- Đúng vậy, không nghĩ tới Hiếu Cung và Hãm Trận Doanh của y vừa đi, binh lực của ta có vẻ không đủ. Vốn dĩ Hãm Trận Doanh không đóng giữ ở Tứ Thủy Môn, bây giờ nhất định phải có người thay thế. Tạm thời chiêu mộ binh còn không kịp, cung may mắn là thời gian Cung Hiếu đi chỉ năm ba ngày, trước tiên điều động chút binh mã từ Vương Thành đến, nói không chừng cũng có đủ thời gian. Đúng rồi, nếu ngươi trong người không thoải mái, sau khi truyền lệnh thì hãy về nghỉ ngơi đi. Hiếu Cung không có ở bên, ta đúng là việc gì cũng luống cuống, thật sự là khá đau đầu đấy.
Tần Nghị vội vàng nói: - Tướng quân vất vả như vậy, phải bảo trọng nhiều mới được.
- Được rồi được rồi, ngươi đi truyền lệnh trước đi.
Tào Tính có vẻ rất bực bội, khua tay ra hiệu cho Tần Nghị rời đi. Tần Nghị cuống quít cả lên, vội vàng rời khỏi nha phủ. Đi ra cổng chính nha phủ, y cảm thấy sau lưng ướt đầm, toàn thân rét run.
Không biết Tào Tính sẽ phát hiện ra thiếu mất một thẻ lệnh không đây? Tần Nghị bước xuống bậc thềm, sau khi đi được hai bước, đột nhiên dừng lại. Y cảm thấy, y như tóm được cái gì đấy… Binh mã điều từ Vương Thành sao? Há chẳng phải nói, thủ vệ của Vương Thành sẽ buông lơi sao?
Nếu như…
Tần Nghị vừa chớp mắt một cái, đột nhiên hiện lên một nụ cười kì lạ.
- Lã Bố, ngươi hại thê tử của ta bị bắt, ngươi khiến ta trở thành trò cười, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị khi mà thê nữ bị bắt làm tù binh.
Y đi Vương Thành trước, truyền đạt lại ý của Tào Tính. Nghiêm phu nhân lại rất tín nhiệm Tào Tính, không nói hai lời, liền hạ lệnh điều một bộ binh mã đến chờ đợi sự sai phái của Tào Tính.
Theo sau Tần Nghị rời khỏi Vương Thành, lập tức chạy thẳng tới Chu Ký Kim Hành. Có thể điều bất ngờ là Chu Quỳ không ở Kim Hành khiến Tần Nghị cảm thấy kỳ lạ. Nhưng y chưa suy xét nhiều lắm, bởi vì Chu Quỳ người này sống rất phóng đãng. Nói không chừng ngày hôm qua lại ở đâu ăn uống, rồi qua đêm trong nhà kỹ nữ kia, dường như đã quá quen rồi. Chỉ có điều, binh lực Vương Thành trống không. Phải mau chóng thông báo cho Trần Khuê.
Tần Nghị ngẫm nghĩ một chút. Rời khỏi Kim Hành, sau khi đi một vòng quanh trong thành, xác định không có ai theo y, lúc này mới đến cổng Trần phủ. Y vốn định gõ cửa, thế nhưng lại thay đổi chủ ý, từ trong hẻm nhỏ, y đi thẳng vào cổng sau Trần phủ. Phía sau Trần phủ, trong một hẻm nhỏ yên tĩnh. Tần Nghị tiến lên gõ cửa. Không lâu sau cửa mở, một gia thần đi ra từ bên trong.
- Thưa với Hán Du Công Tri, Tần Nghị có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Một lát sau, gia thần kia quay lại, dẫn Tần Nghị vào Trần phủ. Đi qua một con đường nhỏ, hai người một trước một sau, tới bên ngoài một thư phòng. Gia thần ở ngoài cửa bẩm báo, chợt nghe thấy một thanh âm già nua truyền tới từ bên trong: - Để Bá Hữu vào đi.
- Tần tiên sinh, mời.
Tần Nghị bỏ mũ. Cất bước tiến vào gian phòng. Chỉ thấy Trần Khuê ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một quyển sách, đọc một cách say sưa.
- Bá Hữu, ngồi đi.
Tần Nghị hít sâu một hơi, tiến lên trước cúi người thi lễ, rồi ngồi xuống.
- Bá Hữu, hôm nay đến không biết có chuyện gì.
