Hạ Mật, là trấn Vi Tử thuộc Xương ấp ở hậu thế. Nó được xây dựng vào năm thứ hai Trung Nguyên, cũng chính là năm 148 trước công nguyên, là một tòa thành cổ có hơn ba trăm năm lịch sử.

Trong lòng Cam Ninh rất tò mò, Lưu Sấm dẫn đến Hạ Mật làm cái gì. Mắt thấy Hoàng Trung độc lĩnh một quân, nếu nói là trong lòng không hâm mộ, đây tuyệt đối là lời nói dối.

Nhưng nếu Lưu Sấm an bài như vậy, Cam Ninh cũng không tiện hỏi nhiều. Hạ Mật là một thành nhỏ, ở giữa Giao Thủy và Duy Thủy. Chỉ là sau khi Cam Ninh đến Hạ Mật, liền lập tức cảm nhận được một loại hơi thở bất thường.

Thành nhỏ này đề phòng nghiêm ngặt. Hai bên Duy Thủy và Giao Thủy đều có đồn trú binh mã, vừa vào Hạ Mật, liền có thể cảm thấy được cái loại hơi thở nghiêm ngặt này.

Quản Hợi ở ngoài thành Hạ Mật nghênh đón Lưu Sấm, cùng Lưu Sấm hàn huyên một trận. Đã qua một năm, Lưu Sấm đích thật là quá mức bận rộn, thậm chí không có thời gian gặp lại Quản Hợi. Ngày đại hôn, Quản Hợi vốn định đến chúc mừng. Nào biết được Đô Xương xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến cho Quản Hợi không thể không thay đổi hành trình ngay lúc đó, ở lại bí mật xử lý sự vụ. Rơi vào đường cùng, ông đành phải để Tuân Khuông thay mặt ông tới Cao Mật. Nhưng trong lòng luôn luôn có chút áy náy.

- Mạnh Ngạn, cháu cuối cùng đã đến rồi!

Quản Hợi dùng sức vỗ bờ vai của Lưu Sấm, mà nụ cười hàm hậu luôn nở trên mặt Lưu Sấm, không có chút nào tức giận.

- Đây là thúc phụ của công tử, nhưng không phải thúc phụ của bổn gia, mà là thúc phụ khác họ. Từ khi công tử xuất thế tới nay vẫn luôn đi theo công tử, cũng là một trong những người già có công lớn có tư cách nhất ở chỗ chúng ta.

Chu Thương thấp giọng giải thích ở bên tai Cam Ninh, Cam Ninh cảm kích gật đầu ghi nhớ.

- Hưng Bá, mau tới bái kiến thúc phụ nhà ta.

Lưu Sấm ngoắc tay, ra hiệu Cam Ninh đi lên bái kiến Quản Hợi. Đồng thời hắn lại giới thiệu với Quản Hợi:

- Đây là Thượng tướng cháu mới mời tới, có cái dũng vạn phu không đỡ, sàn sàn như Tử Nghĩa. Về sau, kính xin thúc phụ quan tâm nhiều hơn.

Quản Hợi tròn mắt, đánh giá Cam Ninh từ trên xuống dưới. Ánh mắt sáng quắc rơi trên người Cam Ninh khiến y sinh ra một loại cảm giác khẩn trương.

- Thúc phụ, như thế nào?

- Thật là một hảo hán..

Quản Hợi gật đầu khen ngợi, rồi sau đó đưa ánh mắt dời đi, hạ giọng nói:

- Mạnh Ngạn, nhưng ta sẽ đi ngay bây giờ?

- Ừ!

- Vậy chúng ta xuất phát ngay, ta đã phái người bảo lão Tiết ở bên kia chuẩn bị chỗ ở trước, đêm nay chúng ta ở đó rồi dừng lại thêm mấy ngày, cũng dễ thấy rõ ràng.

- Như thế, rất tốt!

Cứ như vậy, sau khi Lưu Sấm và Quản Hợi hội hợp thậm chí không có vào Hạ Mật mà đi về hướng bắc luôn.

- Nguyên Phúc, chúng ta đang đi đâu?

Chu Thương nhìn thoáng qua Cam Ninh hơi có vẻ khẩn trương, hạ giọng nói:

- Ta cũng không quá rõ ràng, dù sao bên này thủ vệ phi thường nghiêm ngặt, ngươi theo kịp là được.

Trước khi chưa đạt tới mục đích, Chu Thương cũng không dám nói rõ mục đích. Mọi người đi dọc theo đại lộ ước chừng trên dưới ba mươi dặm, một cỗ hơi thở nồng đậm mùi nước biển phả vào mặt.

