Thái Sử Từ nghe nói cũng chỉ gật gật đầu không hỏi gì.
Chuyện rất bình thường, không phải tất cả mọi người lặn lội đường xa mới mang hai vạn tám ngàn người tiến đến Bất Kỳ cũng đủ khiến hắn đảo toàn bộ thế cục ở Bất Kỳ.
Kiềm Tưu vì quá nhỏ nhân khẩu quá ít. Lưu Sấm hiện giờ khá bộn rộn cho việc tiến binh đến Cao Mật và Di An, đồng thời thi hành phương pháp mở rộng canh tác đồn điền ở hai huyện Đông Võ và Lang Gia. Hắn căn bản không dư binh lực đến hiệp trợ Thái Sử Từ ổn định thế cục Giao Châu, thậm chí dù có dư thừa binh mã cũng không cho Thái Sử Từ có quyền đó.

Với tình huống như vậy, ngoại trừ Thái Sử Từ chiêu mộ dân bản địa cũng chỉ dựa vào lực của Tiết Châu mà thôi.
Chỉ cần nhân khẩu nhiều hơn nữa được Hoàng Trân phụ tá hắn có thể nhanh chóng ổn định Giao Châu. Đôi khi Thái Sử Từ cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao Lưu Sấm lại biết được một chỗ như thế này có thể thuyền đổ bộ, mặc dù hắn là người Đông Lai mà đối với chuyện này cũng không hiểu rõ, Lưu Sấm chưa bao giờ đến Đông Lai sao lại có thể khẳng định nơi này có vịnh Giao Châu mà đổ bộ chứ? Có lẽ hắn là một người sinh ra đã biết mọi thứ.

Hậu Tiền đứng một bên trợn mắt há hốc kinh ngạc. Y nuốt nước bọt nhìn người trên tàu lục đục đi xuống, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thái Sử Từ nói:

- Nguyên Đại, quân doanh ta xây dựng cho các ngươi xong rồi, trong doanh trại chứa đầy đủ quân nhu và lương thảo và áo mũ giáp. Sau hừng đông ngày mai ngươi suất bộ đánh nghi binh Bất Kỳ. Chỉ cần đánh nghi binh, không cần thật sự tấn công … Để các huynh đệ nghỉ ngơi chỉnh đốn, đồng thời tái xây dựng cải tạo doanh địa … Chậm nhất hai ngày sau ta sẽ trở về.
Tiết Văn sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Thái Sử Từ.

- Tử Nghĩa tướng quân yên tâm, Văn Tất sẽ làm thành Bất Kỳ không được bình an.
Thái Sử Từ gật đầu lên ngựa cùng đoàn kỵ binh nhanh rời đi. Tiết Văn dừng trên bờ biển chỉ huy quân tốt rời thuyền sau đó mang người nhanh chóng tiến vào quân doanh ở ngoài thành Bất Kỳ …
- Những chuyện đó khi ở Từ Châu Công tử đã nhờ trợ thủ. Bọn họ vốn là hải tặc, chán ghét cuộc sống phiêu bạt trên biển cho nên muốn đổ bộ tìm cuộc sống mới. Công tử chiếm lĩnh Bất Kỳ cũng chính vì bọn họ bằng không mà nói Công tử cũng không cần vội vã tiến đến Đông Lai như thế, chỉ cần nhóm người này đổ bộ đến thì mọi chuyện đã thành. Không bao lâu sau toàn bộ vịnh Giao Châu đều nằm trong tay chúng ta.
Vịnh Giao Châu là danh từ do Lưu Sấm đặt ra. Thật sự nơi này đời sau gọi là Thanh Đảo. Tên Vịnh Giao Châu cũng đời sau mới có, lúc này người ta cũng chưa biết được sở dĩ gọi vịnh Giao Châu cũng vì sự phát triển của Đông Lai mà ra. Ở khu vực này, tổng cộng có ba tòa thị trấn, Lưu Sấm phải dựa vào vịnh Giao Châu vạch kế hoạch phát triển cho ngày sau.

- Tử Nghĩa, hiện tại chúng ta …
- Đi Cô Thủy!
- Hả?
- Bên kia Bá Tá đã chuẩn bị tốt, chúng ta bên sông Cô Thủy cùng Vương Doanh đọ sức một phen.

