Đúng là Cao Mật loạn hết cả lên. Chẳng qua là loạn này không phải là hỗn loạn sự vụ lớn nhỏ trong thành, mà là loạn trong nhà của Lưu Sấm.
Buổi chiều cùng ngày Lưu Sấm rời khỏi Cao Mật, Tuân đại tiểu thư Tuân Đán liền mang theo tiểu nha hoàn đến tận cửa biệt viện của Trịnh gia. Có vẻ như hai cô nương rất mệt mỏi. Cũng nhìn ra được trên đường các cô cũng đã phải chịu không ít khổ cực. Theo cách nói của Tuân Đại Tiểu thư, lúc đi ngang qua núi Phục Tắng, ngựa của các cô đã bị người ta cướp mất … Nếu không phải Tuân Đán thông mình thì làm không tốt sẽ gây nguy hiểm cho mọi người.
Vốn tưởng rằng được du ngoạn phong cảnh nào ngờ lại gặp phải cảnh kiếm đao.
Bắc Hải cũng không yên ổn, đặc biệt là phía bắc Vấn Thủy luôn có nạn trộm cướp hoành hành. Sau khi hai tiểu nha đầu vào Bắc Hải cũng hơi hối hận. Còn nghĩ là phải quay về nhưng không kịp mà chỉ có thể kiên trì tiếp tục bước về phía trước. Dọc con đường này đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, chỉ sợ cũng chỉ có bản thân các cô là biết.
Cho đến lúc Tuân Đán nhìn thấy Tuân Khuông thì không kìm nổi mà òa khóc, giống như phải chịu nhiều oan ức lắm rồi. Cho dù Tuân Khuông không có ý kiến gì với cô, cho dù Mi Hoán, Gia Cát Linh vẫn mang cảm giác cảnh giác thật sâu, nhưng khi nhìn vẻ chật vật của Tuân Đán cũng không kìm nổi mà thông cảm.
Tiểu nha đầu có gì sai sao? Nghĩ lại hình như là không có! Cô chỉ muốn xem xem Lưu Sấm trong truyền thuyết có bộ dạng thế nào, đâu biết thế gian này lại không an toàn như thế.
Vốn dĩ tiểu nha đầu đến đây cũng không có chuyện gì. Vấn đề là ở chỗ Tuân Đán đến vào ban đêm. Một đội nhân mã lại từ Từ Châu đến ngoại thành huyện Cao Mật.
Cầm đầu cũng là Lã Lam Lã Đại tiểu thư ngày đó từng là tù binh của Lưu Sấm, sau đó được trả về … Lần này thật là náo nhiệt.
Tuân Đán, Lã Lam hai tiểu nha đầu này cũng không phải là đèn cạn dầu. Một người dám mang nha hoàn trốn ra khỏi nhà. Người kia cả ngày múa đao lộng thương luôn nghĩ đến ra trận để giết địch. Hai tiểu nha đầu ở cùng một chỗ, vốn cũng không có vấn đề gì lớn. Dù sao cũng không biết nhau, cũng không có mâu thuẫn và thù hận gì, không thể phát sinh xung đột. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ bữa sáng hôm sau, Tuân Đán nghe Lưu Sấm chạy rồi, không kìm nổi lầm bầm trên bàn cơm nói Lưu Sấm là một kẻ nhát gan. Lần này lại chọc giận Lã Lam … Kết quả là hai tiểu nha đầu kia liền xảy ra xích mích.
Dù Tuân Đán còn nhỏ nhưng cũng có xuất thân từ thư hương thế gia. Cha của nàng Tuân Kham ở hậu thế cũng không phải là nổi tiếng nhưng ở thời này cũng vẫn là một nhân vật lừng danh. Tuân Đán mưa dầm thấm lâu, tài văn chương không phải là bay bổng nhưng cũng không phải tầm thường. Còn Lã Lam thì sao? Vng về nhưng lại tinh thông quyền cước. Nói không lại được với Tuân Đán, Lã Lam liền động thủ.
Tuân Đán đấu võ mồm thì được chứ sao đấu lại được với sự động tay động chân của Lã Lam? May mà có Mi Hoán và Cam phu nhân ở đó, coi như để khuyên bảo được hai người.
Nhưng thù hận giữa hai tiểu nha đầu này coi như là đã kết khá sâu đậm rồi.
- Công tử mau trở về đi!
Vẻ mặt của Lã Đại đau khổ, bất đắc dĩ nói:
- Tuân nương tử và Lã nương tử này nào cũng ầm ĩ chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Tam nương tử bị ầm ĩ sắp không chịu nổi nữa rồi, những người khác cũng không dám dây vào, trong nhà thành hỗn loạn rồi.
Lưu Sấm nghe xong liền bối rối.
- Lã nương tử? Sao cô ta lại chạy tới Cao Mật? Lúc này không phải cô ta phải ở Hạ Bì sao?
