Năm Kiến An thứ hai, Viên Thuật xưng đế, ý đồ thông gia với Lã Bố. Ai ngờ Lã Bố nghe lời khuyên của Trần Khuê lại chém chết sứ giả Hàn Dận của Viên Thuật, khiến Viên Thuật giận dữ. Vị thế gia tử này rất tự cao, cũng không phải là coi trọng Lã Bố hay quý trọng Hàn Dận. Hai nước giao binh không chém sứ giả, đây vẫn là quy tắc bất thành văn từ trước đến nay. Huống hồ, Lã Bố và Viên Thuật đều không phải là địch quốc của nhau. Viên Thuật mang người đi kết thân với thiện ý, kết quả là Lã Bố ngươi lại giết sứ giả của ta, chẳng những phá hỏng quy củ mà còn trắng trợn cho Viên Thuật một cái bạt tai.

Viên Thuật cao ngạo sao có thể chịu được sự nhục nhã này. Vì thế, Viên Thuật xuất ra bảy lộ đại quân lấy sáu người Kiều Nhuy, Kỷ Linh, Trần Kỉ, Nhạc Tựu, Trương Huân, Dương Hoằng (là sáu đại tướng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa) đồng thời xuất kích, mỗi người các lĩnh một lộ đại quân, tổng cộng có bảy lộ binh mã chinh phạt Từ Châu. Trong lúc đó chiến hỏa tràn ngập bầu trời Từ Châu.

Trần Kỷ là một trong những chủ soái của bảy đường đại quân, không phải Trần Kỷ Dĩnh Xuyên mà là Trần Kỷ Đan Dương.

Viên Thuật khí thế hung hăng, lực lượng mấy vạn đại quân khiến người ta sợ hãi.

Trong Vương Thành Hạ Bì, đèn đuốc sáng trưng. Sắc mặt của Lã Bố vẫn như thường liên tục cười lạnh. Còn vẻ mặt của các tướng dưới trướng của y cũng không giống nhau.

Hai mắt của Trương Liêu hơi nhắm lại dường như không thèm để ý. Thành Liêm, Tào Tính hai người họ thì vẻ mặt lại hưng phấn, xoa xoa bàn tay. Hầu Thành, Tống Hiến, Ngụy Tục vẻ mặt của ba người này thì căng thẳng, nhìn thậm chí còn thấy có chút bối rối. Trong bát kiện tướng thì có Hách Manh đã chết, Tang Bá thì nghe điều chứ không nghe lệnh đóng giữ Lang Gia. Ngoài ra còn có một người thanh niên, đang nhìn Lưu Sấm chằm chằm trong ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.

Lưu Sấm ngồi ở trên, Trần Cung ngồi bên cạnh tiếp khách. Hắn rất nhạy bén cảm nhận được sự oán độc trong đôi mắt kia hắn, không khỏi kinh ngạc nhìn lại.

- Công Đài. Kia là ai vậy?

- Người này là Nghi Lộc dưới trướng của Ôn Hầu, tên là Tần Nghị.

- Tần Nghị?

Lưu Sấm cảm thấy cái tên này hình như rất quen liền hỏi:
- Y nhìn ta như vậy là có ý gì?

Trần Cung ngẩn người ra rồi cười với vẻ kì lạ.

- Lúc trước Công tử đánh hạ Bành Thành đã bắt vợ y làm tù binh, lẽ nào Công tử không biết?

“Đỗ Thị!”

Người này là Tần Nhi Lộc.

Lưu Sấm đột nhiên nhớ ra người tên là Tần Nghị này, cũng hiểu tại sao y lại nhìn mình với ánh mắt oán độc như vậy. Rất bình thường, vợ của người ta bị mình bắt làm tù binh. Đương nhiên là trong lòng y phải khó chịu, nhưng điều quan trọng hơn là, lúc đầu y trốn về Bành Thành đã thề nguyền với Ngụy Việt thế nào. Nhưng sau đó lại bị người ta nghe thấy, sở dĩ Ngụy Việt xuất kích chính là kết quả mà Tần Nghị y đã dụ dỗ. Cứ như vậy không khỏi làm cho đám người Trương Liêu có ác cảm với Tần Nghị, mà ngay cả Lã Bố cũng bất mãn với y.

Địa vị của Tần Nghị ở Hạ Bì cũng tự nhiên bị rớt xuống. Tuy vẫn còn có thể tham dự vào các buổi nghị sự nhưng đa số là không cho y có cơ hội mở miệng.

Tất cả những điều này phải oán ai đây? Những người như Tần Nghị đương nhiên là không tự trách tội mình, y lại không dám oán hận Lã Bố, vì thế rút hết những sự oán hận này lên người Lưu Sấm.

Chỉ tiếc là Lưu Sấm lại càng không phải là người mà y có thể báo thù.

- Nay Viên Thuật khởi binh, bảy đường chinh phạt, không biết chư công có chủ ý thế nào?

Lã Bố còn chưa dứt lời, rốt cuộc Tần Nghị cũng không nhịn được nữa lớn tiếng nhảy ra nói:
- Quân Hầu, sức mạnh quân đội của Viên Thuật thật kinh người, bảy đường đại quân gần mười vạn binh mã tấn công, không thể địch lại được. Vì kế hoạch hôm nay mà mời một người làm sứ giả xin đàm hòa với Viên Công, chắc Viên Thuật cũng sẽ không cố chấp như vậy.

Tần Nghị nói những câu này thực ra không sai. Nay Viên Thuật vì bị mọi người chỉ trích, nếu Lã Bố cứ khăng khăng chống đỡ sẽ khó tránh khỏi tổn thương cả hai bên. Cho nên, Viên Thuật cũng chưa chắc sẽ tử chiến với Lã Bố. Chỉ cần Lã Bố cúi đầu chưa biết chừng Viên Thuật sẽ thu binh ngừng chiến.

Nhưng vấn đề này, Tần Nghị cũng là hùa theo quá mức. Viên Thuật không ở trong này, y thì cứ xung hô là Viên Công dài Viên Công ngắn khiến rất nhiều người cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

Ngụy Tục nói:
- Quân Hầu, Bá Hữu nói cũng có lý, Viên Thuật khí thế hung hăng không thể địch lại được. Lúc này có lời mời xin Quân Hầu hãy suy nghĩ kĩ.

- Xin hỏi, Ngụy tướng quân muốn thế nào?

Tào Tính ở bên trầm giọng hỏi.

Y căn bản là không để ý đến Tần Nghị. Dường như trong căn phòng này căn bản là không có sự tồn tại của người này. Tần Nghị đứng ở đó cảm giác rất xấu hổ. Y đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, một lúc lâu phẫn nộ lui ra.

Ngụy Tục nói:
- Thực ra chuyện này cũng không khó, Viên Công người gây nên, nhưng còn Linh Đang Nhi. Chỉ cần Quân Hầu đem Linh Đang Nhi đến Thọ Xuân. Đến lúc đó Viên, Lã liên hôn nhân là ông trời tác duyên cho họ, nói vậy Viên Thuật sẽ tự nhiên thu binh ngừng chiến.

- Ngụy Tục, ngươi không có da mặt.

Không đợi Tào Tính mở miệng, Thành Liêm tức giận mắng:
- Nghĩ đến Quân Hầu ở Tịnh Châu tung hoành thiên hạ, chưa từng biết sợ ai? Viên Thuật? Một thằng vô đức, bảy đường binh mã, ta nhìn như một đám ô hợp. Ngụy Tục ngươi không có lực chiến, ngược lại muốn dùng Linh Đang Nhi đi trừ họa giải nạn, là lý gì? Lẽ nào Từ Châu ta không có đàn ông hay sao? Lại phải dùng một cô gái để đổi lấy vinh hoa phú quý, ta khinh thường vào!

- Xin Công Cật chỉ giáo cho?

Ta cũng chỉ luận sự như vậy chứ không có ý gì khác. Viên Thuật thế lớn, một mặt tránh mũi nhọn, một mặt tử chiến là mãng phu gây nên. Cho dù là liều ngươi chết ta sống thì đến lúc đó không phải là để tiện cho người khác sao? Công Cật, không phải là ta sợ chiến, thực ra là vì suy xét cho cơ ngiệp của Quân Hầu. Người nghĩ xem dù là thắng Viên Thuật, cũng chẳng phải cũng đại thương nguyên khí sao?

- Chưa chiến đã muốn xin hòa, đây không phải là sợ chiến thì là cái gì?

- Ngươi...