- Lão đại nhân, ta vừa nghe được tin ở phủ Nha, bởi vì Cao Thuận không có mặt, đến nỗi binh lực trong thành trống rỗng, cho nên Tào Tính điều đi một nửa binh mã từ Vương Thành đi, đêm nay sẽ đóng giữ Tứ Thủy Môn. Ta vốn dĩ muốn tìm Cự Lộ để chuyển lời, không biết có phải đêm qua Cự Lộ tới quán rượu cô nương hay không mà tới giờ vẫn chưa về. Ta lo lắng tin tức chậm, nên mới cả gan tới, kính xin lão đại nhân thứ tội.
- Cự Lộ này…
Trần Khuê cau mày lại, tỏ vẻ không vui chút nào.
Ông cũng biết, Chu Quỳ này háo sắc, trước đây thường qua đêm ở lều kỹ nữ.
Nhưng lúc này là lúc nào rồi, nhà ngươi không thể nhịn được hai ngày sao? Đợi sau khi việc lớn đã thành, dù ngươi có chết ở lầu kỹ nữ, ta cũng không quản. Trần Khuê trong lòng tuy không vui, nhưng cũng đã điều chỉnh xong nhanh chóng.
- Tin này của Bá Hữu là thật sao?
- Hồi lão đại nhân, chuyện này là tự ta tới Vương Thành truyền lệnh, Nghiêm phu nhân ở bên kia cũng đồng ý, điều một bộ binh mã đi.
- Ông trời đã giúp ta rồi ! Ông cười ha ha, đứng dậy đi đến bên Tần Nghị, khoác lấy tay Tần Nghị, thân mật nói:
- Bá Hữu không hổ là nhân tài trụ cột, có thể hiểu lí lẽ, biện đúng sai, quả là lựa chọn sáng suốt. Trước đây Bảo Kiên đã từng đề cử ngươi với ta, ta cứ lo lắng suốt. Nhưng bây giờ, ta lại yên tâm rồi. Đúng rồi, đêm nay khởi sự, đành phải nhờ tới ngươi vậy. Nếu thành công, ta tất sẽ thay ngươi thỉnh công với Lưu sứ quân, đến lúc đó làm một Châu Biệt giá, nghĩ tới mà dễ như trở bàn tay.
Tần Nghị cũng tỏ vẻ biết ơn - Có thể hiệu lực cho lão đại nhân, chính là hồng phúc ba đời của Nghị. Nghị ngưỡng mộ oai danh của lão đại đã lâu, đáng tiếc là không có phúc nên chưa bao giờ gặp được. Nay gặp được Lão đại nhân, Nghị chết cũng không tiếc? Nghị có một yêu cầu, không biết có nên nói ra không?
- Bá Hữu, nói đi.
Tần Nghị lùi ra phía sau hai bước, rồi đột nhiên quỳ trước mặt Trần Khuê.
- Nghị từ nhỏ đã mất cha mẹ, sau này theo Ôn Hầu phiêu bạt tứ phương. Vừa rồi gặp lão đại nhân, chợt sinh lòng ngưỡng mộ, giống như là gặp được phụ thân của mình vậy. Nghị cũng biết rằng không có phúc, nhưng vẫn hi vong có thể được bái lão đại nhân làm cha, kính xin lão đại nhân thành toàn.
Trần Khuê lúc đó ngây người ra !
Kẻ này không biết xấu hổ là gì.. Lại muốn nhận ta làm cha của y.
Theo tuổi tác thì Trần Khuê nhận Tần Nghị làm con nuôi cũng không phải là không được.
Tuy vậy từ chuyện này, Trần Khuê lại nhìn ra một chỗ không bình thường chút nào… Tần Nghị này dường như không coi Lưu Bị ra gì. Hoặc y biết ta còn có hậu chiêu, cho nên muốn thông qua ta, để đạt được tiền đồ lớn hơn. Nói cách khác, Tần Nghị muốn Trần Khuê làm chỗ dựa vững chắc cho y.
- Bá Hữu, ngươi sao vậy.
Trần Khuê liền vội đỡ lấy tay, nhưng Tần Nghị lại quỳ xuống đất.
- Nếu lão đại nhân không bằng lòng, Nghị sống cũng chẳng để làm gì.
Trần Khuê gặp tình huống như vậy, cũng biết hôm nay nếu không nhận đứa con nuôi này, e rằng qua không nổi cửa ải này.