Lã Đại lắc đầu nói:
- Chuyện này sao ta biết được … Nhưng đúng là Lã nương tử quá nhanh nhẹn, dũng mãnh, động một chút là rút kiếm ra. Kiếm thuật của cô ta cũng không tầm thường, thân thủ rất khá. Tuân nương tử là cô gái yếu đuối, sao có thể là đối thủ của cô ấy được? May mà có Tam nương tử ở đó, Gia Cát nương tử đôi lúc cũng có lúc khuyên bảo, bằng không, ta cho rằng Lã nương tử đã sớm đánh thương Tuân nương tử rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lúc này Lưu Sấm mới nhớ đến, mấy hôm trước Quản Hợi từng cho người báo tin nói có một đám nhân mã từ Từ Châu đến. Lẽ nào đúng là Lã Lam? Đầu Lưu Sấm lớn như cái đấuu không biết nên làm thế nào mới tốt. Vốn tưởng rằng tránh đi mấy ngày sẽ được yên tĩnh … Nhưng bây giờ xem ra, nếu hắn thật sự không về, có lẽ trong nhà sẽ cãi nhau mà trở mặt mất.
- Tuân nương tử không nói khi nào sẽ đi sao?
Lã Đại ngẩn người ra nói:
- Chuyện này không rõ lắm. Nhị công tử Tuân gia cũng không giục vẫn đang ở nhà, cũng rất ít khi ra mặt, làm như không hiểu chuyện gì. Tuy nhiên, ta thấy hình như Lã cô nương nương tử tính sẽ lại đó lâu. Dù sao Lã nương tử cũng là con gái Lã Bố, nếu quá thân, chỉ e …
Lưu Sấm nghe thấy không khỏi sửng sốt. Hắn đã nghe ra cách nói chuyện của Lã Đại hình như là đứng về bên Tuân Đán. Dường nhưng y không hài lòng với Lã Lam, hoặc là nói, y không hài lòng với Lã Bố.
Thanh danh của Lã Bố không tốt, nhưng có quan hệ gì với Lã Lam? Ít nhất trong quá trình tiếp xúc giữa Lưu Sấm và Lã Lam, hắn đều cảm thấy nha đầu này cũng rất khá, rất lương thiện. Tuy đôi khi không giảng đạo lý nhưng nếu ở hậu thế thì cũng đâu có khuyết điểm gì?
- Định công, chuyện như vậy ta tự biết làm thế nào. Nay cho mời ngươi đến là để cho ngươi chuẩn bị đi đảm nhiệm chức Di An Lệnh. Tử Ấp phải theo ta đến Cao Mật, cho nên hy vọng ngươi có thể trấn thủ Di An xử lý chính vụ.
Ngoài ra, Vương Thúc Trị ta cũng đã có sự phân công khác. Cho nên ba huyện Di An, Cao Mật và Thuần Vu phải nhờ ngươi tiếp nhận. Có vấn đề gì, có thể phái người liên hệ với Tử Minh, y sẽ nói cụ thể về chương trình đồn điền cho ngươi biết. Sắp bắt đầu cày bừa vụ xuân rồi, xin ngươi hãy quan tâm nhiều hơn.
Tả Bá ở bên vô cùng thấy thẹn với lòng mình. Vương Tu ở Cao Mật thi hành phương pháp đồn điền, đương nhiên y cũng biết.
Chỉ là Tả Bá chính xác không phải là một nhân tài chủ quản … Lưu Sấm rõ ràng là muốn thực hiện đồn điền ở chỗ này, nhưng y lại không muốn, lề mề vẫn chưa có hành động gì. Thực ra, Di An nằm ở trung du của Giao Thủy. Giao Thủy chảy từ huyện Đông Võ Tiểu Châu Sơn mà ra, các dòng suối ven đường hội tụ mà thành, đổ vào vịnh Bột Hải. Nước của Giao Thủy dư thừa, hơn nữa địa thế nam cao bắc thấp, là môt khu đất tốt, thậm chí điều kiện còn đầy đủ hơn cả đất ở Cao Mật.
Thêm có kho phủ Di An dồi dào, tuy tài nguyên không nhiều nhưng là một trong những khu quan trọng kết nối với Giao Đông.
Di An là trung du của Giao Thủy, và Hạ Mật là hạ du của Giao Thủy. Hai thị trấn ôm trọn hai bán đảo Thanh Châu và Giao Đông thành một chỉnh thể. Ưu thế như vậy mà Tả Bá lại chưa bao giờ để ý đến. Dường như y chỉ thích đọc sách, viết chữ, phí thời gian vào việc làm giấy mà bỏ qua chính sự … Lẽ nào ta thực sự không thích hợp làm chủ quản một phương? Nhưng nếu so sánh, "thiên thu nghiệp lớn" mà Lưu công tử nói thì hiển nhiên là hấp dẫn hơn.
Ngay từ đầu Tả Bá không thoải mái lắm, nhưng sau đó lại nghĩ cảm thấy dời khỏi Di An cũng không phải chuyện xấu. Trong lòng y cũng không khúc mắc gì nữa.
Lưu Sấm lại dặn dò Lã Đại.
Trên thực tế, không cần hắn nói Lã Đại cũng biết tầm quan trọng của đồn điền.
Đồn điền này lúc y cũng rất tán thành thậm chí còn muốn đích thân đến để phụ trách việc này. Nhưng vì Lưu Sấm đã bổ nhiệm Từ Dịch, còn Lã Đại cũng muốn theo Lưu Sấm tiến vào Bắc Hải. Cho nên đành bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
Hiện tại, Lưu Sấm để cho y nắm giữ đồn điền của hai huyện. Đương nhiên là Lã Đại rất vui mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT