơn Hầu Thành nhiều. Hầu Thành chẳng qua là Kỵ Đô úy, tuy rằng cũng là hai ngàn thạch bổng lộc, nhưng là một Võ tán quan.
Mà Trương Liêu từ thời kì Đổng Trác, đã là Kỵ Đô úy, sau lại là Diêu Lĩnh Lỗ Tướng quốc. Cho nên nếu bàn về địa vị, Hầu Thành căn bản không thể đánh đồng với Trương Liêu. Mà Trương Liêu lại dũng lực hơn người, dưới Lã Bố, là người thứ nhất, đám người Hầu Thành còn lâu mới có thể sánh bằng. Đồng thời, Trương Liêu cũng là người nắm binh quyền nhiều nhất dưới trướng Lã Bố... Chẳng qua cùng là Bát kiện tướng, Hầu Thành cảm thấy, địa vị của mình và địa vị của Trương Liêu không kém nhiều.
Trương Liêu cũng không để ý Hầu Thành, mà khom người vái chào Lưu Sấm.
- Hoàng thúc, cần gì chấp nhặt với đám tiểu nhi? Nay Tử Thiện đã bị giáo huấn, kính xin hoàng thúc thả hắn một lần.
Lưu Sấm lộ ra nụ cười thô lỗ, cũng không nói chuyện, giục ngựa lui về phía sau hai bước. Trương Liêu đâu còn có thể không rõ ý tứ của Lưu Sấm, vội vàng lại chắp tay nói tạ ơn, quay đầu nói:
- Nguyên Định, muốn Tử Thiện chết ở trên đường hay sao?
Trương Liêu không chịu hỗ trợ, mà Hầu Thành tự nhận cũng không phải Lưu Sấm đối thủ. Vừa rồi y sở dĩ động thủ cùng với Lưu Sấm, là có chút bất đắc dĩ. Hiện giờ... Y vội vàng cho người đem Hầu Cát trở về cứu, sau khi hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Sấm, hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa bước đi.
Lưu Sấm hơi hơi nhăn mày lại, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu Trương Liêu muộn một chút lại đây, hắn hôm nay chắc chắn chém Hầu Thành ở trên đường phố rồi.
Lưu Sấm đối với Hầu Thành có thể nói toàn bộ không có thiện cảm nào, thậm chí có chút chán ghét.
Trong lịch sử, Hầu Thành chém mua năm mươi con ngựa, để môn khách chăn thả... Không nghĩ môn khách mang theo ngựa đi tới Vãng Thành, muốn nương tựa vào Lưu Bị. Sau khi Hầu Thành nghe nói, liền dẫn người đoạt ngựa lại, vì thế các chúng tướng ủ rượu giết heo. Vốn Hầu Thành còn dẫn theo nửa con heo và năm đấu rượu tính toán dâng cho Lã Bố, lại không nghĩ Lã Bố mới ban bố lệnh cấm rượu, Hầu Thành chẳng khác gì là làm ngược lại, bị Lã Bố trách cứ một chút.
Cũng chính bởi vậy, Hầu Thành càng lại sinh ra ý phản bội.
Khi binh của Tào Tháo vây Hạ Bì, Hầu Thành và Tống Hiến, Ngụy Tục trói Trần Cung lại, đầu hàng Tào Tháo. Tam Quốc Diễn Nghĩa nói, Lã Bố đánh Hầu Thành năm mươi côn, vì thế Hầu Thành đánh cắp ngựa Xích Thố, đầu hàng Tào Tháo...
Câu chuyện này mà nói, không coi là ai đúng sai. Hầu Thành hiến rượu là ý tốt, nhưng vấn đề là Lã Bố mới ban bố lệnh cấm rượu, sao có thể nào châm chước cho được? Trách cứ một chút, cũng là phản ứng bình thường.
Không nói đến Lã Bố đánh Hầu Thành năm mươi roi hay không, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nói là gã bị đánh. Nhưng cứ cho là đánh đi, Hầu Thành liền ghi hận trong lòng, lập tức phản chủ đầu hàng hay sao? Nếu là không đánh, chỉ vài câu trách cứ, khiến cho lòng gã sợ hãi? Nói cho cùng, đám người Hầu Thành đã sớm có lòng phản bội Lã Bố... Tam quốc chí cũng vậy, Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng thế, năm mươi roi kia và một chút trách cứ chẳng qua là che đậy mà thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo Lã Bố là người ác, là trong thời Tam quốc chẳng phải càng không được người chào đón đó sao?
Cho nên Hầu Thành gây hấn, Lưu Sấm liền động sát cơ. Lã Bố dù là người tốt hay không tốt thì đó cũng là cha vợ hắn, hắn cũng không muốn Lã Bố bị loại tiểu nhân này làm hại.
Trong lòng thầm kêu đáng tiếc, Lưu Sấm và Trương Liêu lập tức hàn huyên.
Hầu Thành chân trước mới vừa đi, sau lưng Trần Cung liền mang theo người tiến đến... Y cũng là nghe người ta nói, Hầu Thành và Lưu Sấm phát sinh tranh chấp bên đường, cho nên mới tới khuyên can. Thấy Trương Liêu đã ở đây, Trần Cung lập tức liền nhẹ nhàng thở ra. Nếu Văn Viễn đã trở lại, nói vậy sẽ không có chuyện gì nữa.
- Hoàng thúc, ngươi cần gì phải vậy?
- Chẳng lẽ lại để người khác bắt nạt trên đầu ta, ta cũng phải nén giận?
Trần Cung liên tục xua tay:
- Hoàng thúc, Cung cũng không phải ý này. Chỉ có điều Tào quân vây thành, lúc này phát sinh mâu thuẫn với Hầu Nguyên Định, thật sự không phải chuyện tốt... Dù sao, Quân hầu đối Hầu Nguyên Định cũng có chút nể trọng.
Nể trọng?
Nể trọng gã trói ngươi lại đầu hàng Tào Tháo?
Chỉ có điều những lời như thế này Lưu Sấm không có cách nào nói ra miệng, dù sao cũng là một chuyện chưa xảy ra. Cho nên, Lưu Sấm chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt không hài lòng.
Trần Cung cũng cảm thấy được lời nói vừa rồi của y có chút không ổn. Lã Bố nể trọng đối với Hầu Thành, nhưng nói cho cùng, Lưu Sấm là con rể Lã Bố. Hành động hôm nay của Hầu Thành không chỉ có là tìm Lưu Sấm gây phiền toái, hơn nữa đã thể hiện không chút coi trọng thể diện của Lã Bố.
Nhưng những lời này, y cũng không thể mở miệng.
- Hoàng thúc, quân hầu đang tìm ngươi.
- Hả?
- Văn Viễn tới thật đúng lúc, chúng ta cùng đi gặp quân hầu... Vừa mới nhận được tin tức, Tào Tháo đã công chiếm Bành thành rồi.
- A?
Trương Liêu nghe vậy cả kinh, vội vàng nói:
- Bành thành thành tường cao dày, dễ thủ khó công. Tào Tháo dùng cách nào mà nhanh chóng như thế, liền công chiếm Bành thành như vậy chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT