Tất cả các việc vặt vãnh đều được xử lý thỏa đáng, sắc trời đã tối. Lưu Sấm đi thăm Lã Lam trước, tiểu nha đầu tuy được Lưu Sấm hứa hẹn, nhưng hắn nhìn ra được nàng vẫn vô cùng khẩn trương và lo lắng. Cũng may, có Tuân Đán ở cùng nàng, không để nàng đến mức quá mức tịch mịch.

Sau khi Lưu Sấm lừa hai tiểu nha đầu ngủ say, liền một mình ngồi ở trong hoa viên hậu trạch. Một vòng trăng sáng nhô lên cao, trong hoa viên giống như bịt kín một tầng lụa mỏng màu bạc. Hắn một mình ngồi ở đó, ngẫm nghĩ tâm sự … Cân nhắc tiến hành, mọi việc đều thuận lợi, rốt cục đến thời cơ cuối cùng chưa? Trong lòng Lưu Sấm có chút khẩn trương, nhưng song song lại có một chút chờ đợi … Rốt cục phải quyết đấu cùng Tào Tháo. Tuy rằng trước đây hắn đã mấy lần giao phong cùng Tào Tháo, nhưng chung quy không phải cùng bản thân Tào Tháo. Cái loại cảm giác kích thích này đương nhiên là có. Dù sao đối thủ này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

- Mạnh Ngạn, có phải đang lo lắng hay không?

Hai tay nhỏ bé khoát lên trên vai Lưu Sấm, nhẹ nhàng vuốt ve nhè nhẹ. Không cần quay đầu lại, Lưu Sấm cũng biết là Mi Hoán tới.

- Đúng vậy!

- Tào Tháo đó thực sự rất lợi hại?

- Ừ! Lưu Sấm nhẹ giọng nói:

- Sau khi mình ta từ huyện Cù giết đi ra, chỉ sợ trận chiến trước mắt này là một lần ta không có nắm chắc nhất. Trước đây tuy rằng ta cũng không có nắm chắc, nhưng ít ra là có lòng tin. Thế nhưng lúc này đây, đối thủ là Tào Tháo … Hoán Hoán, nàng biết không? Ta kỳ thực vẫn rất ngưỡng mộ lão, chỉ tiếc chúng ta tất nhiên phải trở thành đối thủ. Đối con người này, ta thật sự là có chút sợ hãi. Nhưng ta phải cùng lão đánh một trận. Không chỉ có là vì Linh Đang, cũng là vì chính ta. Cho nên, trong lòng ta thật sự là thấp thỏm bất an.

Trước người ngoài, Lưu Sấm tràn đầy lòng tin. Thế nhưng ở trước mặt Mi Hoán, hắn không cần mang mặt nạ.

Mi Hoán dán tại trên lưng Lưu Sấm, ôm lưng áo hắn:

- Đại Hùng ngốc nhà ta lợi hại nhất, cho là Tào Tháo, cũng nhất định không thắng được chàng!

Lưu Sấm nở nụ cười! Hắn nhẹ giọng nói:

- Đó là tất nhiên, Hùng ngốc nhà nàng cũng không dễ dàng đối phó như vậy.

- Cho nên, chàng nhất định phải an toàn trở về.

- Ừ!

Lưu Sấm xoay người, ôm Mi Hoán vào trong lòng. Mi Hoán tựa trong lòng hắn, cũng không nói gì … Trong hoa viên im ắng, ở đầu đường mòn, Gia Cát Linh và Cam phu nhân nhìn bóng lưng hai người. Cũng không khỏi như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Các nàng biết, lúc này Lưu Sấm nhất định đã khôi phục bình tĩnh.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Lưu Sấm đã quần áo nón nảy chỉnh tề. Ngoài cửa biệt viện, sớm có Phi Hùng vệ chuẩn bị xong chiến mã. Hắn lên ngựa. Sau khi nói lời từ biệt với đám người Mi Hoán, liền đi thẳng ra ngoài thành.

Trong quân doanh ngoài thành Cao Mật cũng đã chôn xong nồi nấu cơm, đám quân sĩ đã chỉnh trang gọn gàng chờ xuất phát. Lưu Sấm đi tới đại doanh, phát hiện đám người Quản Hợi, Hoàng Trung, Lữ Đại đã sớm đợi trong quân trướng.

- Mạnh Ngạn, hay là để ta đi.

- Đúng vậy, nếu không để lão phu đồng hành cùng hoàng thúc.

Quản Hợi và Hoàng Trung đều tiến lên thỉnh chiến, lại bị Lưu Sấm cự tuyệt.

- Thúc phụ, Hán Thăng tướng quân. Lúc này đây ta phải tự mình đi trước, lý do ngày hôm qua ta đều đã nói rồi, đừng nói năng rườm rà nữa. Cao Mật là chỗ căn cơ của ta, giao vào trong tay hai vị, ta vô cùng yên tâm. Chính là mong hai vị lưu ý Thái Sơn Lã Càn, Tử Nghĩa và Công Lưu mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng … Thế nhưng thủ hạ của Tào Tháo, người tài ba thực sự không ít.

Quản Hợi và Hoàng Trung sau khi thấy khuyên bảo cũng vô hiệu, cũng chỉ đành đáp ứng. Giờ mão, tiếng trông canh trong doanh vang lên ba lần, Phi Hùng vệ đã tập kết xong. Hắn mệnh Hạ Hầu Lan làm tiên phong, suất lĩnh sáu trăm Phi Hùng vệ mở đường.

Sau đó, Lưu Sấm tự mình dẫn chín trăm bộ tốt làm trung quân xuất phát rời đi … Hoàng Thiệu thì lĩnh ba nghìn tạp binh, áp tải vận chuyển lương thảo. Giờ Thìn tới, đại quân rồng rồng rắn rắn từ trong quân doanh hành quân rời đi.

Đám người Mi Hoán leo lên thành đầu Cao Mật, nhìn theo đại quân rời đi … Nhìn cờ quạt càng đi càng xa, trên mặt các cô gái đều ngấn lệ.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Ngày mùng tháng chín năm Kiến An thứ ba, Lưu Sấm dẫn Phi Hùng vệ đến Đông Võ.

Thị trấn Đông Võ cũng đề phòng sâm nghiêm giống như vậy. Sử Hoán, Từ Thịnh, Cao Thuận, Hứa Chử và Trịnh Nhân ở ngoài thành nghênh tiếp Lưu Sấm. Vốn là Thái Sử Từ cũng muốn đến đây nghênh tiếp, thế nhưng Thái Sơn quận đột nhiên điều động đại quy mô binh mã, Lã Càn ra lệnh cho Quách Tổ đóng quân ở huyện Cái, nhìn chằm chằm. Thái Sử Từ giận dữ, liền lập tức đem ba nghìn binh, tiến sáu mươi dặm về phía tây đóng quân ở Ki Ốc Sơn. Sau đó, Trần Đàn điều động binh mã tại An Khâu và Xương An, đóng ở tại Cô Mạc, xuất binh tương trợ bất cứ lúc nào.

Chiến sự Bành Thành chưa khai hỏa, không khí chiến tranh tại Đông Võ cũng đã dày đặc.

Sau khi Lưu Sấm nghe Sử Hoán báo cáo, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại.

- Công Lưu, ngươi thấy việc này thế nào?

- Theo mật thám hồi báo, Thái Sơn quận gần đây điều động binh mã nhiều lần, Lã Càn nóng lòng muốn tỉ thí, tự sẽ dấy binh đối với Bắc Hải. Có điều mạt tướng cho rằng, binh mã Thái Sơn quận mặc dù đông, nhưng chưa chắc đã dám xâm phạm biên giới. Dù sao Thái Sơn tiếp giáp quận Tề và Tế Nam quốc … sẽ bị Viên Thị chinh phạt bất cứ lúc nào. Cho nên, Lã Càn tuyệt đối không thể tập trung toàn bộ binh mã đến đây chinh phạt, nói cách khác, chính là gã có đến mà không có về.

Thái Sơn quận có mười hai huyện, nhân khẩu gần sáu mươi vạn. Ngoài diện tích to lớn, hầu như là được hợp bởi diện tích hai quận Bắc Hải và Đông Lai. Cho nên, Lã Càn tuy rằng binh hùng tướng mạnh, thế nhưng bởi hai mặt thụ địch, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là Lưu Sấm cũng không dám phớt lờ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói:

- Tuy nói như thế, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút mới được.

- Dạ!

- Công tử, lần này hãy mang ta cùng xuất chinh đi.

Đợi Lưu Sấm và Sử Hoán nói xong, Từ Thịnh nhịn không được nhảy ra nói:

- Tại vịnh Giao Châu mỗi ngày làm lão đại giáo huấn mọi người, thật sự là có chút chán nản. Trọng Khang trước đó ở tại Đông Lai đại khai sát giới, ta lại cả ngày trấn thủ Tráng Võ, ăn không ngồi rồi … Ta thật sự là không muốn tiếp tục ở bên kia nữa, không bằng mang ta cùng đi trước?

Từ Thịnh nóng lòng, khiến tất cả mọi người không nhịn được cười.

Lưu Sấm cũng biết, một năm qua Từ Thịnh đích thật là rất nghẹn khuất. Lúc đánh Đông Lai, Thái Sử Từ tiến quân thần tốc, hầu như không người nào có thể ngăn cản. Vốn tưởng rằng có thể đại triển quyền cước, mỗi lần chạy đến thì sự việc đều đã kết thúc. Về sau có vài lần thảo phạt đạo phỉ nhưng trên cơ bản là bẻ gãy nghiền nát, căn bản không có cơ hội cho Từ Thịnh thi triển quyền cước.

Năm nay càng như vậy, đóng ở Tráng Võ, mưa thuận gió hoà. Thậm chí ngay cả hình bóng một đạo tặc cũng không gặp được … Không có còn cách nào, ai bảo nơi Hùng Bi quân đi qua, đạo phỉ đều bị giết sạch sẽ?

Hoàng Thiệu nhịn không được bèn nói:

- Công tử, không bằng mang theo Văn Hướng đi cùng. Trong hậu quân ta không có tướng quân giỏi tọa trấn, chung quy là có chút không thích hợp.

Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cũng là đạo lý này. Tuy rằng hắn không lo lắng lương đạo, nhưng Hoàng Thiệu dù sao cũng là một văn nhân, tay trói gà không chặt.

Nói trắng ra, Hoàng Thiệu là một mưu sĩ, mà không làm được chủ tướng … Dù sao vịnh Giao Châu bên kia hiện nay cũng không có gì uy hiếp, chi bằng dẫn y đồng hành.

- Đã như vậy, Văn Hướng liền bàn giao một chút chuyện bên Tráng Võ cho Ích Ân đại huynh, để Nguyên Đại tiếp nhận vịnh Giao Châu.

Tiết Văn hiện tại làm Bất Kỳ Lệnh, ngược lại cũng rất dễ dàng. Tài cán của y, thật ra Lưu Sấm không lo lắng, hơn nữa cũng coi như là người đi theo Lưu Sấm thời gian rất lâu, giao vịnh Giao Châu cho Tiết Văn, cũng không có gì trở ngại. Chính yếu chính là, Tiết Văn ở tại vịnh Giao Châu đã hơn một năm rồi, đối với tình hình của vịnh Giao Châu cũng vô cùng quen thuộc. Để y thế chỗ Từ Thịnh cũng vô cùng hợp lý.

Từ Thịnh sau khi nghe xong vô cùng hưng phấn. Cuối cùng y cũng có thể thoát khỏi đống tạp vụ rườm rà này, làm những việc y thích.

- Lão Hổ ca, con ngựa Sa Lý Phi kia có vừa lòng không?

Sau khi Hứa Chử nghe xong, lập tức nhếch miệng thoải mái cười to:

- Sa Lý Phi đó quả nhiên là ngựa tốt, ta rất thích … Hắc hắc, nay có con ngựa này, dù là giao phong cùng Lã Bố, ta cũng không sợ.

Lưu Sấm không nhịn được cười to:

- Lão Hổ ca, lần này chúng ta không phải giao thủ với Ôn Hầu, địch nhân của chúng ta, là Tào Tháo kia.

Hứa Chử cười lạnh một tiếng:

- Vậy càng tốt, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem thủ đoạn của Tào Tư Không này.

Hùng Bi quân qua một năm huấn luyện dã ngoại, dưới sự huấn luyện của Cao Thuận, từ lâu đã trở thành một đội quân thép. Thế nhưng so sánh với Hãm Trận Doanh, Lưu Sấm cũng không biết rõ ràng, nếu không kéo ra ngoài đánh một hồi, làm sao biết được uy lực của Hùng Bi quân?

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Mùng năm tháng chín, cuộc chiến Bành Thành bắt đầu mở màn.

Cũng chính tại điểm này, Lưu Sấm mệnh lệnh cho Hứa Chử làm tiên phong, Hạ Hầu Lan làm phó tướng, hắn và Cao Thuận tọa trấn trung quân, với Hoàng Thiệu làm quân sư, năm nghìn binh mã rồng rồng rắn rắn xuất phát từ thành Đông Võ. Từ Thịnh tọa trấn hậu quân, phụ trách vận chuyển lương thảo đồ quân nhu. Cùng lúc đó, xa tại Bành Thành quận của Từ Châu, một trận đại chiến đã bắt đầu mở màn. Tào Tháo tự mình đốc chiến, phát động mãnh liệt công kích về hướng Bành Thành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play