Thời gian, lặng lẽ trôi qua trong yên lặng.

Qua mười lăm tháng giêng, Lưu Sấm lại nhận được một nhiệm vụ bất ngờ.

- Để cho cháu đi Hoài Âm?

Lưu Sấm đặt chén đũa trong tay xuống, kinh ngạc nhìn Chu Hợi,

- Đi Hoài Âm làm gì? Cháu cũng không phải đồng khách của Mi gia?

Cái gọi là đồng khách, chính là thực khách. Xưa kia có Mạnh Thường Quân nuôi dưỡng ba nghìn thực khách, ở thì được cung cấp nuôi dưỡng, đồng thời cũng phải gánh vác nghĩa vụ tương ứng. Lưu Sấm không phải đồng khách của Mi gia, thậm chí cả Lưu Dũng cũng vậy, cũng bởi vì năm đó nhận được ân tình của Mi lão thái công, cho nên ở lại Mi gia làm quản sự, cũng không phải nô bộc của Mi gia.

Nói chuẩn xác, Lưu Dũng càng giống lao động hợp đồng mà Mi gia mướn tới làm việc. Hơn nữa, hợp đồng lao động này với y cũng không có quy định gì. Lúc nào muốn ra đi, Mi gia cũng không thể ra mặt ngăn cản. Lưu Sấm tái sinh có mười chín ngày, đối với kết cấu thời đại xã hội này cũng đại khái trên có một nhận thức. Theo lý mà nói, bằng tuổi của hắn, hắn phải đi ra khỏi nhà kiếm tiền nuôi gia đình. Một cơ thể lực lưỡng như hắn, chẳng sợ không làm được quản sự, làm đầy tớ cũng không phải là vấn đề lớn. Nhưng chẳng biết tại sao, Lưu Dũng cũng không đồng ý cho Lưu Sấm đi ra ngoài làm công, thái độ cũng rất mạnh mẽ cứng rắn.

Chu Hợi đã từng khuyên bảo qua Lưu Dũng, muốn Lưu Sấm đến nha môn làm việc. Ông sẽ lấy thân phận của Tặc Tào, an bài Lưu Sấm vào nha môn, cũng không phải công việc khó khăn. Nhưng Lưu Dũng cũng không có đồng ý, thậm chí cùng Chu Hợi ầm ĩ một trận, cuối cùng khiến Chu Hợi không thể không buông tha ý nghĩ trong đầu.

Nhưng nguyên nhân?

Lưu Dũng không nói, nên không ai biết được. Tóm lại, đối với việc này, Lưu Sấm cũng thấy vô cùng kỳ quái. Lưu Dũng nhìn qua cũng không phải là một người cưng chiều người, ít nhất lúc Lưu Sấm đọc sách tập võ cũng hết sức coi trọng. Hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện làm công, Lưu Dũng biểu hiện rất ngang ngược. Bất luận Lưu Sấm hay Chu Hợi cũng thế, đều không thể thuyết phục Lưu Dũng.

Chu Hợi nói:

- Đại Hùng, cháu không cần phải lo lắng, Mi gia lần này cần người đi Hoài Âm, cũng không phải muốn cháu làm đồng khách nhà họ, mà là mời. Thúc phụ cháu trước đây không đồng ý, nói vậy cũng là lo lắng cháu làm đồng khách Mi gia, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này. Nhưng lần này là mời, cũng không có có nhiều trắc trở gì. Cháu đi Hoài Âm một chuyến, coi như là hoàn thành nhiệm vụ. Mi gia chi ra năm ngàn tiền, cũng không tính là keo kiệt.

- Hai ngàn tiền?

Giá này quả thật không thấp. Đầu năm Kiến An, chần chừ mấy năm liền hỗn loạn, giá hàng tăng cao. Gạo Thạch Lương hạng nhất, là gạo chất lượng tốt, khoảng bốn năm trăm tiền. Ỏ huyện Cù, giá hàng hơi thấp, nhưng cũng không khác biệt lắm khoảng chừng ba trăm hai mươi tiền. Năm ngàn tiền, chính là mười hai gạo Thạch Lương, ước chừng khoảng hai trăm bốn mươi cân. Nghe có lẽ cũng không nhiều, nhưng thực tế, đối với gia đình một người bình thường, hai trăm bốn mươi cân gạo là một khoản thu không nhỏ. Một trăm cân gạo, có thể đổi năm trăm cân ngô. Cho dù là Chu Hợi ở nha môn cống hiến, một tháng thu nhập cũng không quá mười một thạch, hơn nữa còn là ngô, không phải gạo. Từ huyện Cù đến Hoài Âm, đi tới đi lui cũng mất mười lăm ngày. Năm ngàn tiền, chẳng khác nào Lưu Sấm dùng nửa tháng, kiếm lấy hai tháng thu nhập của Chu Hợi, món tiền này bất kể tính thế nào, đối với Lưu Sấm cũng đáng.

Lưu Sấm nghĩ một chút, cảm thấy việc này cũng không tồi. Cả ngày sống ở huyện Cù không có việc gì, mặc dù nói có Lưu Dũng và Chu Hợi quan tâm, có thể cam đoan áo cơm không lo, nhưng cũng không phải kế lâu dài. Đi ra ngoài một chút, thuận tiện nâng cao một chút kiến thức, cũng là một lựa chọn tốt.

- Hợi thúc, cháu nghĩ hay là không nhận?

Chu Hợi cười nói:

- Nhận, vì sao không nhận? Chuyện tốt như vậy khó có được... Còn nữa, cháu cả ngày ở trong nhà tập võ, giống như nhắm mắt làm liều, chung quy khó có thể đột phá. Lần này đi Hoài Âm, đường xá không xa. Tuy nói trên đường không được thái bình, nhưng với bản lĩnh xưa nay của cháu, có thể ứng phó dễ dàng. Hai ngày trước cháu còn nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, tập võ cũng chính là như thế, đi ra ngoài nhiều một chút, dù sao vẫn có lợi hơn.

Lưu Sấm cũng cảm thấy, thật sự là hắn cần trải nghiệm một phen.

Tuy nói về thời Tam Quốc không có gì xa lạ, nhưng muốn nói về phong thổ, vẫn là phải thấy qua tận mắt mới được. Phim truyền hình, điện ảnh của đời sau, phần lớn là do nghĩ ra. Nếu không tự mình lãnh hội một phen, thì sao có thể coi là hiểu rõ thời đại này?

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm chợt thoải mái.

- Đã như vậy, kính xin Hợi thúc làm chủ.

Bởi vì Lưu Dũng không ở nhà, Mi gia liền liên lạc thông qua Chu Hợi. Mi gia cũng biết, Chu Hợi và chú cháu Lưu Sấm ở chung một chỗ, quan hệ chặt chẽ. Về phần tại sao đột nhiên nghĩ đến việc Lưu Sấm đi Hoài Âm, Chu Hợi thật sự cũng đã từng suy xét qua, nhưng càng nghĩ, cũng không nghĩ ra chuyện gì. Dù sao Lưu Sấm một nghèo hai trắng, Mi gia dường như cũng không có mưu đồ gì, sao lại có thể có lòng dạ gây bất lợi cho hắn?

Đi, đi ra ngoài một chút, có một cái nhìn sâu sắc hơn...

*****

Cứ như vậy, Lưu Sấm sảng khoái đồng ý việc lần này, sau khi Chu Hợi nói cho hắn biết sang đến ngày thứ ba, thì chuẩn bị hành lý, bắt đầu lên đường.

Hắn đi rất đơn giản, một con ngựa, một cây thương, một cái búa lớn, còn có hai bộ quần áo để thay, cùng với ba năm trăm tiền, và một ít lương khô. Thương, cũng không phải Bàn Long Thương! Hiện tại Lưu Sấm có thể dùng Bàn Long Thương, nhưng vẫn còn chưa thành thạo.

Bàn Long Thương nặng quá đi!

Lưu Sấm đoán qua loa một chút, nếu dựa vào kiến thức đo lường của đời sau, cái Bàn Long Thương này, khoảng chừng trên dưới hai trăm cân. Dùng cây thương này xuất chiến, chỉ sợ chưa kịp giết chết địch nhân, chính mình đã mệt chết. Chính Lưu Dũng nói, nếu không thể đột phá Thương Hùng Biến, muốn dùng được Bàn Long Thương, khó khăn rất lớn. Cho nên, Chu Hợi liền đến kho võ khí huyện Cù, lựa chọn một cây kích thiết xà mâu nặng năm mươi cân. Chiều dài so với Bàn Long Thương không khác biệt nhiều, Lưu Sấm cũng miễn cưỡng sử dụng. Một cây thương, một cái búa, nhưng thực ra Lưu Sấm có phần rất tự tin.

Trời còn chưa sáng, Lưu Sấm sải bước bên Bạch long mã, thẳng đến bên ngoài huyện Cù.

Thương đội Mi gia đã ở ngoài thành tập kết xong, đầu lĩnh chính là Mi Thiệp.

Ngoài Mi Thiệp ra, có Mi Nguyên đi theo. Thái độ Mi Thiệp đối với Lưu Sấm cũng khá tốt, nhưng Mi Nguyên nhìn thấy Lưu Sấm, khóe miệng liền nhếch lên, thúc ngựa bước đi, căn bản không thèm nhìn đến Lưu Sấm. Đối với việc này, Lưu Sấm cũng không tức giận... Tiện nhân vẫn là tiện nhân, không cần phải để ý! Y không để ý tới ta, ta cũng không muốn để ý đến y đâu. Dù sao đây là đi làm việc, sau khi từ Hoài Âm trở về, mọi người đường ai nấy đi, ai lại sẽ để ý?

Sau khi Lưu Sấm ở trên ngựa đáp lễ với Mi Thiệp, đoàn xe liền khởi hành lên đường.

Khi đoàn xe biến mất vào đường chân trời sáng sớm, một con khoái mã từ trong thành phi như tên bắn đi ra, hướng phía Mi gia thẳng hướng phóng đi...

******

Trời sáng rõ.

Thương đội Mi gia đi đến mười dặm sườn núi, bỗng nhiên dừng lại.

Mi Thiệp phóng ngựa tiến lên,

- Phía trước xảy ra chuyện gì, vì sao dừng lại không đi?

- Mi quản sự, mười dặm sườn núi trước, có người chặn đường, bảo là muốn tìm Lưu Sấm nói chuyện.

Lưu Sấm lại đi theo trong đội xe, nghe người quản sự kia trả lời, không khỏi sửng sốt,

- Ai muốn tìm ta?

Vừa nói chuyện, hắn vừa phóng ngựa ra trước đoàn xe, ghìm ngựa về phía trước nhìn xem.

Chỉ thấy mười dặm sườn núi phía trước, có ba người cưỡi ngựa mang hoành đao, ngăn đường đoàn xe lại.

Một người cầm đầu, Lưu Sấm nhận được, rõ ràng là Bùi Thiệu bãi Diêm Thủy xã Y Lô của.

Y làm sao tới rồi? Lại tìm ta có chuyện gì?

Trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì hắn tự nhận hắn với Bùi Thiệu cũng không nhiều giao tình lắm, chỉ gặp qua một lần, thậm chí chưa nói qua mấy câu.

- Sao lại là y ?

- Tại sao, tại sao là y?

Mi Thiệp đi đến bên cạnh Lưu Sấm, liếc mắt một cái liền nhận ra Bùi Thiệu.

Lưu Sấm gãi đầu, vẻ mặt mờ tịt,

- Ta đâu có biết? Đợi ta hỏi y là được.

Vừa nói chuyện, hắn vừa thúc ngựa tiến lên, cách Bùi Thiệu khoảng mười bước phía bên phải, ghìm chặt Bạch long mã.

- Bùi lão đại, vì cớ gì ngăn cản đoàn xe?

Bùi Thiệu cưỡi một con ngựa đốm xanh, đang mặc trên minh một chiếc giáp màu đỏ nhìn rất cũ nát, giữa cổ thì buộc một chiếc khăn màu vàng đất.

Y lập tức thúc ngựa tới, ở trên ngựa hạ thấp người.

- Ngươi nghĩ ta muốn đến sao?

Đơn giản là tên tiểu tử ngươi lần đầu ra ngoài, có người lo lắng ngươi trên đường gặp chuyện không may, cho nên muốn ta đồng hành cùng ngươi, để cho ngươi trên đường không gặp điều bất trắc... Thật ra không hiểu tên tiểu tử ngươi có chỗ nào phô trương như vậy. Cũng chỉ là một chuyến đi Hoài Âm, lại bắt Bùi lão tử đi theo ngươi chịu tội.

Lưu Sấm ngây ngẩn cả người!

Là Hợi thúc cho mời?

- Nói thừa, nếu không phải ông ta, còn có ai quan tâm ngươi như vậy?

Trong lòng Lưu Sấm bắt đầu dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thật thà chất phác tươi cười,

- Như thế, thật là vất vả cho Bùi lão đại rồi.

- Ta không đồng ý!

Lưu Sấm còn chưa dứt lời, Mi Nguyên phóng ngựa tiến lên, lớn tiếng quát, ngăn cản.

- Đại huynh, mấy người kia lai lịch không rõ, sao có thể dễ dàng cho bọn họ lẫn vào thương đội?

Tron lòng Mi Thiệp có chút không bằng lòng, tuy nói y nhận ra Bùi Thiệu, nhưng dù sao đối với Bùi Thiệu hiểu biết không nhiều lắm. Những người này trà trộn bãi Diêm Thủy, hiển nhiên cũng là kẻ liều mạng. Nếu hắn có ý xấu, trên đường làm chuyện xấu mà nói..., nói không chừng sẽ gây tổn thất rất lớn...

Lúc đầu, Mi Thiệp định đi ra thương lượng với Lưu Sấm.

Ai ngờ Mi Nguyên chạy đến hét lên như vậy, lập tức khiến Mi Thiệp rối loạn.

Nhị đệ à, nếu đệ biết người này lai lịch không rõ, sao có thể hô lên như thế? Nếu chẳng may chọc giận đối phương, chẳng phải có thêm tranh giành lộn xộn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play