Lưu Sấm không nhiều lời, lập tức đưa Ngụy Việt rời khỏi Mật Thủy đình, đến nha huyện Cao Mật, sau khi nói chuyện với nhau một hồi, Lưu Sấm lấy ra một cây lệnh tiễn.

- Công Độ, Cô Tang trọng yếu thế nào, chắc không cần ta nói ngươi cũng rõ. Một khi ngươi đã đóng ở Cô Tang, kẻ thù trước mặt là Thái Sơn Lã Tử Khác … Cho nên, ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy ngươi là người thích hợp nhất. Ta sẽ điều động hai ngàn binh mã từ Đông Võ, nghe theo sự điều khiển của ngươi. Sự tình phía tây, ta đành phó thác cho ngươi vậy. Ngươi chẳng những phải giữ cho được Cô Tang, càng phải giáp sát động thái của Quận Thái Sơn, báo cho ta bất cứ lúc nào.

Tuổi của Lưu Sấm, ít hơn nhiều so với Ngụy Việt. Nhưng cùng với sự thay đổi của thời gian, tự hắn hình thành một khí độ, khiến Ngụy Việt rất cảm kích.

- Công tử yên tâm, Việt ở Cô Mạc, tất không phụ sự kì vọng của công tử.

Lưu Sấm lập tức mỉm cười! Cùng Ngụy Việt ra trấn Cô Tang, điểm khuyết cuối cùng của Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc coi như đã được lấp xong.

Cùng với việc bắt đầu cày bừa vụ xuân, Lưu Sấm cũng ngày càng bận rộn.

Ban ngày, hắn phải đi xem xét tốc độ mở mang đồn điền. Buổi tối lại phải quay về nha huyện, xử lí công văn và tình báo các nơi gửi về.

Cuối tháng hai năm Kiến An thứ hai, Viên Thuật vì Hà Nội thuật sĩ Trương Quýnh phù mệnh, lấy Cửu Giang thái thú làm Hoài Nam doãn (chức quan cũ ngày xưa: phủ doãn), thiết lập công khanh ở Thọ Xuân, từ ngoại ô nam bắc, tự xưng làm thiên tử. Điều này đồng nghĩa với việc hoàn toàn tạo phản. Tuy trước đây cũng có thông tin nói Viên Thuật muốn xưng đế. Nhưng dù sao thì lão ta vẫn chưa hành động gì. Nhưng bây giờ, lão ta không những tự xưng làm hoàng đế, còn giết Duyện Châu tiền thứ sử Kim Thượng, khiến chư hầu phẫn nộ.

Hịch văn của Viên Thiệu đoạn tuyệt quan hệ với Viên Thuật.

Tào Tháo ở Hứa Đô dâng tấu lên thiên tử, khẩn cầu xin xuất binh chinh phạt.

Cũng là bạn tốt của Viên Thuật, Trần Khuê gặp cũng không thể khuyên bảo được, cũng vạch rõ giới hạn với Viên Thuật.

Tào Tháo chiếu lệnh Lã Bố, Lưu Bị xuất binh thảo phạt Viên Thuật.

Mà Tào Tháo vào lúc này, lại phái sứ giả Hàn Dận, yêu cầu Lã Bố đưa con gái đến Thọ Xuân thành hôn.

Trong tình hình đó, Trần Khuê lại lo lắng Viên Thuật và Lã Bố nếu liên thủ với nhau, thế tất sẽ xảy ra quốc nạn. Thế là y hết sức khuyên can. Cuối cùng cũng khiến Lã Bố thay đổi chủ ý, lại chém chết Hàn Dận.

Nhưng Lã Bố cũng không thấy thoải mái, mà ngược lại ngày càng sinh buồn rầu.

Trước đây, y vì đồng ý hôn sự của Lã Lam và Viên Thuật, khiến cho Lã Lam vô cùng bất mãn với y, trong cơn tức giận đã bỏ nhà ra đi.

May mà Điêu Thuyền phát hiện kịp thời, phái một nhóm nhân mã đi theo.

Nhưng mà ai biết được, nha đầu kia không ngờ lại dẫn theo người, chạy tới Cao Mật … Đối với Lưu Sấm, Lã Bố vừa hâm mộ lại có căm giận.