Một tòa xưởng xuất hiện trong tầm mắt của Cam Ninh... Nói là xưởng, lại rất giống một bến thuyền hơn. Năm đó khi Cam Ninh ở Ba Quận cũng từng gặp loại bến thuyền này. Cho nên y giật mình, mơ hồ đoán ra Lưu Sấm sắp sửa ủy nhiệm sự tình gì cho y, trong lòng chợt cảm thấy mừng như điên.

Bến thuyền Hạ Mật diện tích rất lớn, ước chừng hơn hai ngàn mẫu đất. Xung quanh có binh doanh đóng quân, ba bước một đồi, năm bước một trạm canh gác, từng đoạn được canh phòng nghiêm mật.

Tiết Châu ở ngoài bến thuyền đã chờ đợi lâu ngày. Nhìn thấy Lưu Sấm, y vội vàng mau đi vài bước khom người nói:

- Tiết Châu, bái kiến hoàng thúc.

- Tiết đương gia, đừng khách sáo như vậy... Ha hả, ta vẫn muốn sang đây xem tiến độ, đáng tiếc công việc quá nhiều, thế cho nên vẫn chưa đi được. Đúng rồi, tình hình bên này như thế nào? Nhìn bộ dáng, bến thuyền đã kiến tạo xong, không biết khi nào thì có thể bắt đầu hoạt động?

Tiết Châu vội vàng nói:

- Hồi bẩm hoàng thúc, trải qua nửa năm, cuối cùng không phụ nhờ vả. Tuy nhiên, hiện tại thợ thủ công chưa thuần thục, cho nên tiến độ hơi có vẻ chậm chạp. Hôm qua đã có một con thuyền hạ thủy, hôm nay đang chuẩn bị thử hàng.

Chiếu theo lời hoàng thúc nói, ta đã tăng thêm hai khối phù bản ở hai bên thân tàu, có thể tăng mạnh độ vững vàng của hải thuyền khi đi trên biển... Ngoài ra, tất cả khí cụ cũng đã tăng thêm xong. So sánh với lâu thuyền ban đầu, thì lớn hơn một chút, dài chừng ba mươi trượng, phân ba tầng, cao mười lăm trượng, mỗi thuyền có thể chứa ước chừng 600 người... Chỉ có điều tốc độ kiến tạo rất chậm, đợi sau khi thợ thủ công toàn bộ thuần thục, nhiều nhất một tháng cam đoan một con hải thuyền hoàn thành.

Cam Ninh ở một bên nghe vậy có chút như trong mơ, con thuyền thật lớn như thế...

Lưu Sấm từ chối cho ý kiến, để Tiết Châu ở phía trước dẫn đường, hắn cùng với Quản Hợi đi theo, Cam Ninh và Chu Thương thì gắt gao đi theo. Mọi người xuyên qua bến thuyền, liền nhìn đến ở bờ biển có một tòa bến thuyền giản dị. Một con thuyền dài chừng hơn sáu mươi mét, cao gần chừng ba mươi thước liền ra hiện ra trong tầm mắt.

- Toàn bộ bến thuyền, mà nay có hơn hai ngàn thợ thủ công, nhưng chân chính được cho là thuần thục đấy, không cao hơn một nửa.

Đứng ở trên bến tàu, Tiết Châu cũng có vẻ rất bất đắc dĩ:

- Hoàng thúc, nếu cho ta hai năm, ta có thể cam đoan, tất cả thợ thủ công đạt tới trình độ thuần thục.

Lưu Sấm hạ giọng nói:

- Nhưng chúng ta hiện tại không có nhiều thời gian như vậy.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Chiếc thuyền này tốc độ như thế nào?

Tiết Châu nói:

- Con thuyền thật lớn như thế, chúng ta cũng là lần đầu tiên chế tạo ra, cho nên rất khó nói rõ ràng tốc độ của nó là bao nhiêu. Chiếc thuyền này, ít nhất cần 150 người mới có thể thao tác. Nếu không phải hoàng thúc hôm nay đến, ta đã không thể sai người điều khiển thuyền rời bến, tiến hành thí nghiệm.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên trở lại nói:

- Nguyên Phúc, Hưng Bá, có nguyện theo ta lên thuyền thử không?

Cam Ninh và Chu Thương vội vàng khom người nói:

- Đây là vinh hạnh của chúng ta.

- Hoàng thúc, không thể lên thuyền.