Thành Liêm, Tào Thính dường như có xích mích với đám người Ngụy Tục không ngờ lại tranh chấp ở đại sảnh.

Lã Bố cảm thấy rất mất thể diện, bọn họ chưa đánh nhau nhưng tất cả đã loạn hết cả lên... Điều quan trọng hơn là, chỗ này không chỉ là người của mình mà còn có cả Lưu Sấm ở bên xem cuộc náo nhiệt, quả thực là rất mất thể diện. Lã Bố biết vậy nên vẻ mặt xám xịt, giận đến tím mặt.

- Câm miệng hết cho ta!

Bốp một tiếng, y vỗ án.

Mấy người Thành Liêm, Ngụy Tục lập tức câm bặt, nhưng hai mắt vẫn trợn lên nhìn nhau. Lã Bố hít một hơi thật sâu kìm chế cơn nóng giận, rồi sau đó tự cười thầm trầm giọng nói:
- Mạnh Ngạn, ngươi cho rằng việc này phải làm thế nào?

Lưu Sấm rất muốn nói: Lã Bố, ông đúng là không biết làm người! Trong phòng này tất cả đều là người của ông, lại không hiện ra kiêu binh mãnh tướng, có những người mưu trí xuất chúng, ông không đi hỏi bọn họ mà lại đi hỏi một người ngoài như ta. Lẽ nào muốn để bọn họ trong lòng nảy sinh đố kỵ hay sao? Ông thật là, là một cao thủ đánh giặc nhưng nói về thủ đoạn ông ngây thơ quá trời!

Lã Bố hỏi xong, sắc mặt những người trong phòng đều khó coi.

Lúc này đương nhiên là Lưu Sấm sẽ không làm con chim đầu đàn, mà chỉ khẽ mỉm cười:
- Dưới trướng của Quân Hẩu, võ có Văn Viễn tướng quân có thể bày mưu tính kế. Văn có Công Đài tiên sinh có diệu kế bình ổn thiên thạ. Chuyện này Quân Hầu không hỏi bọn họ, sao lại hỏi ta? Ta chưa quen với cách dùng binh của Quân Hầu, thậm chí hiện giờ còn chưa biết dưới trướng của Quân Hầu có bao nhiêu người? Ha ha, Quân Hầu hỏi ta, e rằng hỏi nhầm người mất rồi!

Mắt của Trương Liêu bỗng dưng mở ra nhìn Lưu Sấm chằm chằm.

Còn Trần Cung thì nhẹ nhàng lắc quạt, vẻ mặt cổ quái.

Lã Bố vỗ trán một cái, hung hăng lườm Ngụy Tục và Thành Liêm:
- Lại bị các ngươi làm cho đau hết cả đầu, Mạnh Ngạn chớ cười ta.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười, cầm chén đồng lên uống một ngụm nước.

- Văn Viễn, Công Đài mọi người thấy thế nào?

Lưu Sấm cho Lã Bố một lối thoát dễ chịu, Lã Bố liền trượt xuống.

- Các ngươi đừng trách ta, vừa rồi ta hỏi Lưu Sấm không phải là xem thường các ngươi mà thực sự là ta bị các ngươi làm cho chóng hết cả mặt.

Trong lòng Trương Liêu được thoải mải không ít. Đồng thời, y lại vì một câu hỏi đánh giá “bày mưu nghĩ kế” của Lưu Sấm mà có thêm thiện cảm với Lưu Sấm.

Y và Lưu Sấm đã từng quen biết nhau, trên thực tế mấy tháng trước dù hai người chưa chính thức giao tranh nhưng cũng đã từng tiếp xúc với nhau. Y cũng không ghét gì Lưu Sấm, hơn nữa y sau khi biết được Lưu Sấm là hậu thế danh môn, hoàng thúc Đại Hán, y lại càng kính trọng hắn hơn. Bây giờ... mức độ thiện cảm này lại được tăng thêm một bậc.

Lưu Sấm này cũng không chỉ là người biết nói những lời tốt đẹp, hắn là một người chỉ biết chém giết, ngang ngược.

Người này suy nghĩ sâu sắc, có thể thông cảm cho người khác nhưng thực ra lại là một nhân vật khó lường.

Trương Liễu suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói:
- Viên Thật bảy đường tiến công, nhìn thì rất cường thịnh chứ thực ra đúng như lời Công Cật nói chỉ như một đám ô hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play