Sứ đoàn Giang Đông đến?

Sau khi Lưu Sấm nghe nói trước tiên ngẩn ra, ánh mắt chợt nhìn về phía Khoái Kỳ. Hắn dường như đã hiểu rõ mục đích của việc Khoái Kỳ đến đây. Cái gì mà tiến đến chúc mừng, cái gì thăm chị em Gia Cát Lượng, con mẹ nó tất cả đều là nói hươu nói vượn. Con cháu danh gia vọng tộc giống như thế này, người nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Cho dù đại tỷ của Gia Cát Lượng là chính thê, chưa hẳn đã có thể làm chủ ở Khoái gia. Rất đơn giản, Khoái gia là một trong năm đại vọng tộc ở Kinh Châu, mà họ Gia Cát đã sớm xuống dốc, căn bản không thể hỗ trợ nhiều cho Khoái gia, đâu thể nào lại được coi trọng?

Chuyến đi lần này của Khoái Kỳ, chính là nhằm vào sứ đoàn Giang Đông...

Tuy nhiên, dường như Khoái Kỳ cũng không thèm để ý, thấy Lưu Sấm nhìn mình, chẳng những không căng thẳng, ngược lại còn khẽ mỉm cười với Lưu Sấm. Tức thì trong lòng Lưu Sấm dâng lên một cỗ sát khí, trong ánh mắt nhìn hắn của Khoái Kỳ kia, rõ ràng mang theo một tia trào phúng và khinh miệt, làm hắn giận tím mặt.

Ân oán giữa Tôn gia Giang Đông và Lưu Biểu, ai mà chẳng biết. Nhớ lúc trước Tôn Kiên chết vào tay Lưu Biểu, gần như khiến cho cơ nghiệp của Tôn gia mất hết. May mà có Tôn Sách quật khởi ở Giang Đông, rốt cuộc mới không để cho Tôn gia phải mất hết cả danh vọng. Hơn nữa, sau khi Tôn Sách chiếm lĩnh Giang Đông, đã mấy lần phát sinh xung đột với Kinh Châu, chỉ là do nội bộ Giang Đông chưa yên, cho nên Tôn Sách vẫn chưa phát động công kích Kinh Châu. Nhưng cái này cũng không có nghĩa là Lưu Biểu không đề phòng Tôn Sách. Có thể là một chư hầu một phương, đâu lẽ nào là một kẻ đầu đường xó chợ? Chớ đừng nói chi là, Lưu Biểu này năm đó cưỡi ngựa vào Kinh Châu, đem chín quận Kinh Tương thu hết vào trong túi. Uy hiếp của Tôn Sách đến tột cùng nhiều đến bao nhiêu? Sao Lưu Biểu lại không thể cảm thấy?

Lưu Sấm sắc mặt trầm xuống, đột nhiên cười lạnh nói:

- Ta cũng muốn nhìn, là người nào dám ở Cao Mật ta gây rối.

Hôn lễ gần kề, Lưu Sấm không muốn gây chuyện. Nhưng nếu vì vậy mà cho rằng hắn sẽ chịu đựng. Sẽ nhát gan sợ phiền phức. Vậy là sai mười phần. Trong xương cốt, Lưu Sấm vẫn là Lưu Sấm mà trước kia đã mang theo ba mươi sáu người hoành hành Từ Châu như trước. Một tên con cháu thế gia vọng tộc nho nhỏ, lại dám tới gây hấn, thật đúng là không biết sống chết.

- Người đâu, hãy chuẩn bị Mã Sĩ Chuy cho ta.

Lời vừa dứt, sắc mặt của những người trong buổi tiệc không khỏi sinh ra biến hóa.

Viên Thượng đã từng biết rõ sự vũ dũng của Lưu Sấm, lại càng biết rõ Bát Âm Chuy kia của Lưu Sấm hơn. Có uy lực kinh người.

- Nguyên Hạo tiên sinh, chúng ta đi xem náo nhiệt?

Ánh mắt Điền Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc Tuân Diễn, Quách Gia một cái, lại nhìn thoáng qua Khoái Kỳ, lập tức gật đầu cười nói:

- Đã từng nghe Lưu hoàng thúc có cái dũng của Phi Hùng, đương nhiên muốn xem một lần mới được.

Mà Tuân Diễn và Quách Gia thì hướng về phía Khoái Kỳ khẽ gật đầu. Vẻ khẩn trương trên mặt Khoái Kỳ lập tức cũng biến mất tăm mất tích...

Khi ở Hứa Đô, nghe nói Giang Đông cũng muốn phái sứ giả đến Cao Mật chúc mừng, Khoái Kỳ cũng cảm thấy có phần căng thẳng. Về sau, Quách Gia tìm tới dịch quán, lưu ý Bàng Quý, rằng nếu như Lưu Sấm liên thủ với Tôn Sách, chỉ cần Lưu Sấm chiếm giữ Từ Châu, thì tức khắc Tôn Sách sẽ không còn lo ngại phía bắc, đến lúc đó tất nhiên sẽ tập trung binh lực, công phạt Kinh Châu, báo thù rửa hận cho Tôn Kiên. Cái gọi là thù giết cha, không đội trời chung. Thù hận giữa hai nhà Tôn, Lưu, căn bản không hề giảm bớt chút nào. Cho nên, hay là sớm tính toán, nếu không tất có hậu hoạn.

Bàng Quý cũng cho rằng lời nói của Quách Gia, có phần có đạo lý. Vừa lúc Khoái Kỳ phụng lệnh của cha, chuẩn bị đi thăm người của họ Gia Cát một chút, vì thế Bàng Quý liền thảo luận với Khoái Kỳ, bảo y nghĩ cách phá hư mối quan hệ giữa Lưu Sấm và Tôn Sách. Nếu sứ đoàn Giang Đông xảy ra biến cố ở Cao Mật, thì Lưu Sấm nhất định phải nhận trách nhiệm bảo hộ bất lực.

Tóm lại, có thể cho quan hệ hai nhà, nhanh chóng vỡ tan. Khoái Kỳ nghe xong lời của Bàng Quý cũng rất đồng tình. Vì thế liền dẫn sứ đoàn tiến đến Cao Mật, ý đồ phá hư liên minh Tôn - Lưu.

Tuy nhiên, y cũng biết, chỉ bằng lực lượng sứ đoàn Kinh Châu, muốn ở Cao Mật gây rối, tất nhiên sẽ rước vào không ít phiền toái. Tốt nhất là cùng nhau liên thủ với đám người Tuân Diễn, mới có thể chống lại Lưu Sấm. Phải biết rằng, trong sứ đoàn của Tào Tháo lần này, cũng không có người xuất sắc có vũ lực mạnh mẽ.

Thấy Lưu Sấm tức giận, Khoái Kỳ rất khẩn trương. Nhưng khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tuân Diễn và Quách Gia, y liền yên lòng. Bất kể nói thế nào, là y phụng lệnh của Lưu Biểu mà đến, Lưu Sấm không thể gây khó xử cho y...

Nghĩ đến đây, trong lòng Khoái Kỳ bình tĩnh. Y cùng với Tuân Diễn, Quách Gia, theo mọi người đi ra ngoài. Mà Sĩ Nhất thì nhìn Khoái Kỳ liếc mắt một cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười khó hiểu.

Lưu Sấm kia là người cả gan làm loạn đến thế nào, sao lại có thể cho phép một nhóc con như ngươi, làm càn tại nước Bắc Hải này? Nếu thật như thế, hắn đã không phải là Lưu Sấm rồi.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++++++

Chu Thương, Hạ Hầu Lan đã chuẩn bị ngựa xong. Lập tức Lưu Sấm xoay người dạng chân, xách Bát Âm Chuy, lĩnh ba trăm Phi Hùng Vệ, như gió bay điện chớp, liền lao ra cửa thành Cao Mật.

Lúc này, sắc trời đã tối, hai đội nhân mã ngoài thành Cao Mật đã đánh vào một chỗ. Một bên là binh mã sứ đoàn Kinh Châu, bên còn lại là nhân mã cờ hiệu Giang Đông.

Trước trận hai quân đèn đuốc sáng trưng. Năm người, chia làm hai ở một chỗ chém giết khó phân thắng bại. Binh mã hai bên phất cờ hò reo, thanh âm vang vọng khắp nơi. Thái Sử Từ và Tiêu Lăng thì dẫn một đội kỵ quân bày trận ở một bên, mày nhíu chặt. Mà ở cách đó không xa, còn có một đội binh mã, nhìn giống như đang cùng với Thái Sử Từ nhìn xem cuộc chiến, nhưng thật ra là đang kiềm chế Thái Sử Từ.

Đó là một đội binh mã của quân Tào, cầm đầu là một viên Đại tướng, đầu đội mũ hình nón màu vàng, người mặc áo giáp vẩy cá, tay cầm một cây thương, khẽ mỉm cười.

- Tử Nghĩa, vì sao không ngăn cản bọn họ?

Sau khi Lưu Sấm dẫn Phi Hùng Vệ đến, liền lớn tiếng quát hỏi Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ lấy tay chỉ tướng Tào đội mũ vàng kia:

- Công tử, người này ra quân ngăn trở, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lưu Sấm quay đầu nhìn lại, đã thấy nụ cười trên mặt tướng Tào đội mũ vàng kia vẫn thản nhiên như cũ.

- Hắn là ai vậy?

- Người này là Việt Hề Duyện Châu, là Thượng tướng của quân Tào... Tào Tháo lần này tới, quả nhiên là không có ý tốt.

Sứ đoàn này có thiên tử làm chỗ dựa.

Ngươi đánh hay là không đánh? Đánh, chính là quét mặt thiên tử, chắc chắn Lưu Sấm sẽ mang tiếng xấu. Nhưng nếu không đánh, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương khó xử sứ đoàn Giang Đông?

Lưu Sấm cả giận nói:

- Ở đây là Bắc Hải, sao có thể để cho khách bị chậm trễ? Nếu như có ai muốn đổi khách làm chủ, cứ việc đánh nhau với ta. Ta sẽ thỉnh tội với bệ hạ.

Đang khi nói chuyện, Lưu Sấm thúc ngựa Tượng Long dưới chân, liền nghe Tượng Long hí dài một tiếng, liền xông về phía trận tiền hai quân.

Phía Kinh Châu phái ra hai viên đại tướng, một người toàn thân mặc áo bào gấm, đầu chít khăn, cổ mang một dây lụa làm bằng gấm Tứ Xuyên. Ngựa dưới chân, đao trong tay, độc đấu với hai viên đại tướng Giang Đông. Mà hai viên đại tướng kia, một người trong đó Lưu Sấm nhận ra được, chính là Thần Đình Lĩnh Trần Vũ đồng hành cùng với Tôn Sách. Hợp lực cùng với Trần Vũ ngăn cản đại tướng Kinh Châu kia, dáng người không cao, khoảng 175 cm, cũng sử dụng một cây đại đao.

Mà một bên kia, trong hai người đang đánh nhau có một người thân cao tám thước, tướng mạo cương nghị, cầm thương trong tay, sát khí mãnh liệt. Mà người đối chiến với gã, toàn thân áo giáp màu đen, thân cao gần 190 cm, cầm trong tay một cây búa nặng trịch, cũng hung mãnh khác thường.

Lưu Sấm không khỏi nhíu chặt mày, liền phóng ngựa nhằm về phía trận chiến của ba người.

- Các ngươi thân là khách, nhưng lại đảo khách thành chủ, ở trong này chém giết không ngừng, là đạo làm khách hay sao? Còn không dừng tay cho ta!

Hắn vừa nói chuyện, người đã tới gần. Bàn Long Bát Âm Chùy vang lên ong một tiếng, hướng tới võ tướng Kinh Châu kia đập tới.

Lưu Sấm không biết người này, nhưng lại nhìn ra được, vũ lực của người này, chỉ sợ cũng đã đạt đến cảnh giới Luyện Thần.

Mà hai viên võ tướng Giang Đông lại có vẻ hơi yếu hơn, hai người đều ở đỉnh cao Dưỡng khí... Mặc dù là đối phương song chiến, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình một cách khó khăn.

Lưu Sấm gia nhập cuộc chiến, chen ngang giữa ba người, đánh vang lên một tiếng.

Võ tướng Kinh Châu kia không khỏi kêu một tiếng:

- Tốt!

Đại đao trong tay xoay ngược lại, một chiêu đúng lúc bổ lên đầu Chùy. Một tiếng keng lớn truyền đến, chiến mã dưới người của võ tướng Kinh Châu không khỏi hí dài một tiếng, liên tiếp lui về phía sau. Mà Trần Vũ và võ tướng Giang Đông kia, thì thừa cơ muốn xông tới, lại thấy Lưu Sấm đột nhiên đổi tay, Bát Âm Chuy huơ ngang quét dọc khắp mọi hướng.

- Ta bảo dừng tay cho ta, có nghe thấy hay không?

Hai người Trần Vũ chấn động, giơ binh khí chống đỡ, chợt nghe vang lên hai tiếng keng keng, chùy và thương giao kích, phát ra tiếng nổ. Hai người Trần Vũ không chỉ cánh tay run lên, suýt chút nữa đã không thể giữ được binh khí, vội vàng thúc ngựa nhảy ra ngoài. Chỉ có điều, hai người bọn họ vừa mới nhảy ra ngoài, đã thấy võ tướng Kinh Châu dùng đao kia lớn tiếng quát:

- Hán tử, thật bản lãnh... Tuy nhiên ngươi vừa rồi thừa dịp ta chưa chuẩn bị ra tay, không thể xem là anh hùng chân chính.

Vừa nói y vừa giơ đao đánh về phía Lưu Sấm.

Lưu Sấm lúc này, thật sự đã nổi giận. Võ tướng Kinh Châu này thân thủ không tệ, nếu hắn không dùng hết toàn lực, chỉ sợ sẽ bị đối phương đánh bại. Cho nên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:

- Đồ khốn khiếp, nếu muốn tìm chết, vậy đừng trách ta ác độc.

Bàn Long Bát Âm Chuy giơ cao chỉ thẳng lên trời.

Lưu Sấm phóng ngựa thật nhanh, vừa thấy hai con ngựa đối diện với nhau, đột nhiên thẳng người lên, một chiêu Bát Âm Chuy như Thái Sơn áp đỉnh đầu, liền hung tợn nện xuống đối phương.

Võ tướng Kinh Châu cũng không yếu thế, giơ đao ngăn đỡ. Chợt nghe keng keng keng, tiếng nổ lớn liên tiếp vang dội trên chiến trường. Võ tướng Kinh Châu này cũng không phải tầm thường, đón đỡ sáu chùy liên tiếp của Lưu Sấm... Chỉ có điều, Bá vương liên hoàn nhất tự suất phương thức này của Lưu Sấm thật là càng về sau càng hung mãnh, gần như là đè nặng lên người võ tướng Kinh Châu kia. Võ tướng Kinh Châu sau khi tiếp được sáu chùy, đang muốn tiếp chùy thứ bảy, chiến mã dưới chân cũng đã không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống đất, miệng sùi bọt mép... Mà võ tướng Kinh Châu kia bị ném xuống ngựa, chùy thứ bảy của Lưu Sấm đã giáng xuống. Cũng may Lưu Sấm thấy người này thật sự là một cao thủ, đột nhiên trong lòng có chút không đành lòng.

Đầu chùy gần như là sát bên cạnh người nọ lại sượt di rơi trên mặt đất. Lực lượng khổng lồ, chiến mã cách đó hơn 10m, cũng cảm thấy mặt đất rung động, không khỏi kinh hoảng hí dài. Võ tướng kia bị ném cho đầu váng mắt hoa, không đợi y tỉnh táo lại, chợt nghe Lưu Sấm lớn tiếng quát:

- Người tới, bắt hắn lại cho ta.

Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Võ An Quốc ba người phóng ngựa đồng xuất hiện, ngăn lại một võ tướng cầm búa đang đấu với võ tướng Giang Đông ở mặt khác. Hơn mười Phi Hùng Vệ xông tới, ghìm chặt võ tướng Kinh Châu dùng đao kia, dùng dây thừng trói chặt.

Tình cảnh lập tức đại loạn. Không chỉ có binh mã Kinh Châu, còn có cánh quân Tào kia cùng xông về phía Lưu Sấm. Tướng Tào mũ vàng, huơ thương muốn xông lại tìm cách cứu viện, đã thấy Thái Sử Từ giục ngựa nghênh tiếp, lớn tiếng quát:

- Việt Hề, đối thủ của ngươi là ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play