Phải biết rằng Lưu Sấm có thể xưng danh thiên hạ, đó là do dẫm đạp lên thanh thế của Lã Bố. Bất kể là khi đó y khinh địch, hoặc là Lưu Sấm lấy nhiều đánh ít, thì cái danh tiếng vũ dũng không ai có thể sánh được đó cũng coi như là có rồi. Vì thế, Lã Bố sao có thể không căm hận Lưu Sấm được chứ? Trước đó, Lưu Sấm quật khởi, khi đó Lã Bố còn có chút thiện cảm với hắn. Bởi vì, Lã Bố cũng là kẻ xuất thân bình dân, tay đao tay thương vạch ra địa vị ngày hôm nay.

Nhưng chính thân thế của Lưu Sấm lại khiến y dễ dàng nhanh chóng lên ngồi thượng vị, điều này khiến Lã Bố ngưỡng mộ vô cùng, đồng thời cũng càng cảm thấy căm hận.

Y từng nghĩ, xuất binh chinh phạt Lưu Sấm.

Nhưng lời của Trần Cung, lại khuyên lão:

- Tên Lưu Sấm đó, bây giờ không như xưa nữa rồi. Hắn được Thiên tử công nhận, thân là hoàng thúc, là Hàn thất tông thân. Còn chưa nói đến chuyện Lưu Sấm năm đó nổi danh thiên hạ, người đời không ai không ca tụng. Lưu Sấm thân là con trai Lưu Tử Kỳ, được Trịnh Khang Thành, Quản Ấu An những người này ủng hộ, đã đứng vững ở Bắc Hải quốc, tuyệt đối không phải là loại bèo trôi không rễ.

Quân Hầu chiến thắng rồi lại bị thiên hạ chửi rủa, thậm chí có thể dẫn đến chiến tranh. Nếu Quân Hầu bại rồi, vô duyên vô cớ tạo cơ hội cho hai tên tiểu tử đó … hắn trước đây tuy thắng Quân Hầu, nhưng chung quy không thắng được vì võ. Nhưng lần này nếu Quân Hầu bại rồi … không nói là bại, cho dù là ngang cơ với nhau, thì uy danh của Quân Hầu cũng chắc chắn bị giảm xuống rất nhiều, lại càng giúp ích cho uy danh của tên tiểu tử đó, chẳng lẽ không phải là mất nhiều hơn được sao?

Lã Bố vẻ mặt buồn rầu:

- Nhưng Linh Đang Nhi vừa đi được nửa tháng, đến phong thư cũng không có. Ta làm sao biết được tên đó có đối xử tử tế với Linh Đang Nhi không? Còn nữa, Linh Đang Nhi là con gái của ta, ở lại nhà Lưu Sấm, lại là cái chuyện gì đây? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, há chẳng phải để người đời nói ta ham hố thân thế của tên tiểu tử Lưu Sấm đó sao, đưa con gái đi để đổi lấy tiền đồ? Công đài, chuyện này ngươi nhất định phải nghĩ kế giúp ta.

Trần Cung không khỏi trầm mặc! Chuyện như thế này, ngươi giải quyết sao? Có câu thanh quan khó đoạn việc nhà, chuyện này là do con gái ngươi chủ động dâng tới cửa, cũng không trách được Lưu Sấm.

Ngươi bây giờ nói quan tâm con gái, nhưng ban đầu lại đồng ý gả nó cho Viên Thuật, cũng không phải là do ham hố cái danh bốn đời Tam công nhà hắn ta chứ? Trong lòng Lã Bố nghĩ gì, Trần Cung trong lòng rất rõ ràng.

Nhưng, gã lại không thể nói ra những lời này, tránh để Lã Bố thẹn quá hóa giận.

Suy nghĩ một lát, Trẫn Cung nghĩ ra một ý:

- Kì thực, tên tiểu tử Lưu Mạnh Ngạn kia cũng không tồi.

- Ừ? Lã Bố ngẩng đầu, con ngươi lóng lánh.

Y đợi những lời này của Trần Cung, nhưng đợi mãi:

- Công tử những lời này nói sao?

- Khi Trung Lăng Hầu còn sống, tài học hơn người, giao lưu rộng rãi, vì thế mà được người đời ngợi khen. Lưu Sấm là con mồ côi của Trung Lăng Hầu, thân thế long đong. Nhưng người này không làm mất uy danh của Trung Lăng Hầu, tuy tài học không bằng Trung Lăng Hầu, nhưng lại vũ dũng hơn người, gan dạ sáng suốt vo song, nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Mà bây giờ, hắn được thiên tử thừa nhận, là hoàng thúc đại Hán; đám Trịnh Huyền ra sức phò tá hắn, được sĩ lâm khen ngợi. Quân Hầu lẽ nào còn chưa phát hiện ra, trước đây Trần Hán Du mỗi lần nói đến Lưu Đông Di, không quan tâm lớn bé, xưng hô với nhau như lũ cướp.