Thôi được, y không muốn giúp Lưu Bị, vậy thì không đi. Xem ra tiểu tử này cũng thông minh, thẳng thắn, để cho y ở lại bên ta, tương lai cũng có thể để Nguyên Long có được sự khởi đầu, cũng coi như là Trần gia ta có thêm một gia thần.
- Bá Hữu, ngươi thật là… được được được, ngươi đã nói như vậy, lão phu nếu không bằng lòng, chẳng khác nào không có tình người.
- Đa tạ phụ thân đại nhân.
Tần Nghị mừng rỡ, thế là đứng dậy.
Phụ tá Lưu Bị hả?
Có lẽ y như lời nói của Trần Đăng, có mưu lược của Vương Bá, nhưng ta lại không nhìn ra được một nửa manh mối nào.
Trái lại Trần gia, sống lâu ở Quảng Lăng, chính là vọng tộc Từ Châu. Nếu như có thể có được sự hỗ trợ của Trần gia, há không phải hơn hẳn Lưu Bị kia gấp trăm lần sao?
Tần Nghị nghĩ rất đơn giản, cái tiền đồ hôm nào đó đều là nói nhảm.
Mấu chốt là lợi ích thực tế trước mắt !
Có Trần Khuê ở đây, y làm sao phải lo lắng về vinh hoa phú quý? *****
Sau buổi bàn bạc ở Trần phủ của Trần Khuê, Tần Nghị cáo từ mà đi.
Bất giác trời đã tối rồi.Tần Nghị trong nhà đứng ngồi không yên, cảm giác thời gian thực sự trôi quá chậm. Mãi mới tới giờ Tuất, y thay một bộ quần áo, cầm lấy cây bảo kiếm, khoác lên và chạy tới Bạch Môn Lầu.
Trên đường, y gặp một chi tuần binh. Tuy nhiên đội tuần binh kia nhận ra Tần Nghị, chẳng cản trở y, mà lại trực tiếp để y thông hành.
Khi Tần Nghị tới Bạch Môn Lầu thì vẫn chưa tới giờ Tuất. Có thủ thành thấy y tiến đến, liền nghi ngờ hỏi: - Tần Nghị Lộc, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?
Tần Nghị tỏ vẻ bực mình, lấy thẻ bài từ trong ngực ra: - Ngươi nói ta muốn đến sao? Tào tướng quân vừa rồi phái người tìm ta, nói rằng đêm nay sẽ có một đám đồ quân nhu tới. Y bận rộn công việc, không có rảnh đến xem xét, cho nên để ta tới đây chờ, kiểm soát đồ quân nhu.
- Ha hả, Tần Nghị Lộc hà tất gì mà có bộ dạng như vậy, có thể đây là sự tín nhiệm mà Tào tướng quân dành cho ngươi.
Tần Nghị ra vẻ mệt mỏi, ngáp một cái nói: - Ta hôm qua bị phong hàn, hôm nay vẫn đang ở nhà dưỡng bệnh. Kiểu tín nhiệm này, nếu ngươi muốn đưa cho ngươi…
- Ha ha ha, Tần Nghị Lộc nói đùa rồi, được Tào tướng quân yêu mến, tiểu tướng đảm đương không nổi.
Hai người đứng cười nói trên đầu thành, Tần Nghị Lộc cảm thấy lo lắng khó hiểu. Y vừa hỏi han giáo úy kia, vừa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài thành.
- Tần Nghị Lộc, ngươi sốt ruột vậy cũng chẳng có ích gì. Chi bằng ngươi nghỉ ngơi một chút, đợi lát nếu có quân đội lại đây, ta lại báo cho ngươi. Ngươi đợi thế này… thì đợi đến khi nào đây?
- Nhìn đi nhìn lại.. Nếu một lát nữa vẫn không tới, ta sẽ đi nghỉ một lát.
Thời gian cứ lặng trôi. Giờ Tuất đã qua, Tần Nghị cảm thấy khá buồn ngủ. Y đứng lên, duỗi lưng một cái, đi ra sau tường chắn mái, đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Đột nhiên thây ánh lửa lập lòe từ xa, một đội xe đồ quân nhu đang từ từ tiến tới thành Hạ Bì.. Tần Nghị không nhịn được vỗ nhẹ vào tường: - Bà nó chứ, cuối cùng cũng tới rồi !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT