Tháng mười một năm Kiến An năm thứ hai, Lưu Sấm ra lệnh cho Cao Thuận cùng Hứa Chử dẫn Hùng Bi quân tiến vào chiếm giữ quận Đông Lai.

Cùng lúc đó, Thái Sử Từ nhận lệnh từ quận Đông Lai trở về, Vương Tu thay thế Thái Sử Từ, làm thái thú quận Đông Lai. Luận về năng lực đánh trận thì mười Vương Tu cũng không bằng một Thái Sử Từ, nhưng nếu nói về năng lực chính vụ thì mười Thái Sử Từ cũng không phải đối thủ của Vương Tu.

Sau khi Vương Tu vào quận Đông Lai, lập tức ra lệnh Từ Thịnh chia quân ở nơi có dân cư trên diện rộng. Sau đó, y lệnh cho Cao Thuận và Hứa Chử ở Đông Mưu tiến hành quét sạch thổ phỉ, tiếp đến tiêu diệt các chi đạo tặc, hơn thế nữa là nhổ tận gốc, phá hủy toàn bộ một vọng tộc ở Đông Mưu.

Cái cớ của Vương Tu rất đơn giản, gia tộc đó cấu kết cùng đạo phỉ, hoành hành trong thôn. Mặc dù chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng lại khiến cho toàn bộ quan lại, cường hào quận Đông Lai cảm thấy một hương vị bất bình thường.

Vương Tu không giống như Thái Sử Từ! Y cũng là danh sĩ Bắc Hải quốc, về thân phận đã đủ áp chế những cường hào, quan lại kia. Mà nay thủ đoạn lại cực kì cứng rắn, mạnh mẽ, rõ ràng nói cho những người đó biết, nếu không nghe lệnh, y không ngần ngại diệt trừ từng người, từng người một. Thời gian ngắn ngủi hơn mười ngày, mặc dù quận Đông Lai không được coi là đại trị, nhưng thế cục so với trước kia đã chuyển biến tốt hơn nhiều.

Lưu Sấm đối với việc này, cũng vô cùng vui mừng. Điều này cho thấy quyết định lúc trước của hắn, quả không sai...

Tuy nhiên, hắn giờ đây lại không có tinh thần quan tâm đến thế cục của quận Đông Lai. Bởi vì hắn có việc quan trọng hơn phải làm, đại hôn lễ sắp đến, hắn căn bản không có thời gian phân tâm đến sự tình của quận Đông Lai!

Hôn sự của Lưu Sấm, thật ra sớm đã được định.

Vào đầu năm, Quản Ninh hộ tống Tuân Đán quay về quận Tề, đã cùng với Tuân Kham bàn bạc ổn thỏa. Chỉ có điều sau đó xảy ra rất nhiều sự việc, trước là Lưu Sấm đi đến Hạ Bì cùng Lã Bố kết minh, sau đó là chiến sự với Bắc Hải và quận Đông Lai, sau nữa là Lưu Sấm lại được mời đến quận Tề. Đi tới đi lui, hôn sự cũng bị lùi lại đến cuối năm, nếu còn tiếp tục gác lại nữa, thì chuyện gì xảy ra khó mà nói trước được.

Lần đại hôn này của Lưu Sấm, sẽ đồng thời cưới ba người: Tuân Đán, Mi Hoán và Gia Cát Linh.

Cam phu nhân tuy đã bái Trịnh Huyền là nghĩa phụ, còn là người đã qua hai lần tái giá. Hơn nữa thân phận của nàng khá đặc biệt, nếu trong hoàn cảnh như thế này mà xuất đầu lộ diện, chắc chắn sẽ bị người ta nhận ra. Dù sao, Cam phu nhân đã từng là thê tử của Lưu Bị, hơn nữa còn là một người đã chết. Lúc này nếu nàng xuất hiện, và còn gả cho Lưu Sấm. Đối với Lưu Sấm hay Cam phu nhân, đều không phải là chuyện tốt.

Cho nên...

Cam phu nhân đối với chuyện này, không hề bận tâm.

Có thể phát sinh đến mức như thế này, nàng đã rất vừa thỏa mãn rồi. Cho dù là một thiếp thân, cũng tốt hơn theo Lưu Bị nay đây mai đó, chỉ có thể làm một công cụ ấm giường.

Ít nhất, Lưu Sấm đối với nàng vẫn rất tôn trọng! Chỉ có điều Lưu Sấm tuyệt đối không nghĩ tới, hôn sự của hắn, không ngờ lại dẫn tới sự chú ý của nhiều người.

- Điền Phong, vì sao lại đến?

Lưu Sấm không khỏi kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Trịnh Huyền. Trong đầu hắn không tự chủ được lại hiện ra cuộc đời của Điền Phong. Nói thật, năng lực của Điền Phong không thể nghi ngờ, nhưng đánh giá của Lưu Sấm về lão ta lại được tốt lắm. Lão ta là một trực thần, tính tình cương liệt. Nếu như đứng ở góc độ người xem, tất cả những việc Điền Phong làm, đủ để Lưu Sấm kính nể lão ta.

Nhưng nếu ở các phía cạnh khác, thì tính cách của lão ta e là không có nhiều người chịu nổi. Quá cương liệt, quá ngay thẳng, hoàn toàn không hiểu đạo cương nhu, chỉ biết đến mặt cương, cuối cùng khó tránh khỏi kết cục thê lương.

Kiếp trước, Lưu Sấm từng với một người bạn bàn luận về tính tình của Điền Phong. Lúc đấy hai người còn vì chuyện này mà xảy tranh luận, bởi vì Lưu Sấm cho rằng tính cách của Điền Phong, cho dù đổi lại là Tào Tháo, đến cuối cùng cũng không chắc là có thể chết già. Người cương trực là một chuyện tốt, nhưng lại không phân biết rõ trường hợp. Mà Điền Phong ở điểm này, dường như còn chưa đạt, mấy lần chống đối Viên Thiệu, thậm chí bởi vì Viên Thiệu không tiếp thu ý kiến của mình mà ở ngoài cửa phủ của đại tướng quân chống quải trượng mắng to.

Lưu Sấm quả thực không biết, nếu đổi lại là mình bị như vậy, lại có thể chấp nhận thái độ của Điền Phong sao?

Trịnh Huyền nằm nghiêng trên giường, khe khẽ ho khan hai tiếng nói:

- Về con người Điền Phong, là người có chút năng lực... nghe nói, lần này lão ta chủ động đến đây, e là đối với cháu có chút dè chừng. Cũng có thể nói, lão ta đối với cháu, là sự tò mò, vì thế mà có hứng thú. Chẳng qua dù là nguyên nhân gì, lần này lão ta tới, mục đích tuyệt đối không đơn giản. Cho nên cháu phải cẩn thận hơn nữa, nói chuyện hay làm việc đừng để lộ ra sơ hở, bằng không, với sự khôn khéo của Điền Phong, nhất định có khả năng tìm ra được cái gì đó. Nói một cách khác, lão ta chính là đến tìm hiểu cháu.

Sau khi đến tháng mười hai, thời tiết nước Bắc Hải có biến hóa rất lớn. Sau hai trận mưa tuyết lớn liên tiếp, khiến cho nhiệt độ không khí càng giảm xuống. Thân thể của Trịnh Huyền vốn dĩ đã không tốt... Dù sao cũng là người đã hơn bảy mươi tuổi, khó tránh khỏi bệnh tật của người già. Đã nhiều ngày thân thể càng không được khỏe, cho nên dưỡng bệnh ở nhà, cũng không thể nào gặp được người.

Nhưng hôm này, lão lại rất có tinh thần. Bởi vì hôm nay ngoài Lưu Sấm, còn có Tuân Kham cũng đến bái phỏng. Tuân Đán xuất giá, Tuân Kham đưa con gái đến thành thân, Khi đến Cao Mật, lão theo Lưu Sấm cùng đến thăm Trịnh Huyền. Trong lúc nói chuyện, Trịnh Huyền nói cho Tuân Kham biết, Điền Phong sẽ theo Tam công tử Viên Thượng đến Cao Mật, việc này khiến xác thực khiến Lưu Sấm cảm thấy có chút khẩn trương.

Nghe Trịnh Huyền nói xong, Tuân Kham cũng mở miệng nói:

- Nghe nói, Điền Phong ở Nghiệp Thành có chút che chở cho Mạnh Ngạn. Có điều ta cảm thấy, lần này gã đến, chưa chắc đã mang theo ý tốt. Người này về kiến thức hay nhãn lực đều không tầm thường... gã và Tự Công Dữ, có thể nói là cánh tay trái, cánh tay phải của Viên Công, đều thuộc người tâm tư kín đáo, tính toán chi li, Mạnh Ngạn nhất định không được xem thường gã.

'' Ta đương nhiên cũng sẽ không xem thường lão ta rồi.''

Trong lòng Lưu Sấm nổi lên câu nói này, tuy nhiên lông mày nhíu chặt, hiện rõ vẻ chút lo lắng.

- Vậy con nên xử lí như thế nào?

Đừng xem Lưu Sấm hiện tại là chư hầu một phương, nhưng nếu nói tiếp xúc cùng mưu sĩ chân chính, thì lại không có nhiều kinh nghiệm ở phương diện này.

Tuân Kham và Trịnh Huyền cùng nhìn nhau, nhịn không được mà bật cười.

- Không nghĩ tới Phi Hùng đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà cũng có lúc khẩn trương.

- Lão đại nhân, sao người nói vậy?

Thấy Tuân Kham trêu ghẹo, Lưu Sấm không khỏi lộ vẻ cười khổ, ''Nếu lão Điền Phong kia lợi hại như lời Người nói, ta đây khẩn trương cũng là chuyệt rất bình thường.''

- Hữu Nhược, đừng đùa với Mạnh Ngạn nữa

Trịnh Huyền cười ha hả nói:

- Kỳ thực Mạnh Ngạn cũng không cần quá khẩn trương, chuyện gì nên đến thì cũng sẽ đến. Điền Phong người này tuy rằng rất khôn khéo, nhưng cũng không phải là người không biết đạo làm người. Cháu chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn những chuyện khác đừng bận tâm đến.

''Làm tốt bổn phận?''

Lưu Sấm ngẩn ra, chợt hiểu ra ý tứ lời nói của Trịnh Huyền.

Hắn mặc dù hiện giờ là chư hầu một phương, nhưng so với Viên Thiệu, vẫn còn kém khá xa. Cho nên, gạt những ý tưởng không hợp với thực tế bỏ qua một bên, sau đó từng bước từng bước làm việc, Điền Phong cho dù là người có bản lĩnh thiên tài, thì có thể làm gì hắn? Dù sao, Lưu Sấm nắm quyền tại Bắc Hải và Đông Lai, nơi kiềm chế lực lượng trọng yếu của Tào Tháo, trong thời gian ngắn, không ai có thể thay thế hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Lưu Sấm cũng nhịn cười không được. Hắn thật sự bị danh tiếng của Điền Phong dọa cho sợ, cho nên mới cảm thấy chân tay luống cuống.

- Lão đại nhân nói chí phải, Sấm đã hiểu nên làm như thế nào rồi.

- Còn nữa, hai ngày tời Cao Mật sẽ rất náo nhiệt, con cần làm thêm nhiều việc chuẩn bị. Ta nhận được thư của tam huynh, huynh đấy không lâu nữa cũng đến Cao Mật, thay Tào Tháo gửi quà cho cho con, tuy nhiên, ta nghĩ mục đích huynh ấy đến cũng không đơn thuần là vậy.

- Ý ngươi là, Hưu Nhược cũng đến?

Trịnh Huyền ngẩng đầu, khinh ngạc nhìn Tuân Kham, lộ rõ vẻ giật mình.

Tuân Kham gật đầu nói:

- Đúng vậy, huynh ấy nói tất cả theo lệnh thiên tử, nhưng thiên tử hiện nay... chẳng qua chỉ là con rối trong tay Tào Tháo. Huynh ấy nhất định là được Tào Tháo phái tới, chỉ có điều trước mắt chưa đoán được mục đích là gì. Nhưng liên quan đến Tào Tháo, chắc chẳng có ý tốt đẹp gì.

Lưu Sấm ở bên cạnh nghe, cuối cùng cũng hiều ra!

Hưu Nhược, chính là Tuân Diễn, tam ca của Tuân Kham. Ông ta đến Cao Mật?'

Lưu Sấm không cho rằng mình và Tào Tháo lại có giao tình tốt như vậy. Vừa mới bị Tào Tháo tính kế một lần, nếu không phải phản ứng của Tuân Kham nhanh, tức tốc để Tuân Lộc đến gặp Viên Thượng, nói không chừng Lưu Sấm đã gặp họa rồi.

Lúc trước, Quách Gia xuất hiện tại Cao Mật, khiến Lưu Sấm rất bất ngờ. Mà nay Tào Tháo lại sai Tuân Diễn đến tặng quà? Đúng như lời Tuân Kham nói, e là không đơn giản như vậy...

- Lão đại nhân, vậy con nên tiếp đãi ông ấy như thế nào?

Lưu Sấm có chút đau đầu, bởi những người đến, toàn bộ đều không phải người bình thường, đều không được lơ là.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play