Nhưng từ sau khi hắn biết được thân thế của Lưu Sấm, thì đã dần dần thay đổi. Tuy rất ít đề cập đến Lưu Sấm, nhưng mỗi lần đề cập đến, ắt sẽ gọi đầy đủ tên hắn … ha ha, với cái tính cao ngạo của Trần Hán Du, còn không dám đắc tội với Lưu Sấm. Nguyên nhân chính là do cái bóng của Trung Lăng Hầu vẫn còn, càng khỏi phải nói, sự ủng hộ của Trịnh Khang Thành, Quản Ấu An, và cả đám Toánh Xuyên Chung Nguyên.

Linh Đang Nhi nếu dám chạy tới Cao Mật, tất nhiên là do có thiện cảm với Lưu Đông Di. Quân Hầu sao không nhân cơ hội này, thuận nước đẩy thuyền, hoàn thành việc này? Như vậy không những Linh Đang Nhi không oán giận, mà đối với Quân Hầu cũng có lợi.

Lã Bố thở một hơi nhẹ nhõm.

Y tử chờ những lời này của ngươi đã lâu lắm rồi.

Lã Bố là một con buôn, chuyện này có liên quan đến xuất thân của y.

Y rất hâm mộ hư danh, hướng tới vinh hoa phú quý … nhưng xuất thân của y, lại hạn định sự thành công của y.

Ban đầu ở dưới trướng Đinh Nguyên, địa vị của y thậm chí còn không bằng Trương Liêu.

Lý do à? Rất đơn giản … Phải biết rằng, Trương Liêu vốn không phải họ Trương, mà là họ Nhiếp.

Thời Tây Hán Hán Vũ Đế, và tiến hành cuộc chiến dụ địch với Hung Nô. Nhạn Môn thương nhân Nhiếp Nhất, mạo hiểm lẻn vào Hung Nô, thực hiện kế dụ địch.

Đáng tiếc, cuối cùng chiến dịch đó kết thúc thất bại. Nhiếp Nhất cũng vì thế mà mất mạng, được Võ đế tán tụng. Trương Liễu lại là hậu thế của Nhiếp Nhất, để tránh trách ngoan tích oán, sau đổi họ thành Trương. Sự xem trọng của Đinh Nguyên đối với Trương Liêu vượt xa so với Lã Bố. Lúc trước mời chư hầu vào kinh thành, diệt trừ Thập Thường Thị, Đinh Nguyên đã để cho Trương Liễu đi trước, mà không phải là cử Lã Bố đi trước. Trên thực tế, Lã Bố chẳng qua chỉ là chủ bộ của Đinh Nguyên nhiều lần bị chèn ép.

Bởi vậy, Lã Bố giết Đinh Nguyên mà hàng Đổng Trác.

Sau lại bị Vương Doãn lôi kéo, một mặt có yếu tố Điêu Thuyền, mặt khác, khó không phải là vì xuất thân công tộc của Vương Doãn sao.

Sau khi Lưu Sấm khôi phục danh phận, Lã Bố hậm hực vô cùng.

Lã Lam chạy tới Cao Mật, Lã Bố đã từng có ý định, kéo gần quan hệ với Lưu Sấm.

Nhưng chỉ vì trước kia y đã từng đồng ý với Viên Thuật, cho nên không dễ thay đổi chủ ý.

Nhưng bây giờ … Y thoáng nhìn Trần Cung, ra vẻ kiêu ngạo.

- Công Đài, như vậy được không?

" Lão cứ giả vờ đi!" Trần Cung chửi thầm trong lòng, trên mặt lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

- Nay vì thanh danh của Linh Đang Nhi, nếu Lưu Sấm không chịu, Quân Hầu đem quân chinh phạt, cũng rất nổi danh. Ta đánh Lưu Sấm ngươi là vì tư oán của con gái, chứ không phải vì muốn tranh đoạt địa bàn.

Lã Bố nghe vậy liên tục gật đầu:

- Công Đài nói rất đúng, nhưng mà mỗ không muốn giao chiến, khiến sinh linh lầm than, dân chúng khổ cực. Công Đài, hay là thế này, ngươi thay ta đi một chuyến, đi thăm dò ý đồ của Lưu Sấm? Tiện thể đón Linh Đang Nhi về luôn, nói là phu nhân rất nhớ nó …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play