Cao Mật, biệt viện Trịnh phủ.
Nơi này vốn là sản nghiệp của Trịnh gia, sau này Trịnh gia suy sụp liền rơi vào tay người khác.
Sau khi Lưu Sấm đổ bộ đến chiếm Cao Mật liền mua ngôi biệt thự này với giá thấp, về sửa chữa lại. Hóa ra chủ nhân của biệt viện này cũng là người biết điều, biết được Lưu Sấm đã chiếm được Cao Mật cho nên làm sao y có thể đòi hỏi Lưu Sấm giá cao chứ? Sau khi mua biệt viện này đám người của Mi Hoán liền chuyền đến. Căn biệt viện này bình thường khá trống trải, đám người Lưu Sấm đến liền bừng sức sống.
Sắc trời đã tối, Lưu Sấm đứng trong thư phòng cùng Gia Cát Lượng, Võ Quốc An, Chu Thương cùng xem xét sa bàn.
Hắn sai Hoàng Trân chuẩn bị một bức họa vịnh Giao Châu. Sau đó căn cứ vào bộ tranh vẽ này tiến hành đánh dấu ghi chú …
- Nơi này tại đây ta chen vào một lá cờ nhỏ cho ta.
Lưu Sấm đột nhiên nhìn Gia Cát Lượng kêu to, Gia Cát Lượng lập tức lấy một hồng kỳ cắm vào ngay vật dấu hiệu núi sau đó nhìn Lưu Sấm.

- Mạnh Ngạn ca ca, cứ theo tốc độ này chậm nhất là cuối tháng một đầu tháng hai, quân lính Tiết Châu có thể lên đất liền toàn bộ.

- Ừ! Lưu Sấm nhìn bản đồ sơ khai đơn giản, trên mặt lộ lên vẻ vui mừng khôn siết.
Hắn hít sâu một hơi trầm giọng hỏi:
- Bây giờ mấy giờ rồi?
- Đã giờ dần.

- Ừ, ta nghĩ Nguyên Đại đã an toàn đổ bộ rồi … Đã giờ dần rồi sao? Sao ngươi còn ở đây, đi về ngủ cho ta. Sau khi trời sáng ngươi phải đến thế phụ đọc sách, vậy giờ này còn ở đây? Mau về ngủ đi, nhanh!
Vẻ mặt Gia Cát Lượng buồn bã:
- Rõ ràng là huynh lôi kéo ta. Mạnh Ngạn ca ca, có thể nói với Trịnh sư một câu không, ngày mai ta nghỉ ngơi một ngày? Ta muốn ở nơi này chế tác ra sa bàn.

- Ngươi đi đi, ta không dám nói đâu. Thế phụ nghiên cứu học vấn cẩn thận nghiêm túc, ngươi vừa mới đến vài ngày liền muốn nghỉ ngơi sao? Ta mà nói với thế phụ nhất định sẽ bị thế phụ mắng.

- Dựa vào đâu mà huynh không đi nghe bài giảng được, còn ta lại không được nghỉ ngơi?
Lưu Sấm nghe nói thế cười ha hả.

- Khổng Minh, nguyên nhân khá đơn giản … Haha vì ta lớn tuổi hơn ngươi. Tốt nhất đừng lải nhải nữa nhanh về ngủ đi, nếu không khi trời sáng không nghe bài giảng, bị thế phụ phát hiện ngươi chẳng những bị đòn mà còn bị tỷ tỷ ngươi lải nhãi nữa. Nhanh đi đi, chớ gây phiền nơi này, nếu ngươi không gây phiền ta đã hoàn thành sa bàn này rồi.

- Mạnh Ngạn ca ca, lời nói này của huynh thật không có lương tâm.
Mặc cho Gia Cát Lượng cảm thấy ủy khuất, ngay cả Lưu Sấm cũng ngồi ảo não một hồi đi nghỉ ngơi.

- Nguyên Tắc, Nguyên Phúc các ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Khi trời sáng chúng ta còn chế tác sa bàn Giao Đông, đến lúc đó lượng công việc còn lớn hơn giờ nhiều, đi nghỉ ngơi đi.
Cùng Lưu Sấm bàn bạc một đêm Chu Thương, Võ An Quốc cũng đều mỏi mệt.
Cái gọi là sa bàn Giao Đông chính dựa vào địa hình khu vực tạo nên bản đồ, công việc này cũng từng làm mấy lần ở vịnh Giao Châu, cũng may Võ An Quốc chính là người Giao Đông nên địa hình ở Giao Thủy vô cùng quen thuộc, nếu không chỉ cần tìm hiểu địa hình cũng cần thời gian khá lâu.

Hai người mang Phi Hùng Vệ lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lưu Sấm. Hắn thở dài một hơi, nghiên người nằm xuống giường nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung.
Sắp đến cuối năm … Kế tiếp chính là năm Kiến An thứ hai rồi! Lưu Sấm sờ sờ mũi, cảm giác có chút khó chịu.

