Gia Cát Lượng dường như giống cái đuôi nhỏ theo phía sau Lưu Sấm.

Lần này dùng binh, Bộ Chất, Lã Đại bao gồm cả Hoàng Thiệu cũng không cùng theo đến đây, ngoài Hứa Chử, Lưu Sấm chỉ dẫn theo một người là Gia Cát Lượng.

Hắn cũng hi vọng là mượn cơ hội này để Gia Cát Lượng có thể biết một chút về cuộc sống trong quân.

Nghe Lưu Sấm hỏi, Gia Cát Lượng ngẩn người ra.

Y suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nói:

- Mạnh Ngạn ca ca đã có quyết định rồi, hà tất phải hỏi đệ?

Lưu Sấm khẽ mỉm cười rồi quay người lại.

Đúng vậy, hắn đã có quyết định rồi.

Có lợi mà không chiếm thì đúng là kẻ ngu ngốc rồi! Nếu người ta đưa Thuần Vu đến trước mắt, mà lại không lấy thì thật là ngu ngốc.

- Nếu đã như thế, vậy ta sẽ sai người đi vào chiếm giữ Thuần Vu.

Thuần Vu là một huyện nhỏ, nhân khẩu không nhiều lắm, hơn nữa nạn trộm cướp ở đây hoành hành rất ngang ngược.

Nhưng đối với Lưu Sấm mà nói, hắn chiếm Thuần Vu, chẳng khác nào là trấn giữ cổ họng của hai vùng Vấn Thủy và Duy Thủy. Chỉ có điều, phải chiếm Thuần Vu thì chắc chắn phải có một đội quân mạnh đóng quân ở đây. Hứa Chử dũng quan tam quân, hơn nữa rất đáng tin cậy nhưng không phải một người có thể đảm đương một phía được.

Trong lịch sử, Hứa Chử thống soái Hổ Vệ Quân nhưng thủy chung luôn là thân quân của Tào Tháo.

Hơn nữa có lúc y quá nóng nảy khiến Lưu Sấm cũng không dám phái một mình y đi lãnh binh. Nếu như không phải Hứa Chủ thì ai có thể đi trấn thủ Thuần Vu đây?

- Mạnh Ngạn ca ca hà tất phải phiền não như thế làm gì, thực ra bên cạnh huynh vẫn còn một người thích hợp.

- Ai?

- Chính là đồng tộc của Mạnh Ngạn huynh, Lưu Chính, Lưu Tử Hòa.

- Lưu Chính?

Lưu Sấm hơi sửng sốt, nhìn Gia Cát Lượng với vẻ kinh ngạc.

- Lẽ nào huynh không phát hiện là vì sao đến giờ Lưu Chính vẫn chưa trở về mà vẫn ở lại Cao Mật ư?

- Đệ nói là …

Đột nhiên Lưu Sấm ngậm miệng lại, hiểu ý của Gia Cát Lượng.

Đúng vậy. Lưu Chính có lòng dốc sức phục vụ cho hắn.

Thực ra suy nghĩ kĩ một chút. Cách nghĩ này của Lưu Chính cũng không khó lý giải được.

Lưu Chính là tôn thất nhưng lại không phải là chính tông, cho nên cũng không có nhiều cơ hội lắm. Nhóm chư hầu chưa chắc dám dùng y, Viên Thiệu cũng như Tào Tháo đều băn khoăn đến xuất thân của Lưu Chính; còn hoàng tộc cũng không thể trọng dụng y bởi vì dòng họ Lưu Thị quá rộng lớn, hoàng thân quốc thích nhiều không kể xiết. Hôm nay ngươi sắp xếp đến Lưu Chính, liệu hôm sau có sắp xếp đến người khác không? Cho nên, trong hoàng tộc muốn nổi bật có khi còn khó hơn cả làm người bình thường. Hoàng Đế phải xem xét các mặt, ngoại trừ việc ngươi có một phụ thân tốt thì còn phải có đầy đủ năng lực nữa.

Nhưng cứ có năng lực là sẽ thành công sao? Cuối thời Đông Hán, người có vị trí cao của dòng họ Hán Thất nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng chỉ có một người là Lưu Bị là lập được Thục Hán.

Điều này cần phải có thời cơ, kỳ ngộ, cần vận số may mắn … Nghĩ hẳn Lưu Chính rất rõ điều này, y là con vợ kế của Bắc Hải Vương, căn bản là không thể có cơ hội. Sự xuất hiện không ngờ của Lưu Sấm lại làm cho Lưu Chính có cơ hội. Cho nên, y chủ động ở lại, còn hay chạy đến tạo mối quan hệ với Lưu Sấm, hóa ra là muốn có được sự tán thành của Lưu Sấm. Trước đó, Lưu Sấm vẫn không chú ý đến điều này. Nhưng nay có Gia Cát Lượng nhắc đến khiến hắn bắt đầu động tâm suy nghĩ.

- Mạnh Ngạn ca ca, Lưu Tử Hòa là người của Bắc Hải quốc, lại là hậu duệ của Bắc Hải Vương. Y tiếp nhận Thuần Vu sẽ mạnh hơn bất cứ người nào dưới tay huynh. Đệ tin, dòng họ cường hào của Bắc Hải quốc này sẽ không từ chối sự tồn tại của một người như vậy. Đồng nghĩa với việc nếu huynh trọng dụng người này, chưa biết chừng lại có được niềm vui bất ngờ, có được sự ủng hộ của người Bắc Hải quốc.

Lưu Sấm nhẹ nhàng gật đầu, cũng có vẻ đồng ý với những lời này của Gia Cát Lượng.

- Lưu Tử Hòa liệu có muốn đến không?

- Ha ha, nếu y không muốn thì hà tất phải ở lại Cao Mật?

- Ừ, câu này của Khổng Minh cũng không sai.

Sau khi suy nghĩ, Lưu Sấm đưa ra quyết định cuối cùng, trọng dụng Lưu Chính.

Hắn không biết rõ bản lĩnh của Lưu Chính thế nào, nhưng trên thực tế, Lưu Chính ở Tam Quốc Chí cũng từng có nhiều công lao.

Trong Tam Quốc Chí có nói, Lưu Chính dũng lực hơn người.

Sau khi Bắc Hải quốc rối ren, y cùng với Bỉnh Nguyên đến Liêu Đông, lại đụng phải Công Tôn Độ ở Liêu Đông, sau đó không thể quay trở về Trung Nguyên được nữa.

Chỉ là vận mệnh của Lưu Chính và Bỉnh Nguyên không giống nhau.

Sau khi Bỉnh Nguyên theo Liêu Đông trở về Trung Nguyên, được Tào Tháo trưng tích, chiếm được trọng dụng.

Nhưng còn Lưu Chính vì y có thân phận của dòng họ Hán thất nên đã bị Tào Tháo chèn ép. Vì thế cho nên trong Tam Quốc Chí, Lưu Chính đã quay lại Trung Nguyên hay không thì cũng không có ghi chép gì.

Thực ra trong Tam Quốc Chí, những nhân vật ghi chép rất ít ỏi chưa tới mười chữ giống như Lưu Chính có rất nhiều.

Đương nhiên là Lưu Sấm không thể nhớ hết được, nhưng dưới tình thế trước mắt phân công Lưu Chính dường như là một lựa chọn thỏa đáng nhất.

Bành Cầu điều binh khiển tướng từ Đô Xương, Doanh Lăng, Chu Hư Hòa, Bình Thọ và những nơi khác, điều động binh mã gần một vạn người, tập trung ở dưới chân núi Phục Tắng Sơn của bờ bắc Vấn Thủy.

Nhưng lúc gã đang điều binh khiến tướng thì đột nhiên lại nhận được tin tức.

Thuộc cấp Từ Thạnh của Lưu Sấm, lấy người Giao Đông Võ An Quốc làm tiên phong xuất binh đến bờ đông Giao Thủy trực tiếp uy hiếp huyện Tứ Mặc.

Cũng là địa khu Giao Đông quá rộng lớn, gần như là một góc trời. Thêm Lưu Sấm lệnh cho Sử Hoán bố phòng ở ven bờ Giao Thủy, chặt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa Bắc Hải quốc và Giao Đông. Cho nên, dù là Tứ Mặc hay huyện Kịch đều không nhận được tin tức gì. Đến khi huyện Tứ Mặc phát hiện ra Từ Thịnh đã nguy cấp thì có muốn phản kháng cũng đã chậm. Từ Thịnh lệnh cho Võ An Quốc mang người giả làm khách buôn trà trộn vào Tứ Mặc.

Võ An Quốc là người huyện Giao Đông, còn khẩu âm của người Giao Đông và khẩu âm của người Tức Mặc không khác nhau là mấy.

Vì thế quân phòng thủ Tức Mặc căn bản là không có đề phòng gì, thả cho đám người Võ Quốc An vào thành … Đêm đến Võ Quốc An đột nhiên gây hấn, ngoài thành thì Từ Thịnh đánh bất ngờ, gần như không có bất kì khó khăn nào mà cướp được thị trấn Tức Mặc, chém giết loạn xạ trong huyện này.

Tức Mặc bị phá lập tức kinh động đến huyện Giao Đông.

Cùng lúc đó Gia tộc Công Sa Lư vừa phái người đi đến huyện thông báo cho Công Sa Lư, vừa suất bộ chống sự kẻ thù.

Ngoài thành Giao Đông, binh mã của Từ Thịnh và Giao Đông đang ác chiến.

Ngoài quan quân Giao Đông ra còn có 3000 đồng khách tham chiến mà gia tộc Công Sa mượn tới.

Tuy binh lực của Từ Thịnh không đủ nhưng cũng không vì thế mà sợ hãi.

Bên ngoài thị trấn Giao Đông, Từ Thịnh dẫn theo 300 người xông vào, giết nhập trung quân, chém chết huyện lệnh Giao Đông.

Binh mã của Giao Đông lập tức tán loạn. Đồng khách của gia tộc Công Sa lại càng không có sĩ khí nào mà chiến đấu, chạy loạn tứ tung. Từ Thịnh phá được Giao Đông, bao vây Ổ bảo của gia tộc Công Sa.

Công Sa Lư biết được tin này quá sợ hãi.

Y vội vàng cầu khẩn binh mã của Bành Cầu, muốn gấp rút tiếp viện quân cho huyện Giao Đông.

Nhưng bên sông Duy Thủy lại bị đội quân của Sử Hoán ngăn lại, ba nghìn viện bin tan rã.

Sau khi Bành Cầu biết được Công Sa Lư chiến bại lập tức thu binh về. Tự dựng trại phía sau núi Phục Tắng lui quân trăm dặm.

Y vừa tiếp tục tăng binh mã về núi Phục Tắng, vừa báo tin về Hứa Đô muốn cầu sự ủng hộ của Tào Tháo.

Nhưng ai mà ngờ được …

- Thành Uyển đại bại, thành Uyển đại bại.

Lưu Sấm đã quay về Cao Mật, đang cùng thảo luận với đám người Bộ Chất cho kế hoạch hành động bước tiếp theo.

Hắn phái người mời Lưu Chính đóng quân ở Thần Vu, lập tức được Lưu Chính đồng ý ngay, mấy hôm sau đã có quân đóng ở Thuần Vu … Đám người Thuần Vu Tuấn cũng rất hoan nghênh Lưu Chính đến, cũng không có một lòng mâu thuẫn gì.

Biết rằng, Thuần Vu Tuấn tuy đem Thuần Vu giao cho Lưu Sấm nhưng đó đúng là chuyện bất đắc dĩ. Đương nhiên trong nội tâm là Thuần Vu Tuấn không mong Lưu Sấm tiếp nhận. Dù sao thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nhưng Lưu Chính thì lại không giống với Lưu Sấm! Y vốn là người Bắc Hải quốc, lại là hoàng thân quốc thích. Huyện lệnh Thuần Vu bỏ thành mà đi, Lưu Chính tiếp quản Thuần Vu thì chính là thuận lợi thành chương, và với người Thuần Vu thì lại càng không phản đối.

Lưu Sấm cấp cho lưu Chính một ngàn binh mã ở lại rồi sao đó dẫn Hứa Chử trở về Cao Mật.

Không ngờ, hắn còn chưa ngồi ấm chỗ thì liền nhận được tin:

- Tào Tháo đại bại ở Uyển Thành.

- Chuyện này sao có thể!

Bộ Chất có vẻ khó tin, liền vội vàng hỏi.

Theo y, tuy Trương Tú dũng mãnh thiện chiến nhưng Tào Tháo cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Dù là năng lực hay binh lực thì Trương Tú cũng không phải là đối thủ của Tào Tháo, sao Tào Tháo có thể bại dưới tay Trương Tú được?

- Sau khi quân Tào vào Nam Dương, Trương Trú liền nâng thành xin hàng. Nhưng Tào Tháo ở Uyển Thành lại lấy thím của Trương Tú … Sau đó lại mua chuộc Đại tướng Hồ Xa Nhi của Trương Tú, ý đồ ám sát Trương Tú, bị Trương Tú phát hiện ra Nên Trương Tú đã mang quân đánh lén, Tào Tháo bất ngờ không chuẩn bị được, toàn quân đã tan tác. Theo tin từ Nam Dương, trận chiến này Tào Tháo tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, không những mất đi viên tướng yêu quý nhất là Điển Vi mà còn mất đi cả đứa cháu Tào An Dân, thảm bại vô cùng

Nghe hồi báo xong, đám người Bộ Chất không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Nói như vậy, Tào Tháo chẳng khác nào bị hủy hoại trong tay một người đàn bà.

Lưu Sấm ở bên lặng yên nghe, trong lòng cảm thán, giống như Dịch Trung Thiên trong chương trình "Bách gia giảng đàn" tại Hậu thế có nói, cái đuôi nhỏ của Tào Tháo vểnh lên, vì thế mới thảm như vậy. Khinh người, kiêu ngạo, háo sắc … khiến cho Tào Tháo mất cả cơ nghiệp.

- Công tử, Tào Tháo đại bại như vậy e là tổn thương đến đại nguyên khí rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play