- Cẩu tặc

Đặng Triển thở phì phò, vừa muốn chửi ầm lên, đã thấy Lưu Sấm lại cầm lấy giấy bản, dán lại lên trên mặt hắn ta, dùng nước giếng làm cho ướt nhẹp.

Một lượt, hai lượt, ba lượt Đến lần thứ tư Lưu Sấm hỏi, Đặng Triển cũng không chịu được nữa.

- Bành Cầu, là Bành Cầu bảo Công Sa Lư mệnh ta đến.

Là Bành Cầu sao? Vương Tu đứng ở phía sau Lưu Sấm, nhìn thủ đoạn Lưu Sấm tra tấn Triển Đặng, cũng cảm thấy ghê rợn.

Nhưng khi y nghe được tên Bàn Cầu, trong lòng không khỏi co lại Bành Cầu này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Khang Thành Công đã khiến Lưu Sấm khai chiến ở Bắc Hải, không để hắn vượt qua Vấn Thủy. Vốn định mọi người bình an vô sự, không nghĩ đến ngươi lại tự mình nhảy ra.

Biết Lưu Sấm đã được môt khoảng thời gian, Vương Tu đối với Lưu Sấm, ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Đây cũng là người ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.

Nếu Bành Cầu không trêu chọc hắn, Lưu Sấm đương nhiên cũng sẽ không tìm hắn ta gây phiền toái. Nhưng bây giờ, Bành Cầu chủ động gây hấn, với tính tình của Lưu Sấm, sao có thể chịu để yên? Lưu Sấm nghe được câu trả lời từ Đặng Triển, liền đứng dậy.

Hắn xoay người, đi ra phía ngoài Lúc đi đến cửa sân, đột nhiên dừng bước lại,

- Nguyên Tắc, cho hắn ta vui vẻ, đưa hắn ta lên đường.

Lưu Sấm chém mất một bàn tay của Đặng Triển, thù hận giữa hai người, đã không thể hóa giải.

Nếu như là Lưu Bị có lẽ sẽ ra vẻ khoan dung độ lượng, thả cho Đặng Triển đi Nhưng đối với Lưu Sấm mà nói, diệt cỏ tận gốc, hắn tuyệt sẽ không giữ lại một nhân vật nguy hiểm như vậy, để hắn ta tiếp tục sống trên đời. Đặng Triển tuy rằng bị phế đi một bàn tay, nhưng không có nghĩa là không thể uy hiếp hắn. Cho nên, hắn không thể bỏ qua cho Đặng Triển. Nếu Đặng Triển là sát thủ muốn tới ám sát hắn, như vậy trước khi hắn ta động thủ, tất nhiên đã có chuẩn bị trước.

Ánh mắt Vương Tu thương xót, nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Đặng Triển, thở dài, xoay người đuổi theo Lưu Sấm.

- Lưu công tử, tiếp theo, người định chuẩn bị hành sự như thế nào?

Lưu Sấm vẻ mặt bình tĩnh, vừa đi vừa nói:

- Ta muốn trước tiên báo việc này cho thế phụ biết đã, rồi sau đó mời thế phụ quyết định.

Vương Tu hít một hơi sâu, lấy hết dũng khí nói:

- Lưu công tử, ti chức có một lời, không biết có nên nói hay không.

Thúc Trị cứ nói.

- Ti chức biết bây giờ công tử đang rất tức giận, nhưng tình hình trước mắt, cũng không phải là lúc dụng binh. Công tử luân phiên dụng binh ở Đông Võ, Bất Kỳ, đã quá mệt mỏi. Ti chức cũng biết, dưới trướng công tử đều là hổ lang chi sĩ, trong trường hợp đó nếu Bành Cầu động thủ, nhất định đã có chuẩn bị. Lúc này liều lĩnh khai chiến với hắn ta, như vậy là phạm tội. Bành Cầu kia mặc kệ như thế nào, cũng là Bắc Hải Tướng do triều đình cắt cử. Công tử hiện giờ thân không có quan chức, như thế nào xuất binh chinh phạt? Có câu thị sư xuất hữu danh, công tử động binh, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự chỉ trích của người khác. Đến lúc đó ngược lại rất bất lợi, chuyện này, hay là mời Khang Thành Công ra mặt, phái người đi đến huyện Kịch trước, hỏi Bành Tướng?

Lưu Sấm chân bước tiếp, chợt khẽ mỉm cười.

- Thúc Trị không cần phải lo lắng, ta đã có chủ trương.

Vương Tu nhủ thầm trong lòng: Ta sợ chính là chủ trương của ngươi Lưu Sấm đi vào quý phủ của Trịnh Huyền, nói chuyện với Trịnh Huyền trong thư phòng một hồi lâu, sau đó cáo từ rời đi. Lập tức, Trịnh Huyền viết một phong thư, bảo Vương Tu phái người mang đến huyện Kịch.

Sau khi Lưu Sấm trở lại trong phủ, thì giữ vững trầm mặc. Đối với hắn gặp chuyện, không có khoe khoang bốn phía, cũng không có hưng sư động chúng.

Tuy nhiên, chuyện này ở Bắc Hải quốc, vẫn gây nên chấn động không nhỏ.

Một ngày kia, Lưu Bình đột nhiên tìm đến nhà Lưu Sấm.

- Lưu công tử, ta nghe người ta nói, Bành Cầu phái người tới ám sát công tử?

Hắn ta nhìn Lưu Sấm, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Sấm, giống như không xảy ra chuyện gì.

Lưu Bình nấn ná một chút, lại trầm giọng nói:

- Ta nghĩ công tử, bây giờ trong lòng đang rất tức giận. Nhưng lại lo lắng Bành Cầu là do Tào Tháo tiến cử, không dám hành động thiếu suy nghĩ, có phải thế không?

Lưu Sấm tròng mắt hơi híp lại, hạ giọng nói:

- Bình Nguyên Công dựa vào cái gì biết được?

Lưu Bình, xuất thân từ Bình Nguyên Lưu thị, cho nên Lưu Sấm đã dùng cách gọi tôn kính. Hắn ta khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:

- Chuyện này, không khó đoán. Công tử tính tình cương liệt, có thể nào bỏ qua cho người khinh dẻ mình như vậy? Mà chuyện xảy ra đã hai ngày, công tử lại không có động tĩnh gì, ta liều đoán rằng, trong lòng Lưu công tử nhất định còn đang lo ngại. Với khả năng của Lưu công tử, đối với Hao Hổ cũng chưa từng cúi đầu. Người có thể khiến công tử lo ngại, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Sơ Công với Tào A Man.

Lưu Sấm cười mà không nói, cũng không trả lời thẳng.

Mà Lưu Bình hiển nhiên vô cùng hưng phấn,

- Mạnh Ngạn thật ra không cần phải lo lắng, Tào Tháo hiệp thiên tử ra lệnh cho Chư hầu, danh là Hán thần, thật ra là Hán tặc. Chẳng qua, hắn ta có hai châu Duyện, Dự, nhưng không đủ để lo lắng. Trong thiên hạ bây giờ người mạnh hơn hắn ta rất nhiều, như Bản Sơ Công ở Hà Bắc, bốn đời làm Tam Công, là trung thần Đại Hán. Y cũng đã nghe thanh danh của công tử, cũng rất có thiện ý. Nếu công tử được Bản Sơ Công trợ giúp, cho dù có giết chết Bành Cầu kia, thì Tào A Man cũng không dám làm ầm lên.

- Bình Nguyên Công chính là bạn cố tri của Nguyên Công?

Lưu Bình cười ha hả nói,

- Cũng không phải là bạn cố tri gì, chỉ có điều Bản Sơ lúc trước đắc tội với Đổng Trác, lúc trốn đến Bột Hải, ta đã từng giúp đỡ y. Viên Công rất khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Y đã sớm nghe người ta nói từng gặp qua Lưu công tử, cũng thay Lưu công tử cảm thấy rất bất bình. Ta lần này đến Bắc Hải quốc, vốn là muốn mời Khang Thành Công đi tới Nghiệp Thành bắt đầu thuyết giảng. Nhưng gặp phải nhiều chuyện như vậy, cũng đành phải thôi. Tuy nhiên, có thể kết bạn với Mạnh Ngạn, cũng là may mắn của ta. Hán Thất ta có được mãnh tướng như Mạnh Ngạn, ngày chấn hưng còn bao xa?

Lưu Sấm nghe xong những lời Lưu Bình nói, cũng không thể không thầm thở dài.

Lão đại nhân quả nhiên lợi hại. Trịnh Huyền đương nhiên biết bối cảnh của Lưu Bình. Lúc trước để cho Lưu Bình đứng ra nói chuyện với Lưu Sấm, cũng có ý mượn uy thế của Viên Thiệu.

Bành Cầu tuy là Bắc Hải Tướng, nhưng láng giềng của hắn ta ở phía tây là Viên Đàm, làm sao dám đắc tội với Lưu Bình? Cho nên để Quản Ninh Bỉnh Nguyên ra mặt, mà sau khi Lưu Bình nói chuyện với Lưu Sấm, Bành Cầu liền lặng lẽ rút quân, không hề mở miệng. Trong chuyện này, nguyên nhân không hẳn là không có Viên Thiệu.

Ngày hôm trước khi đến Trịnh phủ, Trịnh Huyền liền nói với Lưu Sấm:

- Mạnh Ngạn không nên dấy binh gấp, chờ một chút xem.

Lúc ấy Lưu Sấm còn không biết rõ, Trịnh Huyền nói "chờ một chút" cuối cùng là chờ ai.

Nhưng bây giờ, hắn đã hiểu rõ! Trịnh Huyền muốn hắn đợi không phải là Lưu Bình sao?

- Ta đối với Bản Sơ Công, cũng đã ngưỡng mộ lâu rồi. Chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, trong lòng thấy rất tiếc. Nay Bình Nguyên Công đã đến, nhưng lại đại diện Viên Công? Nếu Bình Nguyên Công có thể thay Viên Công, thì Bành Cầu, được xem là cái gì? Ta nếu muốn tiêu diệt hắn ta, dễ như trở bàn tay.

- Ha hả.. nếu Bản Sơ nghe được những lời nói này của Mạnh Ngạn, tất nhiên sẽ rất vui. Nhưng ta thường nghe hắn ta nói, hắn ta đối với Trung Lăng Hầu vô cùng kính nể. Mà nay Mạnh Ngạn bị Bành Cầu ức hiếp, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được, nếu không danh tiếng Hán Thất ta, danh tiếng của Trung Lăng Hầu, đặt ở đâu? Lại không biết, Mạnh Ngạn tính toán như thế nào phục thù Bành Cầu đây?

Lư Sấm khẽ mỉm cười,

- Bình Nguyên Công, việc này ít ngày nữa liền thấy rõ ràng.

- Như vậy, ta mỏi mắt mong chờ.

Trong mấy ngày kế tiếp, vẫn gió yên sóng lặng như cũ. Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được, sau sự tĩnh lặng đó, bão táp chuẩn bị nổi lên.

Ngày mười hai tháng giêng nguyên niên Kiến An, Tào Tháo mệnh Tào Công bằng mọi cách chiếm lấy huyện Diệp, sau đó tự hắn ta dẫn đại quân, binh phát Nam Dương, tiến thẳng tới Uyển Thành.

Thực lực quân đội của Tào Tháo rất mạnh, khiến Trương Tú không thể ngăn cản.

Vì thế dưới lời khuyên của mưu sĩ Giả Hủ, cuối cùng Trương Tú quyết định đầu hàng Tào Tháo.

Lúc tin tức truyền đến Bắc Hảo quốc đã là cuối tháng một. Lưu Sấm biết được Tào Tháo đã binh phát Nam Dương, lập tức hạ lệnh triệu tập các tướng sĩ,

- Ta muốn qua Giao Thủy, cướp lấy hai huyện Tức Mặc và Giao Đông, ai muốn làm tiên phong cho ta? Hắn lúc này cơ bản không phải thảo luận sự tình, mà trực tiếp bày binh xa mã khai chiến.

Hai người Bộ Chất và Lã Đại, lộ ra một chút tươi cười.

Theo bọn họ, Lưu Sấm xuất binh, chỉ là vấn đề sớm muộn … Mà nay, nhóm di dân thứ hai ở Tiết Châu đã đổ bộ vào Bất Kỳ, cũng đến năm ngàn người. Trong đó có một ngàn thanh cường tráng, gần bốn ngàn phụ nữ và trẻ em. Cùng với dân chúng từ núi Úc Châu đến vịnh Giao Châu, sự khống chế của Lưu Sấm đối với vịnh Giao Châu, lập tức lại tăng lên một bậc.

Thái Thú quận Đông Lai Quản Thống, đã điều binh khiển tướng, từ hai địa phương Xương Dương và Đông Mưu, điều động binh mã, đồn trú ở Trường Quảng, để phòng ngừa Thái Sử Từ đánh lén.

Mà Thái Sử Từ, thì nhân cơ hội này, đem mẫu thân cùng vợ con ra khỏi huyện Vàng, sắp xếp ở huyện thành Bất Kỳ. Có thể nói, Lưu Sấm đã hoàn toàn khống chế được vịnh Giao Châu, và đối với quận Đông Lai, đã tạo thành áp lực cực lớn … Một lời của hắn thốt ra, Hứa Chử liền dũng cảm bước ra.

- Công tử, mỗ gia nguyện lãnh binh tiến lên phía trước, chiếm lấy Tức Mặc dâng cho công tử.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười, di chuyển ánh mắt, lại dừng lại ở trên người Từ Thịnh.

Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Lưu Sấm, cũng hiểu rõ tâm ý của Lưu Sấm, Từ Thịnh vội vàng đứng lên nói:

- Lão Hổ ca, có câu là giết gà cần gì tới dao mổ trâu, Tức Mặc nho nhỏ này, binh mã chỉ khoảng hai ba ngàn người, tương bất quá tam ngũ danh, cần gì lão Hổ ca huynh xuất mã? Tiểu đệ đi theo công tử lâu ngày, lại chưa lập được ít công lao nào. Ít nhất lúc trước, lão Hổ ca huynh từng chiếm được huyện Đông Võ, lập nhiều công đầu. Hay là lần này nhường cho ta?

Nếu là người khác, Hứa Chử nhất định không chịu nhường cho.

Nhưng mà, tình huống của Từ Thịnh không giống, người đi theo Lưu Sấm lâu nhất, ngoại trừ đám người Quản Hợi ra, đó là y. Hơn nữa, Từ Thịnh cũng coi như là xếp vào danh sách người một nhà, quan hệ của Hứa Chử Từ Thịnh cũng không tệ, cho nên cũng không phản đối lời nói của Từ Thịnh.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười,

- Đã như vậy, vậy thì do Văn Hướng làm tiên phong. Nhưng mà, Văn Hướng cần lưu ý, Công Sa gia ở Giao Đông, nhất định sẽ không khoanh tay chịu chết … Tức Mặc không đáng để lo nghĩ, nhưng cần phải cẩn thận với Công Sa Lư kia. Như vậy đi, ta để Nguyên Tắc làm phó tướng cho ngươi, sáng sớm ngày mai, các ngươi liền đi tới Di An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play