Tiết Châu vội vàng tiến lên ngăn trở, hạ giọng nói:

- Lâu thuyền này vừa mới hoàn thành, tình huống cụ thể còn không biết, đợi sau khi cho người thử xong đã thì hoàng thúc lên thuyền cũng không muộn.

Lưu Sấm khoát tay chặn lại, trầm giọng nói:

- Lão Tiết đừng sốt ruột như vậy, ta tin bản lĩnh của ngươi, hôm nay nhất định phải lên thuyền.

Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết, Tiết Châu cũng không tiện ngăn cản. Vì thế, y đành phải mệnh lệnh các thủy thủ lên thuyền, Lưu Sấm thì mang theo Cam Ninh và Chu Thương lên thuyền, Tiết Châu đi theo. Quản Hợi không lên thuyền được, theo lời ông nói, lên thuyền sẽ choáng váng đầu... Lưu Sấm biết rằng, đây là ông bị say tàu, nên cũng không có cưỡng ép.

Chiếc thuyền biển này hoàn toàn là chiếu theo kiểu dáng lâu thuyền đời Hán, chia làm ba tầng.

Tầng một tên “Lư”, tầng hai tên “Phi Lư” tầng ba kêu “Tước thất”. Chẳng qua, hai bên lâu thuyền vì tăng cường tính vững vàng, mới thêm vào hai khối ván nổi, thoạt nhìn giống như hai cánh chim biển.

Không thể không nói, nghề tạo thuyền Trung Quốc thời kì Đông Hán tuyệt đối là dẫn đầu toàn bộ thế giới. Sau khi Lưu Sấm đi lên tước thất, nương theo thanh âm ký hiệu trên thuyền, lâu thuyền từ cảng chậm rãi chạy nhanh ra. Lúc này, sắc trời đã tối, hai bên mép thuyền châm đuốc, chiếu sáng mặt biển.

Cam Ninh nhìn vậy vô cùng hưng phấn, nắm chặt lan can Tước thất, không kìm nổi liên thanh khen ngợi.

Tuy nhiên, y chợt nói:

- Hoàng thúc, con thuyền bực này nếu muốn đi ở trong Trường Giang và Hoàng Hà, chỉ sợ khó khăn rất lớn.

Đúng vậy, lâu thuyền bình thường thể tích lớn chạy trên Trường Giang và Hoàng Hà cũng rất không linh hoạt, cho nên mới sinh ra mấy loại thuyền như mông xung, xích mã, đấu hạm. Ở trận chiến Xích Bích, Hoàng Cái chính là dựa vào mấy chục chiếc mông xung, đấu hạm mà tạo thành đội thuyền, đánh tan đội thuyền của Tào Ngụy.

Lưu Sấm nói:

- Hưng Bá, con thuyền này đi trên biển, mà không đi trên sông.

- A?

- Như trước mắt mà nói, ta cũng không muốn tạo ra lượng lớn loại thuyền này, bởi vì cũng không có tác dụng quá lớn với ta. Tuy nhiên đợi sau khi ổn định lại, tự nhiên sẽ phái người tạo ra. Đến lúc đó, lâu thuyền, mông xung, đấu hạm, đem trộn cùng nhau, giao do Hưng Bá chỉ huy, ngươi xem như thế nào?

Cam Ninh trầm mặc!

Sau một lúc lâu y hạ giọng nói:

- Hoàng thúc có ý tứ là, Bắc Hải này không phải là chỗ chúng ta lập thân.

Lưu Sấm vỗ vỗ bờ vai của Cam Ninh, từ Tước thất đi xuống, đi vào đầu thuyền. Đang giữa mùa xuân, gió biển rất là mãnh liệt. Tuy nhiên lâu thuyền đi lại ở trên mặt biển lại có vẻ cực kỳ vững vàng. Lưu Sấm lấy tay chỉ ra xa xa, đã thấy phía chân trời một mảnh tối đen, nhìn không tới bất luận cảnh sắc gì.

- Hưng Bá, nếu ta mang ngươi tới nơi này trước, tức không muốn giấu diếm ngươi điều gì. Thanh Châu mặc dù tốt, lại không phải nơi ta sống, chỗ đó chính là nơi ta tạm thời dung thân mà thôi. Từ nơi này đến đối diện, ước chừng có sáu ngày hành trình, đi tới đi lui cần nửa tháng. Đến lúc đó, ta cũng cần ngươi chỉ huy đội thuyền, từ Hạ Mật rời bến, đi tới bờ bên kia, nơi đó mới là chỗ ta dung thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play