Tào Tháo sẽ nhanh chóng chinh phạt Uyển Thành … Tuy nhiên trong trận chiến này Tào Tháo sẽ gặp được thất bại thảm hại vì mất đi đứa con yêu quý và tướng yêu thích Điển Vi.
Điển Vi! Lưu Sấm lặng lẽ nhắc đến tên người này. Đây chính là nhân vật hắn thích thú vô cùng, đáng tiếc hiện giờ hắn ở Thanh Châu, chỉ sợ không thể cứu được người này.
Có nên nhắc nhở Tào Tháo hay không? Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút nên quyết định buông lỏng.

Không nói đến chuyện nhắc nhở Tào Tháo như thế nào cho dù Tào Tháo có thắng … Chỉ sợ kế tiếp hắn ta sẽ chú ý và thu thập mình.
Cứ để hắn ta và Trương Tú gây sức ép với nhau, trong trí nhớ của hắn thì Tào Tháo chinh phạt Uyển Thanh khoảng thời gian gần hai năm.
Chỉ cần Trương Tú còn, Tào Tháo sẽ không thể rảnh tay mà chú ý đến phía đông.

Cho nên xin cứ đánh đi … Tào Tháo ngươi ở Uyển Thành tốn nhiều thời gian chừng nào tốt chừng đó, ta mới có đủ thời gian để lớn mạnh ở Bắc Hải. Tuy rằng Lưu Sấm thích Điển Vi nhưng có thể khiến hắn vì Điển Vi mà không màng tính mạng thì hắn không thể nào chấp nhận được. Thế phụ nói người sẽ nhanh chóng giúp hắn có danh phận, đạt được sự đồng ý của triều đình. Nhưng hắn vẫn rõ một điều dù triều đình có tán thành, thiên tử đồng ý nhưng nếu không có Tào Tháo gật đầu chỉ sợ có nhiều trắc trở.
Làm thế nào mới có thể khiến Tào Tháo tán thành chuyện này? Lưu Sấm trầm tư suy nghĩ … Hắn nằm ở giường nghỉ ngơi, bất giác đi vào giấc ngủ. Khi trời mờ sáng đột nhiên hắn tỉnh dậy, lại phát hiện trên người đắp một tấm thảm.

- Hoán Hoán!
Lưu Sấm nhìn thấy một bóng dáng thướt tha, đang đứng xoay lưng về phía hắn đang dọn dẹp bàn.
Vì thế lặng lẽ nhấc thảm lên, nhẹ nhàng bước xuống, nhẹ nhàng đến phía sau ôm ngang lưng nàng.

- Á! Người con gái hét lên một tiếng kinh hãi, làm Lưu Sấm nhảy dựng ra.
Âm thanh này không phải của Mi Hoán, không phải của Mi Hoán thì là ai? Lưu Sấm vội vàng buông đối phương ra, lui về sau hai bước có vẻ cảnh giác, cô gái xoay người lại, hai má đỏ bừng trừng mắt nhìn Lưu Sấm, không biết nên nói thế nào cho phải.

- Gia Cát nương tử?
Lưu Sấm thấy rõ ràng đối phương, không khỏi chấn động.
Hóa ra cô gái vừa rồi hắn ôm chầm lại chính là Nhị tỷ của Gia Cát Lượng, Gia Cát Linh.
Ngay đúng lúc chân tay hắn luống cuống thì cửa phòng mở ra, Mi Hoán mang thức ăn đến.

- Mạnh Ngạn, các người ở đây làm gì?
- Không có việc gì!
Lưu Sấm và Gia Cát Linh gần như đồng thanh nói, nhưng sau khi nói ra khỏi miệng hai người nhìn nhau xấu hổ vô cùng.

- Vừa rồi ta tỉnh ngủ phát hiện trong phòng có người, suýt nữa đả thương Gia Cát nương tử.
Lưu Sấm khá nhanh trí vội vàng giải thích với Mi Hoán.
Mi Hoán để thức ăn lên bàn sau đó chuẩn bị dụng cụ rửa mặt đưa cho Lưu Sấm:
- Huynh cũng thật là, Gia Cát tỷ tỷ là người hiền lạnh yếu đuối, chịu làm sao nổi tay thô tháp của huynh, trong nhà có lính canh, bên ngoài còn có Phi Hùng Vệ thủ sao có thể có kẻ xấu vào chứ.
Nói xong Mi Hoán xoay người nhẹ giọng an ủi Gia Cát Linh.

- Tam nương tử, ta đi trước.
Gia Cát Linh có vẻ có tinh thần bất định, vội vàng cáo từ rời đi.
Đợi Gia Cát Linh đi ra, Mi Hoán hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lưu Sấm, chỉ thấy Lưu Sấm làm như không có chuyện gì đi nhanh đến cửa sổ dùng nước muối súc miệng.
Hừ, nhất định có gì đó.
Khóe miệng Mi Hoán hơi nhếch lên, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play